Trẫm Không Muốn Sống Nữa

Bảo vệ


trước sau

Không gian yên tĩnh, Kim Lăng Vương như lâm vào sương mù, nhìn về phía Phó Tránh không nói một lời, một ý niệm đáng sợ dần dần hình thành trong đầu, hai mắt trợn tròn, không thể nào...
Sầm Cẩn tỉnh lại từ trong sự kinh hãi, giống như nghe thấy chuyện buồn cười nhất trên đời, hừ một tiếng cười nhạo qua lỗ mũi: "Hậu duệ của Minh Vương? Phó Tránh sao?" Vỗ mạnh tay xuống bàn: "Thái phó đại nhân, cục diện bây giờ chúng ta tự biết rõ ràng, cần gì phải liên thủ với Vệ Dương hầu diễn một màn hoang đường như vậy?"
"Diễn?" Ngụy Trường Yên lấy trong ngực ra một cuộn giấy: "Đây là chân tướng vụ án oan năm đó của Minh Vương. Trên tư liệu ghi lại cả nhà Minh Vương đều bị trảm, nhưng không ai biết mưu sĩ Phó Hòe dưới trướng Minh Vương nhân lúc lạc loạn ôm con trai nhỏ của Minh Vương đi." Hắn cười như không cười nhìn Sầm Cẩn: "Minh Vương có hai con trai, trưởng tử đã bị xử tội, con trai nhỏ năm đó còn nằm trong tã lót, tuổi tác không thể xấp xỉ ngươi được."
Sầm Cẩn thay đổi sắc mặt liên tục, cố trấn định nói: "Nếu muốn dùng cái này để lừa ta thì thủ đoạn quá vụng về rồi!"
Ngụy Trường Yên nhìn hắn như khỉ diễn hề, sau đó chuyển ánh mắt sang Phó Tránh đang lật từng trang: "Thái phó đại nhân, à không, giờ nên gọi ngài một tiếng điện hạ rồi. Ngươi giấu thân phận ẩn núp bên bệ hạ bao nhiêu năm, nếu nói không có mưu đồ thì ai tin nổi?"
"Đủ rồi!" Bình phong bị đẩy sang hai bên, hai gò má của Sầm Duệ trắng bệch, ánh mắt sắc bén như đao làm lời Ngụy Trường Yên muốn nói nghẹn ở cổ họng. Nàng không nhìn Phó Tránh, cũng không nhìn những trang giấy đã hoen cũ trong tay hắn, đối mặt với Sầm Cẩn nói: "Chuyện tới mức này rồi, ngươi đã không còn đường lui, cố chấp muốn dân chúng và văn võ bách quan chôn cùng thật sự không cần thiết. Trẫm đáp ứng ngươi, người nhà ngoài bảy mươi, trẻ nhỏ dưới mười tuổi sẽ không bị liên lụy bởi tội mưu phản này."
Trong sử sách, người mưu phản thất bại đều bị tru di cửu tộc, Sầm Duệ nói thế này cũng biết là có thể lưu lại tai hoạ ngầm, nhưng nàng không muốn dẫm vào vết xe đổ của tiên đế, đuổi cùng giết tận vẫn để cá lọt lưới, không bằng đặt trước mắt rồi canh chừng mọi lúc. Thế gian này lắm điều ngoài ý muốn, hiện nay là minh chứng tốt nhất.
"Người nhà..." Sầm Cẩn nhìn chằm chằm Phó Tránh, vẫn cố cường ngạnh muốn cãi lại.
Sầm Duệ thở thật dài, như muốn hất sự uất ức trong trái tim ra ngoài: "Bây giờ truy cứu việc có phải hậu nhân của Minh Vương thật hay không có nghĩa gì? Ngươi muốn tìm một cái cớ thuyết phục cho sự mưu phản của mình, hay chỉ vì ngươi ghi hận tiên đế đã đuổi ngươi ra khỏi cung?" Nàng nhẹ giọng nói: "Dù tiên đế không đúng, ông ấy vẫn có công dưỡng dục ngươi vài chục năm."
Cuộc chiến này xảy ra đột ngột, lại dùng sự đột ngột để chấm dứt, dân chúng Cung quốc cảm thấy như điều đương nhiên, cũng đồng thời cảm thấy hoàng đế bệ hạ thắng quá sảng khoải.
"Ta còn chưa được nhìn thấy hình dạng chiến hỏa bay tán loạn á!"
