Trẫm Không Muốn Sống Nữa

Chiến thắng ban đầu


trước sau

Tình hình chiến tranh ác liệt, khi Ngụy Trường Yên còn đang trên đường lãnh binh xông tới Tây Nam, phản quân của Nam Cương đã đánh hạ Thục quận, áp cửa Giao – Dự Châu*. Trong lúc này, các phiên vương phía Nam lên tiếng, tỏ ra cùng một giuộc với Nam Cương, làm khí thế của phản quân tăng lên một bước lớn.
*Dự Châu: tỉnh Hà Nam – Trung Quốc.
Binh bộ cấp báo một ngày ba lần vào Lý Chính Điện, nghe đồn người Nam Cương đi tới đâu chỗ ấy có họa xà trùng, dọc đường sông nơi cung cấp nguồn nước đều bị hạ dịch độc, bạch cốt khắp nơi như núi. Đủ loại bách quan không rét mà run.
Sầm Duệ ngồi trên long ỷ, từ khi có chiến sự tới nay chưa lúc nào nàng lộ vẻ tươi cười, khi nghị sự ngữ khí cũng trầm thấp hơn nhiều, làm cho toàn bộ triều đình cùng lâm vào không khí nghiêm túc, lạnh lẽo mà trước nay chưa từng có.
Trời sinh đã lạc quan, tiến sĩ Thái Học vì muốn hoàng đế bệ hạ thoải mái hơn, cũng giảm bớt không khí áp lực, miệng lưỡi lưu loát nói về chuyện thú vị của của kinh thành, còn xảo diệu dẫn tới sự đức hạnh nhân chính của Sầm Duệ, vỗ một cái thật kêu vào mông ngựa.
Sầm Duệ cúi đầu nhìn tấu chương, hỏi một câu: "Thú vị lắm đúng không?"
Vị tiến sĩ Thái Học ngây người, hắn không dám chắc là Sầm Duệ đang hỏi quan viên trên triều hay hỏi mình nên không dám đáp lời.
"Lôi ra đánh ba mươi trượng, cách chức." Sầm Duệ không cả liếc mắt một cái.
Chúng thần đã hiểu rõ, người còn đang định tiếp lời tiến sĩ Thái Học là Thái Thường Thừa lòng còn sợ hãi vuốt mồ hôi lạnh.
"Bây giờ ta đã xem như thực sự hiểu rõ một câu." Bãi triều, Sầm Duệ ném mình lên cái tháp chất đống tấu chương, cầm một quyển che lên mặt.
"Câu gì?" Phó Tránh xoay người rút từng quyển ở dưới người nàng ra, vỗ vỗ thắt lưng của nàng ý bảo đổi vị trí nằm.
"Sinh trong gian khổ, chết trong yên vui." Sầm Duệ thổi trang giấy trước chóp mũi, lăn sang bên cạnh: "Đám vương bát đản này ngoại trừ việc gài bẫy nhau, tranh quyền đoạt thế, sống phóng túng ra thì còn biết làm gì không?"
"Vừa nãy nàng hơi nóng nẩy." Phó Tránh lấy tấu chương trên mặt nàng xuống, nhìn xem, rồi đặt nó xuống đống châu quận kia.
Sầm Duệ mất hứng hừ một tiếng, trừng Phó Tránh: "Chàng đang trách ta không nên cách chức tên vô tâm kia sao? Nước có chiến sự, dân chúng hoạn nạn, thế mà hắn còn tâm tình nói giỡn, không cách chức hắn thì cách chức ai?"
Phó Tránh véo cái miệng chu lên của nàng, ăn nói trơn tru như bôi mỡ vậy: "Nàng phạt không sai, nhưng thời điểm phạt không đúng. Châu Mục Dự Châu – Vương Vinh là anh em đồng hao của hắn, Tần gia ở Giang Âm còn là bà con của Vương Vinh, phản quân Tây Nam đang đánh tới nút giao Giao Châu – Dự Châu, cách Dự Châu chỉ một bước dài. Nàng nói xem muốn phạt hắn trước hay là làm an lòng Dự Châu trước?"
Sầm Duệ kêu á một tiếng, nói: "Ta đã quên còn tầng quan hệ này!" Nhưng vẫn ngang ngạnh ngẩng đầu lên không phục tranh cãi với Phó Tránh: "Nhưng ta không hối hận vì đã cách chức hắn, còn nhìn hắn nữa sẽ uất giận."
Phó Tránh còn muốn nói nàng thêm, nhưng đã thấy nàng gối đầu lên chân mình ngủ say. Mấy ngày nay, nàng không nói nhưng hắn nhìn sắc mặt cũng đoán được phần nào. Nàng ngồi trên vị trí này rất vất cả, có đôi khi hắn không nhịn được muốn nói với nàng hay là bỏ hết tất cả, cùng hắn rời khỏi lốc xoáy quyền lực, đi xa tận chân trời. Nhưng thấy nàng kiên trì và cố gắng, hắn lại không đành lòng, rốt cuộc thì nàng vẫn không bỏ xuống được, ít nhất hiện tại là như thế này.
Bàn tay lưu luyến vuốt hai gò má của Sầm Duệ, vuốt phẳng nếp nhăn lo lắng, Phó Tránh cầm tấu chương bên cạnh lên xem.
Đôi mắt vẫn im lặng quan sát qua khe cửa chưa đóng chặt thu hết tất cả vào mắt. Cặp con ngươi hiện lên vẻ khiếp sợ, tỉnh ngộ đủ loại cảm xúc phức tạp, cảm xúc kích động một lát, rồi xoay người bước nhanh đi.
┉┉ ∞ ∞┉┉┉┉ ∞ ∞┉┉┉
Mây đen bao trùm khắp triều đình cuối cùng cũng được trận chiến mở màn thắng lợi của Ngụy Trường Yên ở nút Giao – Dự Châu xua tan không ít. Khắp Lý Chính Điện cũng như bừng sáng lên, nhưng có vết xe đổ của tiến sĩ Thái Học ở đó, không ai dám lộ thần sắc thoải mái, một đám bản mặt như tấm bia đá. Cả triều chắc cũng chỉ có mình Tạ Dung vẫn như trước không đổi mà cười nhẹ, thậm chí hôm nay còn kể với Sầm Duệ truyện cười hắn nghe được trong nhóm sĩ tử dự thi năm nay.
Sầm Duệ bị ngữ khí của hắn khơi mào hưng trí, chuyên chú nghe hắn nói ai làm văn tốt, ai lại bị chê cười ở Tháp Nhạn.
"..." Mẹ nó, sủng thần chính là sủng thần mà! Chư vị đại nhân ghen ghét nhìn về phía Tạ Dung, trách không được người đời nói hữu tướng là hồ ly, đúng là hồ ly tinh mê hoặc quân vương!
Mười ngày sau, tiền tuyến lại có cấp báo, Ngụy Trường Yên không chỉ cố thủ được Giao - Dự Châu, mà còn dẫn năm ngàn tinh binh ẩn trong đêm tập kích địch doanh, thiêu hủy phần lớn lương thảo của quân đích. Rồi lại trong lúc phản quân lâm vào hỗn loạn, dẫn đại quân tiến công hai bên trái phải, khiến chúng phải tháo chạy hơn năm mươi dặm.
Sầm Duệ lập tức hạ lệnh cho Trung Châu Trưởng Sử của Giao – Dự Châu thay mặt thiên tử khao tam quân, cũng hạ lệnh cho các châu phủ địa phương cần phải an trí cho các nạn dân.
Người Ngụy gia phải khiêm tốn bao lâu nay cuối cùng cũng lại được ngẩng cao đầu trên triều mà kiêu ngạo, hừ, còn không phải cần nhờ nhà chúng ta giữ cửa hay sao!
Trái lại với tất cả, Tần Anh vẫn nhíu chặt lông mày, người cũng có chút hoảng hốt. Tạ Dung gọi hắn vài tiếng Thị Trung Lang, hắn rời ánh mắt khỏi tập hồ sơ, nhận lỗi với Tạ Dung: "Vừa nãy hơi thất thần, hy vọng Tạ huynh không để ý."
Tạ Dung xấp xỉ tuổi hắn, học thức lại ăn ý, trong triều khó gặp được người tri kỷ như vậy. Nói ra thì dù hai người xưng huynh gọi đệ cũng tương xứng.
Tạ Dung quét một vòng trên tập giấy trong tay hắn: "Bệ hạ bảo ngươi và ta đi thương nghị chuyện chọn người chủ trì lần khoa cử này."
"Lần trước không phải bệ hạ đã nói muốn Tạ huynh đảm nhiệm chủ khảo sao?" Tần Anh thu dọn giấy tờ, đi theo hắn

vào cung.
Tạ Dung đi phía trước im lặng hồi lâu, mới cười một cái nói: "Bệ hạ, sao có thể để ta chủ trì khoa cử được."
Tần Anh mím môi không nói, Tạ Dung là biểu đệ của Yến Vương, trong mắt rất nhiều người hắn là người của Yến Vương. Cho dù hắn có giữ chức thừa tướng nhiều năm, thì nhận định này vẫn khó có thể thay đổi.
Năm nay mùa đông tàn khốc khéo dài, đầu xuân chậm chạp không đến, Sầm Duệ ngại hàn khí trong Ngự Thư phòng quá nặng nên chuyển địa bàn đến Tây Noãn các. Thư thái cho nàng, nhưng lại khổ kẻ đến nghị sự như Tần Anh và Tạ Dung. Bên ngoài gió tuyết phần phật, bên trong ấm như nùng xuân, không đề cập tới việc chênh lệch nhiệt độ quá lớn, đứng một lúc thôi là tầng trong tầng ngoài triều phục đều mướt mồ hôi.
Sầm Duệ quyết định lựa chọn xong, ngẩng đầu bắt gặp sắc mặt đỏ bừng của Tạ Dung cùng Tần Anh, lắc lắc cây quạt trêu chọc: "Nóng quá thì cởi bớt ra cũng được."
Tạ Dung không nói gì, nhưng Tần Anh thì hiện vẻ mất tự nhiên, bày khuôn mặt nghiêm túc đáp: "Bệ hạ đừng lấy thần ra đùa như vậy."
"Ôi chao, còn ý kiến cơ đấy." Sầm Duệ nhìn hắn nghiêm túc vạn phần, càng hăng hái: "Thị Trung Lang đang được sủng mà kiêu đấy à, trẫm bảo ngươi cởi, ngươi dám kháng chỉ không?"
Tạ Dung cười ha ha.
Mắt thấy Tần Anh sắp thẹn quá thành giận, Sầm Duệ mới buông tha hắn: "Thôi đi đi, về nha môn lạnh lẽo của các ngươi mà ngồi sàn nhà đi!"
Tần Anh không cùng Tạ Dung đi ra ngoài, mà nói với Sầm Duệ: "Bệ hạ, thần có việc muốn tấu."
Sầm Duệ mở tập giấy ra, không để ý hắn đang nghiêm túc, nói: "Đây không phải Lý Chính Điện, không cần giữ lễ, có gì thì nói đi."
Tần Anh vẫn đang do dự, nhưng chính trong lúc do dự này, một chuỗi bước chân dồn dập từ phía ngoài Tây sương phòng truyền vào, Lai Hỉ cất giọng the thé nói: "Bệ, bệ hạ, Dự Châu bị lưu dân vây công yêu cầu giao Trung Châu Trưởng Sử đại nhân đi khao quân ra. Châu Mục Dự Châu – Vương Vinh bị ép, bị ép giết Trung Châu Trưởng Sử."
Sắc mặt của Tần Anh lập tức trắng như tuyết, Sầm Duệ siết chặt quyển sách trên tay, Trung Châu Trưởng Sử đại diện cho đương kim thiên tử đến Dự Châu, giết hắn chẳng khác nào tát nàng một cái. Nàng nhìn phía Tần Anh, ánh mắt bình tĩnh lạnh lẽo: "Ngươi muốn gặp trẫm để nói việc này phải không? Ngươi đã sớm biết." Không phải nghi ngờ, không phải hỏi, mà là khẳng định trảm đinh chặt sắt.
