Tên của con... chưa phải Phó Tránh chưa nghĩ tới, lúc rảnh rỗi cũng ngồi cân nhắc, nhưng vẫn chưa hài lòng, hơn nữa Sầm Duệ mới được mấy tháng, nên tạm gác lại. Bây giờ Sầm Duệ nhắc, Phó Tránh mang hai phần kinh ngạc ngồi xuống cạnh nàng, cẩn thận bế nàng ngồi lên đùi mình: "Nàng có chủ ý gì chưa?"
Sầm Duệ liếc hắn một, ngón trỏ chọc chọc vào ngực Phó Tránh: "Nếu ta có chủ ý rồi thì còn bàn bạc với chàng làm gì?" Mặt phụng phịu, xụ khóe miệng, hờn dỗi.
Nếu nói Sầm Duệ có cái gì giống phụ nữ có thai thì chính là cái tính tình thay đổi thất thường này, không nói tới ba câu đã tìm được lý do để cãi nhau.
Phó Tránh ăn đủ, nhưng lo cho Sầm Duệ đang ở thời kì đặc thù nên chuyện gì cũng nhường nàng, đợi một khắc nữa lại chuyển hoàng hôn thành bình minh ngay thôi. Quả nhiên, qua nửa chén trà nhỏ, Sầm Duệ nghĩ tới cái gì đó thú vị, tự cười một hồi, sau đó nói: "Ta thấy gọi là Phó Tảo hay lắm." Còn mở bàn tay Phó Tránh ra, viết lên tay hắn: "Tảo* này."
*Tảo – 棗: hay còn gọi là Táo
"..." Huyệt thái dương của Phó Tránh nhảy lên, tên quỷ quái gì vậy?! Bưng chén trà đút cho Sầm Duệ một ngụm, tứ bình bát ổn nói: "Ừm, Tảo phải không? Làm nhũ danh thì thật không tệ."
"Đại danh được không!" Cái miệng nhỏ của Sầm Duệ uống nước, nhưng hai mắt vẫn nhìn chằm chằm Phó Tránh: "Chẳng lẽ chàng không thích tên ta đặt à?!"
Cái gì gọi là cố tình gây sự, đây chính là cố tình gây sự! Phó Tránh bị nàng nhìn tới nhức đầu, muốn nói không tốt nhưng nhớ lời lang trung dặn là phải để tâm đến tâm trạng của phụ nữ có thai, đành nén giận nói: "Là nam hay nữ còn chưa biết, nàng nghĩ lại xem..." Phó đại nhân bắt đầu nghiêm túc lừa dối: "Nếu là bé gái, gọi Tiểu Tảo thì rất đáng yêu. Nhưng nếu là bé trai, gọi là Tảo Nhi, sau này lúc bái tướng, chẳng lẽ để bách quan gọi hắn là Tảo Tướng à?"
Sầm Duệ bị hắn nói mà sửng sốt, sau khi được Phó Tránh đút cho hai miếng mứt hoa quả, đăm chiêu gật đầu: "Nghe chàng nói thế, đúng là không tốt thật. Để ta suy nghĩ thêm." Hoàn toàn quên mất vừa rồi là ai nói muốn bàn bạc với Phó Tránh, kết quả là không chừa cho Phó Tránh một đường sống.
Phó Tránh lặng lẽ thở dài nhẹ nhõm, ngoài tường vang lên tiếng gõ mõ hòa lẫn tiếng gió, trong phòng ánh nến hoà thuận vui vẻ. Hắn ôm Sầm Duệ đang cúi đầu suy nghĩ, nghe nàng chợt nhắc tới, bỗng cảm thấy cuộc đời không còn gì thỏa mãn và yên ổn hơn. Vén tóc xõa bên vai nàng lên, hắn nhẹ giọng nói: "Ta biết rồi."
Sầm Duệ thì thầm "Không tốt, không tốt", không yên lòng "Hử?" một tiếng.
"Ta biết vì sao nàng đặt cái tên này rồi." Phó Tránh đặt tay lên bụng nàng, im lặng, chỉ mấy tháng nữa thôi là có thể nhìn thấy tiểu tử này rồi. Mà mười mấy năm trước, hắn và mẫu thân của nó kết duyên dưới tàng cây táo.
"Biết là tốt rồi." Ngữ khí của Sầm Duệ không tốt, rầm rì hai tiếng, vòng hai tay qua lưng Phó Tránh để ôm chặt hắn. Bắt đầu từ lần gặp đầu tiên, đến nay đã trải qua hơn mười năm thăng trầm. Nửa đời phong tuyết, may mắn vẫn được hắn nắm tay.
┉┉ ∞ ∞┉┉┉┉ ∞ ∞┉┉┉
Phó Tránh thấy Sầm Duệ hưng trí bừng bừng với việc đặt tên nên mặc kệ nàng nghiên cứu một mình. Chỉ mấy ngày nữa thôi là tới năm mới, công việc trong quận không còn mấy, Phó Tránh trực tiếp chuyển việc về nhà làm. Trong khi hắn xử lý công văn, Sầm Duệ sẽ ngồi đối diện đọc sách, hoặc là xử lý mật hàm đám người Tạ Dung đưa tới. Phó Tránh sợ nàng xem nhiều hại mắt, hao tổn tinh thần, nên bảo Sầm Duệ đưa một số công hàm cho hắn.
Có khi Sầm Duệ nằm nghiêng trên tháp ngủ một hồi rồi tỉnh lại, sẽ thấy Phó Tránh cầm bút phê hai câu. Ngáp dài lê chân đi qua, nằm sấp trên vai Phó Tránh, cùng hắn xem, thỉnh thoảng lại cắn tai hắn.
Sầm Duệ thoái vị nhìn thì đột ngột, nhưng trước khi rời đi đã chuẩn bị cho Sầm Dục những trụ cột rắn chắc, sau này nếu Sầm Dục không nửa đường đột nhiên muốn làm hôn quân thì chỉ cần đám Tạ Dung bên cạnh, không nói có thể làm minh quân lưu danh thiên cổ, chỉ nói bảo vệ Cung quốc trường tồn cũng không có gì khó khăn.
"Từ Sư đã từ quan, Từ gia không có động tĩnh gì. Có lẽ hắn cũng biết Trường Giang sóng sau xô sóng trước, hắn không đi, người sau cũng không đến." Sầm Duệ nằm úp sấp trên người Phó Tránh, cầm tờ giấy: "Tạ Dung nói, Từ gia có một tiểu tử lanh lợi gọi là Từ Sam, năm trước mới vào Đại Lý Tự, rất được Tần Anh coi trọng." Đột nhiên nụ cười của Sầm Duệ trở nên kỳ lạ: "Tạ Dung có nói, nhành liễu thướt tha, rất thú vị?"
Phó Tránh cũng thấy được câu kia, nhíu mi nói: "Là nữ tử?"
"Có thật là nữ tử không thì còn có phải xem." Sầm Duệ buông giấy, ngồi thẳng người, xoa thắt lưng: "Ta là nữ tử mà làm hoàng đế có kém phân nào đâu, cho nên ta nghĩ, không biết có ngày nào đó, triều ta có một vị nữ tiến sĩ hay không. Nhưng mà, đây không phải việc ta có thể quản, thuận theo tự nhiên đi." Nàng xoay người vỗ vai Phó Tránh: "Phó đại nhân, không phải nói hôm nay dọn dẹp nhà cửa sao, còn không mau đi làm đi!"
"..."
Phó phủ không lớn, bài trí đơn giản, nhưng muốn dọn cẩn thận thì cũng tốn công sức. Sầm Duệ chỉ được cái miệng nói, tay chỉ, chân ngồi yên, thân là nam chủ nhân, Phó Tránh không thể không cầm lấy gậy trúc, đích thân đi quét mạng nhện.
"Này, ở trên đỉnh đầu chàng ấy, nhìn thấy không. Ấy, đúng đúng đúng, chỗ đó." Sầm Duệ ôm bát canh, líu ríu chỉ đạo Phó Tránh: "Chàng đừng có đi về bên này nhá!" Nàng vung tay áo che miệng bát, cả giận nói: "Làm rơi bụi vào đầy người ta!"
"Ôi chao, phu nhân ở nhà vẫn hay nói chuyện với đại nhân như vậy à?" Ma ma kinh hồn táng đảm nhìn lén Sầm Duệ bực tức chê bai Phó Tránh, líu lưỡi: "Cả đời này lão thân chưa thấy nương tử nhà ai dám nói với trượng phu như vậy."
Phó thư đồng đang lau sàn, ngẩng đầu nhìn hai người bên kia, xoa xoa mũi: "Quen là được rồi." Nội tâm ca thán, hắn nói này, thiếu gia còn sủng như thế nữa, sớm muộn gì cũng phu cương bất chấn thôi! Ôi, mà cho dù phu cương bất chấn, thiếu gia cũng vui vẻ, đắm chìm trong đó ấy.
"Lại đây." Sầm Duệ uống canh xong, lười biếng gọi Phó Tránh mang một đầu đầy bụi.
Phó đại nhân "phu cương bất chấn" vỗ vai áo, mới đi qua.
Sầm Duệ ngồi ở thảm lông trên hành lang, y phục mặc tầng trong tầng ngoài, tròn xoe như quả bóng, tưởng chừng chỉ cần vô ý một cái là có thể lăn xuống sân viện. Nàng đặt bát canh qua một bên, rút khăn tay ra, nhổm người lên, cẩn thận lau sạch bụi bẩn và mồ hôi cho Phó Tránh: "Bụi mắt không?"
Phó Tránh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Sầm Duệ chìm trong cái khăn lông, thấy vô cùng đáng yêu, có lòng đùa nàng: "Bụi."
Sầm Duệ tưởng thật, kéo cổ Phó Tránh thấp xuống, mở mí mắt hắn ra: "Để ta xem." Khi đang thổi thổi vào mắt hắn, thoáng nhìn thấy Phó Tránh hơi cong khóe miệng, lập tức bừng tỉnh, biết là hắn nói dối, giận xong lại bật cười, hôn lên mắt hắn: "Ấu trĩ."
Phó Tránh áp tay nàng lên má mình: "Năm nay, cuối cùng chúng ta cũng có thể cùng nhau đón năm mới rồi."
"Về sau đều như vậy."
┉┉ ∞ ∞┉┉┉┉ ∞ ∞┉┉┉
Tân niên vừa