"Đó là vì chúng ta cách kinh thành tám ngàn dặm..."
"..."
"Ta vẫn xem ngươi là thân huynh đệ." Ngụy Trường Yên nhìn Chúc Bá Phù bị áp giải lên pháp trường, ánh mắt phức tạp: "Ngươi không nên như thế này."
"Khi ta chưa bị công danh lợi lộc làm mờ hai mắt, ta cũng xem ngươi là huynh đệ." Chúc Bá Phù nở nụ cười, không sợ hãi trước cái chết, ngược lại có một sự thoải mái khi được giải thoát: "Ta và ngươi, là hai loại người khác nhau, Trường Yên. Rất ít người có thể giống ngươi, ở trong hoàn cảnh nào cũng có thể quang minh lỗi lạc, giữ vững sơ tâm không thay đổi."
Ngụy Trường Yên giật giật khóe môi: "Còn gì muốn nói không?"
Chúc Bá Phù ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, mang theo một chút tiếc nuối: "Nếu năm ấy chết trận ở sa trường Bắc Cương thì tốt rồi..."
.
"Đây là tội trạng chi tiết nhất mà ta viết rồi." Tiểu lang quan sao chép văn thư trong Đại Lý Tự chua xót xoa lưng, nhìn hành văn bên trên: "Có phải vẫn ngắn quá hay không?" Huống hồ vụ án của Minh Vương vẫn là một màn sương mù.
Người ngồi đối diện hắn mài mực: "Thế thôi, càng đơn giản thì hậu nhân càng đỡ không phân rõ đúng sai, thị phi. Mà này, tiền lì xì của muội muội ngươi ta đã chuẩn bị xong rồi."
Tiểu lang quan khổ không nói nổi: "Đại Lý Tự bận tới mức phải điều chúng ta từ Hộ bộ tới đây, sắp tới có về quê được hay không còn chưa biết nữa."
"Ha ha ha."
┉┉ ∞ ∞┉┉┉┉ ∞ ∞┉┉┉
"Bệ hạ, vết thương của Tần đại nhân đều là ngoại thương, không có gì đáng ngại. Thần đã viết xong đơn thuốc, cũng phái y quan chăm sóc rồi." Trương Dịch mới từ phủ của Tần Anh về đã bị Sầm Duệ triệu vào Dưỡng Tâm Điện.
"Vậy là tốt rồi." Sầm Duệ thở dài, xoa xoa cái trán đau nhức: "Nếu đến rồi thì cũng bắt mạch cho trẫm đi."
Trương Dịch đáp lời, tiến lên cẩn thận chẩn mạch hồi lâu, vẻ mặt càng lúc càng nghiêm trọng: "Bệ hạ từng ngâm nước lạnh sao?"
Sầm Duệ gật đầu: "Lúc ly kinh vô tình rơi vào sông." Nàng liếc thần sắc của Trương Dịch: "Nói thẳng đi, nghiêm trọng tới mức nào?"
"Hàn khí trong nước kích động cổ độc, giờ độc đã nhập phế phủ..."
"Không cứu được?"
"Có thì có, chẳng qua..." Trương Dịch nâng mắt nhìn Sầm Duệ: "Phải dùng độc trị độc, một khi hai độc phát tác thì không nói tới thống khổ, thời gian hoàn toàn trừ tận gốc khó xác định được. Có lẽ là một năm, mười năm, hoặc là cả đời."
Nhìn Sầm Duệ khó phân biệt nổi là buồn hay vui, thản nhiên nói: "Trẫm hiểu rồi."
Sau đại biến, quan viên trong triều cũng đồng thời trải qua một lần thay máu, thăng thăng, biếm biếm, lục bộ loạn cào cào. Mà hai vị đại thần đắc lực của hoàng đế là Phó Tránh cùng Ngụy Trường Yên lại không đặt mình trong đó, dùng lời của Tạ Dung mà nói thì là thanh nhàn tới mức khiến người ta giận sôi.
Chuyện ngày hôm đó có mấy người biết, vậy mà tình thế bây giờ rõ ràng là nói Sầm Duệ không muốn chuyện này truyền ra ngoài. Ngụy Trường Yên là người đầu tiên tỏ vẻ không phục: "Phó Tránh là hậu nhân của nghịch thần, giữ hắn lại là lưu lại hậu hoạn khôn lường. Bệ hạ, ngài... tuyệt không thể xử trí theo cảm tính."
Sầm Duệ uống thuốc không trả lời vấn đề này ngay, rũ mắt xuống: "Ngươi không có chuyện gì khác gạt trẫm chứ?" Nhìn biểu tình rối rắm của Ngụy Trường Yên, nàng biết mình đã đoán đúng: "Ngươi cũng học người khác muốn đùa giỡn trẫm sao?"
Ngụy Trường Yên có thể chịu được việc Sầm Duệ không đếm

xỉa tới hắn, nhưng không chịu nổi nàng hoài nghi hắn, lập tức hiện nguyên hình: "Ta không có!" Ngực phập phồng, tuôn một hơi: "Dưỡng phụ Phó Hòe của Phó Tránh nói là phụ tá của Minh Vương, thật ra là quân cờ người nào đó xếp vào trong phủ Minh Vương." Nhìn thoáng qua cửa sổ, nhẹ giọng xuống: "Sau đó vụ án của Minh Vương cũng do hắn giao ra cái gọi là chứng cứ chính xác, lôi Minh Vương xuống ngựa. Đây là ân oán của một thế hệ, không liên quan tới ngươi, ngươi không cần nghĩ nhiều."
Không nghĩ nhiều mới là lạ! Sầm Duệ vô lực sắp không đỡ nổi trán: "Cuối cùng, người làm hoàng đế lại là cha ta, ngươi bảo ta không nghĩ nhiều thế nào được? Thôi, những lời này đừng nói với người thứ ba là được." Hai mắt phát ra ánh sáng lạnh: "Nghe hiểu không?"
"Phó Tránh không phải Sầm Cẩn!" Đến mức này rồi Sầm Duệ còn bảo vệ Phó Tránh như vậy, Ngụy Trường Yên vừa vội vừa giận: "Ngươi thực sự không muốn làm hoàng đế nữa sao?! Mẹ, ta biết ngươi bị hắn mê hoặc tới mức quên hết tổ tông, giang sơn rồi mà!! Ngươi không hạ thủ được, ta sẽ động thủ thay ngươi!"
"Ngụy Trường Yên!" Sầm Duệ lớn tiếng quát: "Trước khi ngươi động tới hắn thì nên suy nghĩ cho từ trên xuống dưới của Ngụy gia đi!"
Ngụy Trường Yên cứng ngắc quay đầu, khó tin nhìn Sầm Duệ, khiếp sợ xen lẫn thất vọng, lạnh lùng cười cợt: "Sầm Duệ, ngươi soi gương mà nhìn ngươi bây giờ xem, bây giờ ngươi chính là hôn quân bị Phó Tránh mê hoặc!"
Sầm Duệ gấp đến mức không thở nổi, sắc mặt đỏ bừng, sau một lúc lâu mới thở phì phò, khàn khàn mà kiên định nói: "Trẫm, sẽ vì hắn mà làm hôn quân một lần."
┉┉ ∞ ∞┉┉┉┉ ∞ ∞┉┉┉
Cùng đêm đó, Phó Tránh quỳ gối trước mặt Phó phu nhân, ánh mắt tĩnh lặng: "Mẫu thân không có gì muốn nói với con sao?"
"Ngươi đều biết rồi còn gì?" Phó phu nhân cắt tỉa hoa trong bình, rũ mi mắt nói: "Ngươi vừa sinh ra thì bị đối thủ của vương gia hạ cổ độc, vì muốn cứu ngươi, vương phi phái người tới Nam Cương thỉnh ta đến chăm sóc cho ngươi. Sau đó vương gia bị người ta hãm hại, lưng đeo ô danh thông đồng với địch phản quốc. Lúc xét nhà, ta nhân lúc người ngã ngựa đổ ôm ngươi đi, dưỡng phụ của ngươi mang chúng ta trốn khỏi vương phủ." Bà hạ kéo thở dài: "Nhoáng một cái đã qua bao nhiêu năm, ta vốn định để ngươi sống hết một đời như người bình thường. Nhưng..."
Phó Tránh đang quỳ thẳng bỗng loạng choạng, tiến lại gần hỏi: "Mẫu thân đã biết thân phận của A Duệ."
"Đúng." Phó phu nhân không hề phủ nhận, ánh mắt như đuốc nhìn Phó Tránh: "Nàng ấy là cô nương tốt, ta rất thích nàng. Nhưng ngươi nghĩ một chút đi, phụ vương ngươi vừa chết, người đăng cơ kế vị chính là lão tử của nàng! Nhân quả trong đó ngươi không nghĩ ra sao?! Ta biết tình cảm của ngươi với nàng, cũng không cưỡng cầu ngươi tranh quyền đoạt vị, nhưng ơn tri ngộ của vương phi ta phải báo."
Lời của Phó phu nhân làm Phó Tránh nhớ khi ở phía Nam, khuôn mặt của Sầm Duệ chưa lúc nào có huyết sắc, nàng liên tục nhăn mi, hắn tưởng do nàng bôn ba đường dài mệt nhọc, vạn vạn không ngờ là do mẫu thân hạ thủ. Hai tay buông bên người siết thành quyền, trầm mặc thật lâu, hắn bình tĩnh nói: "Tiên đế là tiên đế, A Duệ là A Duệ."
Phó phu nhân kích động, "Ngươi và nàng..."
"Với ta mà nói, nàng chỉ là Sầm Duệ."
Khó khăn lắm triều đình mới chấm dứt cuộc điều động nhân sự hỗn loạn, các hạng công việc từng bước quay trở về quỹ đạo. Từ Sư vẫn ngồi trên cái ghế Tả tướng của hắn, tính tình hiền hòa giống hệt cái bụng càng ngày càng mượt mà, suốt ngày thổi phồng với mấy tên chạy việc ở Chính Sự đường là ngày ấy mình bất biến giữa vạn biến thế nào, anh dũng không sợ hãi ra sao. Tần Anh ở nhà dưỡng thương, vị trí Thị Trung của hắn tạm thời do Tạ Dung kiêm chức. Người bận rộn nhất bây giờ là đây, ngoại trừ phải chạy hai đầu Chính Sự đường và Môn Hạ tỉnh, thỉnh thoảng còn phải nhắc nhở Tả tướng đại nhân xử lý công vụ.
"Vi thần mệt sắp chết tới nơi rồi." Tạ Dung ngồi bệt xuống nền Ngự Thư phòng, vừa phe phẩy quạt vừa than ngắn thở dài: "Thần mới ngoài hai mươi thôi mà tóc sắp bạc trắng rồi."
Sầm Duệ xem tấu chương hắn đưa tới: "Người nào lao lực hơn thì mấy năm nữa quan vị sẽ cao hơn."
Có ánh sáng chuyển động nơi đáy mắt, Tạ Dung ngầm hiểu cười cười.
"Ngươi tới vừa đúng lúc..." Sầm Duệ xem xong rồi đưa lại tấu chương cho hắn: "Soạn chỉ cho trẫm." Nàng dừng gần nửa khắc, lại nói: "Thôi."
"..." Giấy đã mở, tay đã cầm bút, Tạ tướng đại nhân có cảm giác phẫn nộ khi bị bệ hạ đùa giỡn.
Giữ Tạ Dung lại cùng dùng ngọ thiện, Sầm Duệ mới nằm xuống nghỉ, Lai Hỉ đã chạy tới, kích động nói: "Bệ hạ, Thái phó đại nhân đến."
Sầm Duệ cũng ngẩn ra, thản nhiên nói: "Để hắn vào đi."
Ấy, Lai Hỉ xoa xoa đầu, hình như bệ hạ không được vui mừng cho lắm?
"Sao lại đến đây?" Sầm Duệ nằm nghiêng người, cười nói: "Ta đang muốn ngủ đấy."
"Mới ăn xong ngủ luôn sẽ không tốt cho dạ dày." Phó Tránh ngồi xuống bên cạnh nàng, nhìn chén thuốc đặt bên giường, mím môi: "Ngủ được không?"
Sầm Duệ ngả người nằm lên chân hắn: "Trương Dịch mới sắc một đơn thuốc an thần, tốt hơn nhiều rồi." Dường như chuyện ngày hôm ấy chưa hề xảy ra, bởi vì không tìm thấy trên mặt hắn nửa điểm tung tích gì.
Phó Tránh xoa mặt nàng, ấm thì ấm nhưng vẫn tái nhợt: "Buổi tối ăn ít một chút, cũng đừng ăn đêm."
"Ừm!" Sầm Duệ nghe lời gật đầu.
Hai người nói câu được câu không một hồi, tưởng như Sầm Duệ sắp chìm vào giấc ngủ lại bỗng nhiên nói: "Phó Tránh, chàng đi đi." Nàng ngẩng mặt, nhìn sâu vào đôi mắt tối tăm của hắn: "Rời khỏi kinh thành đi."


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện