"Đương nhiên là lão sư ở một mình một gian, ta với bệ hạ cùng gian..." Phó Tránh liếc nhìn Sầm Duệ "chuyên tâm" ăn cơm, thản nhiên nói: "Nếu bệ hạ ân chuẩn thì cứ vậy đi."
Sầm Duệ ho khan hai tiếng, uống ngụm canh, hai tai đỏ lên: "Trẫm... Không ngại." Xét thấy nếu Phó Tránh không đá chân nàng, thật sự nàng muốn nói không chuẩn...
May thay Ngụy lão gia tử đã nói thay lòng nàng: "Ôi chao, ngươi là ai chứ, dám cùng nằm với bệ hạ sao? Thi thư lễ nghi đều bị ngươi nhét vào bụng heo rồi à? Ngươi đi theo lão tử, vi sư sẽ dành phần đất dưới giường cho ngươi!"
Vì thế, Sầm Duệ được thỏa mong muốn, lăn lộn một mình trên chiếc giường rộng rãi sạch sẽ. Nàng ôm gối cảm thấy mỹ mãn, vẫn là những sợi bông mềm mại này khiến người ta yêu thương hơn cỏ khô mà, không có mùi hương kỳ lạ, không có côn trùng làm phiền. Lật trái lật phải, nàng kích động quá mà ngược lại không ngủ được...
Kinh thành, Nam Cương, Vân gia, Chúc Bá Phù còn có Tần Anh, Tạ Dung, đủ loại lộn xộn quay cuồng trong đầu nàng. Ánh trăng màu trắng bạc chiếu qua cửa sổ, làm nàng nhớ tới đêm trước hôm lão tử nhà nàng băng hà, ông nắm tay nàng, thở hổn hển gọi: "Tiểu Lục..." Sau đó thì ra đi.
Cho tới nay đây vẫn là khúc mắc trong lòng nàng, rốt cuộc khi ấy phụ hoàng muốn nói gì? Lại vì cái gì mà truyền ngôi cho kẻ vô tích sự như nàng? Rốt cuộc thì ông ấy hy vọng nàng kéo Cung quốc đi theo hướng nào? Mà tất cả những thứ đó, nàng vĩnh viễn không còn cơ hội được biết, điều nàng có thể làm là cố gắng bảo vệ tốt ngôi vị hoàng đế này, không thẹn với thiên địa, với dân chúng, không làm lương tâm của mình thất vọng, như vậy đủ rồi.
Ngoài cửa sổ bỗng có ba tiếng lộc cộc, Sầm Duệ hoảng loạn căng tai lên nghe, tưởng ảo giác. Chốc lát lại vang lên ba tiếng, lúc này tiếng động lớn hơn, dồn dập hơn. Sầm Duệ đứng lên hé cửa sổ. Phó Tránh đứng dưới ánh trăng, y quan chỉnh tề trước mắt nàng, đè thấp giọng: "Mở cửa."
Sầm Duệ nhìn hắn như trộm, còn quay đầu nhìn về phía phòng của Ngụy lão, nghẹn cười tới mức đau cả bụng, nhưng ngoài mặt vẫn làm bộ: "Đã trễ thế này, Thái phó đại nhân quấy nhiễu giấc ngủ của trẫm là vì có chuyện quan trọng muốn bẩm báo sao?"
Phó Tránh híp mắt, tinh quang lóe ra: "Có chuyện quan trọng." Mím môi nói: "Mặt đất lạnh."
Sầm Duệ vừa thấy thần sắc này của Phó Tránh là đã biết nguy hiểm, không dám sĩ diện với hắn nữa, nhanh chóng mở cửa. Tháng tư ở phía Nam nhưng ban đêm vẫn hơi lạnh, thấy Phó Tránh đã vào cửa, Sầm Duệ chui tọt vào chăn, không quên ghét bỏ ló ra nói: "Rũ sạch sương sớm đi rồi hẵng tới đây."