Đúng vậy, từ sáng sớm bên Giang Âm đã truyền tin cho hắn, muốn hắn nhận tội thay Vương Vinh khi cần thiết. Hắn chỉ không ngờ động tác của Vương Vinh nhanh như vậy...
"Trẫm nghĩ ngươi và đám thế gia kia sẽ không giống nhau." Sầm Duệ giống như đã mệt lắm rồi, không còn sức để chống dậy, vô lực dựa ra sau: "Vệ Dương hầu kháng địch trên tiền tuyến, hắn là Châu Mục mà sau lưng lại phản thủ giết sứ giả của trẫm, ngươi có biết điều này mang ý gì không?" Ánh mắt của Sầm Duệ bén nhọn như châm: "Điều này có nghĩa là Dự Châu thông đồng với Nam Cương, sớm có ý mưu phản! Có nghĩa là Vệ Dương hầu cùng mười vạn đại quân của hắn chỉ vì một suy nghĩ của ngươi, mà bất cứ lúc nào cũng có khả năng hai mặt thụ địch, uổng mạng trên tay người một nhà!"
Câu cuối cùng đã lau sạch tia huyết sắc cuối cùng trên mặt Tần Anh, cuối cùng hắn không chịu nổi ánh mắt của Sầm Duệ nữa, bộp một tiếng quỳ xuống, đập trán thật mạnh xuống mặt đất, nhắm hai mắt lại: "Thần biết tội, thỉnh bệ hạ cho phép thần đi Dự Châu bình định việc này, sau đó sẽ quay về luận tội xử trí."
Sầm Duệ nỗ lực kéo lại lý trí từ trong đống hỗn loạn: "Trẫm, sẽ không định tội của ngươi. Nhưng liên lụy đến Tần gia, ngươi không tránh được hiềm nghi, đừng nhúng tay vào nữa."
Người Tần Anh quỳ sát đất kịch liệt run rẩy, hắn hiểu mình đã mất sự tín nhiệm của Sầm Duệ, việc này so với tước quan, đánh nhốt hắn vào lao ngục còn làm hắn thống khổ và hối hận hơn nhiều.
Sự tình khẩn cấp, Dự Châu tuyệt đối không thể loạn, đối với Sầm Duệ mà nói, việc cấp bách bây giờ là tìm một người có năng lực và đủ sức trấn trụ cục diện này để tới Dự Châu thu dọn cục diện rối rắm, hơn nữa, người này phải tuyệt đối khiến nàng yên tâm.
"Ta đã thông thư với Châu Mục Giao Châu rồi, Giao châu cũng đã làm tốt sự chuẩn bị để ứng đối với "lưu dân" của Dự Châu." Phó Tránh bảo Lai Hỉ bưng bữa tối Sầm Duệ không đụng tới đi, còn hắn bưng chén cháo ấm tới gần Sầm Duệ đang ngồi buồn bực một mình với vách tường: "Ngày mai ta sẽ khởi hành tới Dự Châu."
"Ta không cần chàng đi!" Sầm Duệ ôm đầu gối, rầu rĩ dựa đầu lên tường nói. Dự Châu đã có phản ý, nói thẳng ra bây giờ đi Dự Châu khác nào đi chịu chết.
"Trong lòng nàng đã có chủ ý, còn ầm ĩ tùy hứng cái gì." Phó Tránh thản nhiên nói: "Lại đây ăn một chút nào."
Sầm Duệ chôn mặt trong tường, khóe mắt hơi ướt, nàng không muốn cho Phó Tránh đi, lại không thể không cho Phó Tránh đi, nàng hận mình vô năng, hận mình thân bất do kỷ như vậy.
Chén cháo đổ nghiêng trên mặt đất, Sầm Duệ nhào qua ôm chặt Phó Tránh, lẩm bẩm nói: "Chàng không thể có việc gì, đây là thánh chỉ."
"Được rồi, ta sẽ không có việc gì đâu." Phó Tránh dịu dàng ôm nàng, hôn lên trán nàng: "Ta nhất định sẽ bình an trở về."
"Chờ chàng về..." Sầm Duệ hít sâu một hơi, hạ quyết định, quyết tâm nói: "Ta sẽ, cùng chàng đi."


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện