Sầm Duệ thản nhiên liếc mắt một cái, đẩy tay hắn ra: "Đa tạ Thái Phó."
"Nghe nói nàng giữ tiểu nhi tử của Yến Vương lại à?" Phó Tránh nhìn thần sắc bất hòa của nàng, môi hơi mím lại.
"A Chiêu rất hợp ý với Dục Nhi, nên trẫm nói chuyện với Yến Vương để giữ Dục Nhi lại trong cung." Sầm Duệ ngăn tiếng ho tới bên miệng, nói chậm và nhẹ: "Trẫm đã đồng ý với Yến Vương là cho Dục Nhi bái Thái Phó làm thầy, ngày khác sẽ để hai người gặp mặt."
Chưa tới nửa tháng, mà người trước mắt đã gầy yếu tới mức này, tựa như một cơn gió thổi qua cũng có thể cuốn nàng đi. Tay Phó Tránh buông thõng chợt siết thành quyền, tạo thành vết thật sâu trong lòng bàn tay, hắn đã hỏi Trương Dịch, bệnh này của Sầm Duệ là tâm bệnh, tâm bệnh không thông, kéo theo thân mình cũng ngày càng sa sút.
Tới tận bây giờ, hắn vẫn nghĩ chuyện hòa thân là cần phải làm, nhưng hắn cũng hối hận, hối hận không thể dùng biện pháp ôn hòa hơn để Sầm Duệ xử lý chuyện này.
Trước mặt bách quan, đầy bụng muốn nói mà không thể cất lên, im lặng một lát, hắn nói: "Nàng an bài là được rồi." Rốt cuộc thì dụng ý nàng giữ đứa bé kia lại là gì, tạm thời hãy để hắn tin đó là quân cờ khiến Yến Vương ném chuột sợ vỡ đồ đi.
Sau đó, Sầm Duệ không nhìn hắn nữa.
Cuộc nói chuyện ngắn ngủi này của Sầm Duệ và Phó Tránh rơi vào trong mắt bao người, dù là kẻ ngốc tới đâu cũng nhận ra được sự xa cách và lạnh lùng của Sầm Duệ với Phó Tránh. Cũng đúng thôi, chuyện của Đức Ý công chúa do một tay Tần Thị Trung bày ra, mà Tần Thị Trung này còn là môn sinh của Thái Phó đại nhân, bệ hạ giận chó đánh mèo cũng là bình thường.
Nếu nói lúc này có ai dám động chạm vào hai vị quân thần này thì khắp triều cũng chỉ có một người.
"Bệ hạ đừng lo lắng." Ngụy Trường Yên bình tĩnh nhìn thần sắc cô đơn của Sầm Duệ, bước từng bước tới bên cạnh nàng, thấp giọng trấn an: "Có Bá Phù, công chúa nhất định sẽ tới nơi an toàn."
Sầm Duệ đánh mắt về phương Bắc: "Ta chỉ lo lắng cho an nguy một đường này của nàng thôi sao?" Không nói tới phong tục của thảo nguyên khác Cung quốc, một khi hai nước khai chiến, người đứng mũi chịu sào chính là Tri Mẫn. Từ ngày Sầm Duệ ấn ngọc tỷ xuống chiếu thư hòa thân, đêm nào nàng cũng nằm mơ.
Có khi mơ thấy Long Tố Tố ngồi sóng vai với nàng trên bờ ruộng, cùng nhau ngẩng mặt nhìn đèn trời đang bay lên; có khi lại mơ thấy Từ Tri Mẫn ngồi trước cửa sổ trong Dưỡng Tâm Điện, nâng tú châm tuyến, uyển chuyển hàm xúc như họa; thỉnh thoảng cũng mơ thấy mình ngồi trong nhà ở quận Thanh Thủy, mẫu thân ủ rượu dưới tàng cây mai, ngâm nga khúc hát "Nữ nhi tết tóc buộc dây hồng, mặt mày trong sáng."
Hay mơ nhất là nàng lẻ loi đứng một mình trên hành lang dài dằng dặc tối đen, trơ mắt nhìn bóng người phía trước khuất sau cánh cửa đóng chặt, khi nàng chạy tới đẩy cánh cửa ra thì lại quay về hành lang đó, mà bóng người kia vẫn không nhanh không chậm đi phía trước. Vòng đi vòng lại, nàng vĩnh viễn cũng không thể đuổi kịp.
Mỗi khi bừng tỉnh, cả người Sầm Duệ đều ướt đẫm mồ hôi, hồi lâu mới mệt mỏi không chịu nổi mà ngã xuống giường, người kia là ai, trong lòng nàng biết rất rõ.
"Thần từng nghe người ta nói, nằm lâu trên giường chỉ hại không lợi. Không bằng thử ra ngoài giãn gân cốt, biết đâu còn hiệu quả hơn ngày nào cũng uống thuốc." Ngụy Trường Yên chân thành tha thiết đề nghị: "Bãi săn mới cũng sắp hoàn thành rồi, nếu bệ hạ có hứng, thần bồi bệ hạ đi hai vòng nhé?"
Sầm Duệ trầm ngâm một lát, gật đầu: "Theo ý ngươi đi."
Phó Tránh nhìn hai người nói chuyện như không có người ngoài, trong mắt lướt qua ánh sáng lạnh, tiểu tử này đúng là kẻ cơ hội! Mới nâng tay lên lại bất đắc dĩ hạ xuống, bây giờ ngay cả nói thêm một câu với hắn Sầm Duệ cũng không muốn, uổng cho hắn đọc đủ thi thư, cả một bụng kinh luân sử sách mà không dạy nổi hắn nên làm thể nào để khiến người khác vui vẻ.
┉┉ ∞ ∞┉┉┉┉ ∞ ∞┉┉┉
Từ hôm ấy, mỗi ngày Sầm Duệ đều rút ra một canh giờ ở trong bãi săn. Mới đầu nàng chỉ có sức ngồi trên ngựa, chậm rãi chạy vòng vòng, nhưng dù thế cũng chỉ có thể chạy chậm. Cuối thu khí trời trong lành, có nắng nhưng không gắt, ngự mã của Sầm Duệ chạy lướt gió, cả người cũng thấy thoải mái hơn nhiều.
Ngụy Trường Yên không theo sát nàng, cưỡi ngựa bên cạnh không xa không gần, chỉ khi Sầm Duệ gọi, hắn mới kẹp bụng ngựa chạy tới.
"Cho dù mục đích của Vệ Dương hầu là gì thì tình trạng bây giờ của bệ hạ cũng tương đối có lợi cho cơ thể." Trương Dịch nhìn bóng người phía xa, nói.
Phó Tránh khoanh tay đứng sau bóng cây, tuy rằng không có biểu tình gì, nhưng từ đôi mắt lãnh liệt có thể thấy được tâm tình của hắn thật sự không tính là sung sướng.
Trương Dịch đã sớm nhìn ra Phó Tránh và Sầm Duệ có gì đó, chẳng qua một người là quân một người là thần, con đường tương lai sẽ còn nhiều hiểm trở. Sầm Duệ là bằng hữu tốt của hắn, hắn tận mắt thấy nàng từng ngày trở nên thâm trầm và nội liễm. Hắn là đại phu, chỉ biết xem bệnh, hoàn toàn không biết gì về việc triều đình, hắn dùng góc độ bằng hữu để hỏi Phó Tránh một câu: "Ngươi có vài phần thật tình với Sầm Duệ phải không?"
Hai mắt của Phó Tránh thâm thúy, vẫn luôn nhìn bóng dáng càng lúc càng xa của Sầm Duệ, lòng bàn tay rất nhanh lại buông ra, thanh ngữ thấp tới mức không thể nghe thấy: "Vài phần? Ta cũng không thể nói rõ vài phần ấy. Nếu có thể nói rõ, làm sao ta lại tự khổ tự ưu tư tự não nề thế này?"
Trương Dịch nghe xong thở dài một tiếng, đúng là thông minh nhất thế hồ đồ nhất thời, thế này thì làm sao nói được mấy lời tâm tình để dỗ Sầm Duệ chứ?
"Bệ hạ, thần bồi ngài nhiều ngày như vậy mà không được ban thưởng gì sao?" Ngụy Trường Yên đỡ Sầm Duệ xuống ngựa, nửa đùa nửa thật nói.
Sầm Duệ quấn roi ngựa lại, cười mắng: "Lại muốn thưởng gì? Nói đi."
"Binh phù của U Vân lục châu."
Nụ cười trên khóe môi Sầm Duệ lập tức cứng lại, cười như không cười nhìn Ngụy Trường Yên: "Ngự Lâm quân đã là của ngươi rồi mà còn không thỏa mãn sao? Hay là ngươi muốn nắm giữ binh mã khắp thiên hạ?"
"Nếu bệ hạ đã có ý tước phiên thì bước đầu tiên không phải là thu hồi binh quyền sao?" Ngụy Trường Yên nhoẻn miệng cười, nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời.
"Ai nói với ngươi trẫm muốn tước phiên? Phó Tránh? Tần Anh hay là Từ Sư?" Sắc mặt của Sầm Duệ trở nên lãnh lệ, ánh mắt rét lạnh đâm thẳng vào mặt Ngụy Trường Yên: "Lời nói đại nghịch như vậy mà cũng dám nói khỏi miệng, ta thấy Vệ Dương hầu được sủng mà kiêu, không muốn sống nữa rồi đấy!"
Ngụy Trường Yên không bị khí thế bức người của Sầm Duệ đẩy lùi, quỳ gối xuống đất ôm quyền: "Thần nguyện lấy tánh mạng của Ngụy thị ra thề, thần một lòng một dạ suy nghĩ cho giang sơn xã tắc của bệ hạ, tuyệt đối không hai lòng."
Sầm Duệ nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu, bên môi xẹt qua nụ cười nhạt tới mức không thể thấy, hạ thấp giọng: "U Vân lục châu là địa bàn của Yến Vương, Yến Vương là dạng người gì chẳng lẽ ngươi không biết? Cho ngươi chẳng khác nào trực tiếp xé rách mặt với hắn. Như vậy đi,