Phó Tránh cởi áo khoác ra, đi tới ôm lấy Sầm Duệ, vén tóc đen rũ hai lên mặt nàng: "Không ngủ được à?"
Sầm Duệ liếc mắt, không phải đang ngủ bị chàng làm tỉnh sao? Nghiêng người đi, nhìn mặt hắn chế nhạo: "Chàng không sợ Ngụy lão gia tử chợt tỉnh phát hiện chàng không ở đấy sao?"
Hiếm khi thấy Phó Tránh thầm oán: "Quăng cho ta cái chăn bạc xong là lão sư đặt lưng xuống ngáy vang nhà, trời sập cũng không biết đâu."
Tuy biết hắn có chút giả vờ đáng thương, nhưng Sầm Duệ vẫn không nhịn được mà xoa xoa tay ủ ấm bàn tay lạnh như tảng đá: "Ta vừa mới nhớ tới tiên đế, nghĩ không biết trước khi đi câu chưa kịp nói xong kia là gì."
Phó Tránh nghe ra sự tiếc nuối của nàng: "Tiên đế hy vọng nàng bình an cả đời."
"Ông ấy nói với chàng như vậy à?" Sầm Duệ có chút ngoài ý muốn.
"Hộ độc tình thâm, nhân chi thường tình." Phó Tránh cúi đầu nói, giả vờ không thấy Sầm Duệ bỗng nhiên đỏ khóe mắt, đan mười ngón tay với nàng: "Nàng có biết câu cuối cùng cha ta nói với ta là gì không?"
Sầm Duệ cố gắng cong khóe miệng: "Là gì?"
"Xin lỗi con." Phó Tránh thở dài, buồn bã nói: "Từ khi ta là tri huyện, chưa từng thấy ông nói với ta ba chữ này. Tuy ông ấy dạy ta rất nghiêm khắc, nhưng cũng chỉ vì hy vọng ta thành tài. Giống với nàng vậy, ta cùng từng hoang mang nhiều năm, tới tận hôm nay."
Sầm Duệ xoa xoa mi tâm của hắn, vuốt phẳng nếp uốn: "Vậy đừng nghĩ."
Phó Tránh mỉm cười, cúi đầu hôn lên má nàng: "Ngủ đi, ngày mai phải dậy sớm."
Sầm Duệ tìm tư thế thoải mái trong lòng hắn, áp má vào ngực hắn, an tâm nhắm mắt lại: "Chàng đừng nghĩ nữa."
"Ừm." Phó Tránh vỗ vỗ lưng nàng, nghe Sầm Duệ hô hấp vững vàng, nhìn sắc trời bên ngoài, đủ loại cân nhắc lướt qua trái tim.
┉┉ ∞ ∞┉┉┉┉ ∞ ∞┉┉┉
Nhà không thể một ngày vô chủ, nước không thể một ngày vô quân, dù thần kinh của dân chúng Cung quốc có thô ráp hơn cũng phát hiện một chút không thích hợp. Bỗng nhiên không thấy đủ loại xe ngựa xa hoa ra vào Trích Nguyệt các nữa, Kinh Triệu Duẫn ngày thường vẫn diễu võ dương oai cũng mất tích, nhóm tuần sát đã đổi thành những gương mặt xa lạ, ngay cả tiếng chuông cổ ở cửa Thái Cực cũng không nghe thấy mấy ngày rồi. Chuyện khác thì có thể lý giải, nhưng liên hệ đủ loại sự tình này với nhau, có người xuất khẩu: Hoàng đế bệ hạ đã băng hà.
Oành một tiếng, từ trên xuống dưới Cung quốc đều sôi trào, bao gồm cả những mệnh quan triều đình đóng cửa trong nhà hay chìm trong lao ngục.
"Chẳng lẽ bệ hạ đã rơi vào tay nghịch thần tặc tử kia rồi sao, chẳng lẽ có bất trắc gì?" Công bộ Thị Lang tiền nhiệm tỏ vẻ như cha nương mất.
Gian cách vách, Hộ