Rốt cuộc thì Phó phu nhân cũng không trở về. Ngày Tiểu Tảo đầy tháng, Phó Tránh làm hai bàn tiệc mời hàng xóm sang ăn mừng. Sầm Duệ ở phòng trong ôm Tiểu Tảo, cùng nhũ mẫu giúp bé mặc quần áo, tiểu thư đồng đột nhiên vội vàng đi đến: "Phu nhân, ngoài cửa có hai người lạ, nói là muốn đưa đồ cho ngài."
"Người lạ?" Đi theo Sầm Duệ phải đối mặt với vô số thích khách, tính cảnh giác của Lai Hỉ vô cùng cao: "Tiểu thư, ta đi xem."
Sầm Duệ hôn cái tay trắng nõn, mập mạp của Tiểu Tảo, đùa bé cười khanh khách, không để tâm nói: "Bây giờ ta không còn là hoàng đế, không có giá trị ám sát." Nâng váy đi ra ngoài: "Ta đi xem."
Trong phòng ầm ĩ tiếng chúc mừng, thật ra Phó Tránh không thích xã giao, ăn uống linh đình như vậy, có điều hôm nay hắn thật sự vui mừng, đôi mắt xưa nay lạnh lùng cũng ngập ý cười, uống hết ly này sang ly khác. Sầm Duệ đi vòng qua, liếc mắt vào nhìn rồi dặn dò Phó thư đồng: "Chú ý đừng để hắn uống nhiều nhé."
Phó tiểu thư đồng mang vẻ mặt tận trung, nghiêm túc nói: "Phu nhân, ta cảm thấy ta chú ý đến ngài sẽ tốt hơn." Bằng không va phải cái gì, đụng phải thế nào, ngã ra sao, kẻ không may mắn chính là hắn. Lai Hỉ lại càng không muốn đi, chủ tử của hắn là Sầm Duệ chứ không phải cô gia.
"..."
Ngoài cửa có một nam một nữ đang đứng, khuôn mặt đều tròn xoe, một người cầm giỏ trứng chim đỏ, rượu gạo; Một người nâng cái hộp gấm dài một thước, không biết bên trong là gì. Hai người vừa thấy Sầm Duệ thì lập tức hành đại lễ, kẻ xướng người hoạ nói lời chúc mừng bé con, sau đó dâng đồ lên phía nàng, lặp lại một lần: "Xin chúc mừng."
Lai Hỉ khẩn trương nhìn hộp gấm kia, sợ vừa mở ra là độc dược, chủy thủ hay ám khí gì đó bay lên. Nhưng chính Sầm Duệ lại bình tĩnh mở ra, trong tầng gấm vóc là xiêm y của tiểu hài tử, bên trên xiêm áo là một dây chuyền bạc, khắc bốn chữ "trường mệnh phú quý".
Nhìn trứng chim và rượu gạo, trong lòng Sầm Duệ đã sáng tỏ. Mấy thứ này vốn nên là đồ nhà mẹ đẻ của nàng đưa tới khi Tiểu Tảo đầy tháng, nhưng nàng không còn song thân cũng không có gì gọi là người nhà mẹ đẻ, nói vậy chỉ có một người kia. Lão nhân gia tuổi lớn, mất mặt mũi không về, nhưng trong lòng luôn nhớ thương tôn nhi nên đưa đồ này tới, cũng đồng nghĩa với việc thừa nhận nàng tức phụ này.
Sầm Duệ khép hộp gấm lại, mỉm cười với hai người kia: "Thỉnh thay ta và Phó Tránh hỏi thăm bà, nhờ nói câu 'Tâm ý của người chúng con đã nhận được, nếu có thời gian mong người về thăm tôn nhi.'"
Hai người nhìn nhau, không hẹn mà cùng cười nói: "Dạ."
Tiễn bước hai người, Sầm Duệ ôm hộp trầm tư, chậm rãi trở về.
"Ai tới vậy?" Thanh âm trầm thấp, trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên phía trước mấy bước, bạn nhỏ mới sinh thì đang y y nha nha chơi đùa.
Sầm Duệ vừa ngẩng đầu đã thấy Phó Tránh ôm Tiểu Tảo đứng dưới tàng cây, con được bao chặt trong tã lót, đang vươn bàn tay nhỏ bé ra dùng hết sức túm vạt áo của Phó Tránh, nhìn thoáng qua trông rất buồn cười. Sầm Duệ bước nhanh lên, hai hàng lông mày cong cong, quở trách: "Trời lạnh thế này ôm con ra làm gì, nếu đông lạnh rồi thì tính cho chàng hay tính cho ta đây?"
"Nên ôm con ra gặp tân khách, ta không tìm được nàng nên đi xem." Phó Tránh nhìn Sầm Duệ giấu tâm sự, đảo mắt qua hộp gấm trong tay nàng, trong lòng đoán được bảy tám phần, một tay ôm Tiểu Tảo, một tay dắt nàng tới chính đường: "Nương phái người tới đây chứng tỏ đã thông suốt nhiều điều, chờ bà cởi được khúc mắc thì sớm muốn gì cũng quay lại thôi." Giọng hắn từ từ thấp đi: "Thật ra người tủi thân nhất là nàng."
Sầm Duệ sụt sịt mũi, khóe mắt hơi hồng, giọng mũi nồng đậm: "Ừm."
Đi đến cửa, Phó tiểu thư đồng lại mang vẻ mặt không hiểu ra sao bảo với hai vợ chồng bọn họ: "Đại nhân, bên ngoài lại có xe ngựa tới."
Phó Tránh buông tay Sầm Duệ ra, đưa Tiểu Tảo cho nàng ôm: "Nàng mang Tiểu Tảo vào trước đi, ta đi nhìn xem."
"Há há, ta đã bảo là tiểu tử nhà ngươi có năng lực rồi mà! Im hơi lặng tiếng cưới tức phụ, lại im hơi lặng tiếng sinh con, nếu thằng nhóc Ngụy Trường Yên kia không để lộ ra, thì chắc có lẽ chờ tôn tử của ngươi sinh ra rồi lão tử cũng không biết!" Khi Sầm Duệ đang ôm Tiểu Tảo nhận lời chúc cát tường của hàng xóm thì bỗng nghe thấy tiếng quát mang mười phần trung khí, sau lưng cứng đờ, quay người lại, bất ngờ không kịp phòng bị đã đối diện thẳng mặt với Ngụy lão gia tử.
"Ngươi còn xem lão tử là lão..." Cái chữ "sư" bị Ngụy lão gia tử cắn phải đầu lưỡi, biểu tình đọng lại trên mặt vừa quái dị vừa buồn cười.
Phó Tránh đi theo sau cũng bất đắc dĩ tột cùng, lắc đầu với Sầm Duệ, vừa đến cửa đã xông thẳng vào trong, chín trâu hai hổ cũng không kéo kịp.
"Này này này..." Ba tiếng liên tiếp của Ngụy lão gia tử phá vỡ sự yên tĩnh của cả phòng, cứ như gặp quỷ giữa ban ngày, hoảng sợ vạn phần đánh giá Sầm Duệ từ trên xuống dưới, nhìn trái nhìn phải, vỗ đùi: "Hù chết lão tử rồi!"
"..."
┉┉ ∞ ∞┉┉┉┉ ∞ ∞┉┉
Sầm Duệ đưa người tới thiên thính ngồi, Ngụy lão gia tử mới từ trạng thái thất hồn lạc phách dịu lại, nhưng vẫn hồ nghi nhìn Sầm Duệ: "Ngươi là bệ hạ thật sao? Á, phi phi,