Trẫm Là Một Hôn Quân Như Thế

Hoa hướng dương


trước sau

Nửa tiếng sau khi ăn bữa trưa tình yêu.

Trẫm cảm thấy hơi không ổn.

Bụng đột nhiên đau quặn lên, mồ hôi lạnh túa ra, mặt như sắp tèo đến nơi.

Trẫm ôm bụng lăn lông lốc từ trên long sàng xuống thảm trải sàn.

Đám cung nữ thái giám sợ quá, gào thét ầm ĩ chạy ra ngoài hô to người đâu mau gọi Thái y đi bệ hạ trúng độc rồi!

Đừng chạy mà… Một người quay lại đây đi…

Đừng bỏ trẫm lại…

Chạy hết thì trẫm biết làm sao…

Mấy người mau quay lại, một mình trẫm chịu hết nổi…

Trẫm đau đến mức không bò dậy được…

Ít nhất phải để lại một người…

Đỡ trẫm… Đi nhà xí chớ…

Kìa anh giai… hoặc là chị gái… hạ độc ơi.

Dám bỏ độc vào đồ ăn cho vua… Trẫm công nhận đằng ấy chất lừ…

Nhưng đằng ấy làm ơn… hạ độc chuyên nghiệp một tí được không…

Hạ phát chết luôn con nhà người ta cho sướng cái thằng đời có được không ạ…

Cái lùm mía đằng ấy cho trẫm ăn thuốc xổ… ý là mần răng…

Trẫm cảm thấy tình hình này quá là xui xẻo.

Trẫm cảm giác có một cơn gió lốc hủy thiên diệt địa đang ấp ủ trong bụng mình.

Nếu còn không ai tới đỡ trẫm đi toilet.

Lát nữa đám thái giám cung nữ gọi Thái y về, đẩy cửa ra.

Thì cảnh tượng đấy lại khó coi quá.

Trái tim thiếu nữ hường phấn của trẫm tuyệt đối không cho phép mình xấu xí như vậy.

Trẫm chợt trào dâng một dòng sức mạnh thần kỳ!

Trẫm vật vã nhảy lên khỏi mặt đất, xông về nhà xí phía Tây tẩm cung trong một tư thế không thể tưởng tượng nổi!

Nhanh nữa rồi nhanh mãi.

Rốt cuộc ngay trước khi giới hạn cảnh báo vỡ nát.

Trẫm xả gió lốc ra ngoài.

Nhà xí chuyên dụng của trẫm nạm vàng khảm ngọc bày hoa cắm hương.

Trên cái bàn nhỏ trước mặt trẫm còn có một chiếc đĩa be bé bằng sứ trắng.

Hai quả táo tàu đỏ rực buộc dây vàng đặt trên đĩa.

Lúc mới tới đây trẫm còn thấy bực mình.

Người xưa mặn vãi, ở trong hoàn cảnh này rồi mà còn muốn nhâm nhi đồ ăn vặt à?

Sau này bị bầu không khí trong nhà xí hun đúc mấy lần.

Trẫm rốt cuộc hiểu ra.

Hóa ra cái thứ của nợ này dùng để nhét lỗ mũi.

Quả thuốc xổ này chất chơi quá.

Ị xong trẫm thấy hai chân mình hơi nhũn ra.

Trẫm đỡ tường, nhét táo trong lỗ mũi, xiêu vẹo đi ra khỏi toilet, gặp ngay Phùng Thái y hay tin chạy tới cứu giúp.

Phùng Thái y không nói hai lời, hô hào đám Thái y và các đệ tử theo sau: “Mau! Rửa ruột cho bệ hạ trước đã!”

Bảy tám người xông lên, đẩy ngã trẫm ngay tại trận.

Họ vạch miệng trẫm bắt đầu đổ nước bồ kết vào mồm trẫm.

Hai quả táo nhỏ trong lỗ mũi trẫm bay cả ra ngoài vì sặc.

Rửa… cái đầu bố nhà các ông…

Trẫm vừa hốc một lố thuốc xổ siêu mạng.

Giờ lại phải xơi một nồi nước bồ kết.

Cơn gió lốc trong bụng trẫm rẽ thành gió lốc hai đầu.

Được cả đôi đàng.

Trước mặt là sói sau lưng là hổ.

Trên ọe dưới ị.

Không dừng nổi nữa.

Trẫm đã từng thề rằng.

Dù thế nào cũng phải bảo vệ hoa cúc của mình.

Có là Ngô Ngạn Tổ chăng nữa cũng không thể khiến trẫm hi sinh.

Nhưng chẳng đời nào trẫm ngờ được.

Trẫm không cống hiến hoa cúc cho Ngô Ngạn Tổ.

Cũng không dâng hiến cửa sau cho Hoàng thúc.

Mà lại hiến dâng lần đầu của lỗ nhị cho độc dược từ một nhân vật phản diện nào đó không biết tên…

Trẫm thượng thổ hạ tả, khốn khổ suốt buổi chiều.

Hoa cúc của trẫm đã nở thành một đóa hoa hướng dương.

Về sau không còn gì để ọe với ị nữa.

Toàn thân trẫm rã rời.

Đứng không đứng nổi, ngồi không ngồi được.

Đành phải để mấy cậu thái giám khiêng trẫm về bằng cáng.

Mấy cậu thái giám khiêng trẫm về tẩm cung.

Trẫm thở thoi thóp nằm trên long sàng.

Trẫm nghe thấy Thái Hậu xông vào, Phùng Thái y đang thì thầm bẩm báo với bả ngoài trướng.

Phùng Thái y nói bát canh độc kia đã bị trẫm ăn sạch, phần còn sót lại không đủ để kiểm tra đo lường.

Nhưng từ thi thể của hai cậu thái giám thử độc kia, họ đã phát hiện hình như hai cậu đấy chết vì độc Huyết Nha Đằng.

(Huyết Nha Đằng: dịch từng chữ thì là Dây mây quạ máu.)

Độc này mạnh khác thường, nếu không có phương pháp giải độc chính xác, thì chỉ có thể giảm bớt độc tính bằng cách thức giải độc thông thường, còn lại thì phải xem ý trời.

Bệ hạ là chân mệnh thiên tử cát nhân thiên tướng nên mới chống đỡ được tới giờ, Thái Hậu có chuyện gì thì mau chóng sắp xếp đi…

Gượm đã, Huyết Nha Đằng là cái quái gì?

Rõ ràng trẫm chỉ trúng thuốc xổ thôi mà.

Nói thế chẳng hóa bảo Thái Hậu nhân lúc trẫm còn hơi tàn thì mau chuẩn bị hậu sự đi à?

Phùng Thái y bác đừng đi!

Trẫm cảm thấy mình vẫn chữa được mà!

Trẫm không muốn trở thành vị vua đầu tiên chết vì tiêu chảy đâu!

Nhưng trẫm thật sự không còn chút sức lực nào, chẳng nâng nổi lấy một ngón tay.

Nói năng thì thều thào thoi thóp, nghe càng giống sắp ngủm củ tỏi hơn.

Trẫm chỉ có thể nằm im.

Nhìn Thái Hậu quyết đoán lệnh cho mọi người phân công nhau đi gọi Hoàng tử, phi tần, tông thất, đại thần, v.v. tới trình diện.

Thái Hậu bình tĩnh bố trí xong xuôi đâu vào đấy.

Kẻ dưới lũ lượt ai làm việc nấy.

Thái Hậu quay người lại, trẫm thấy bà lén nâng tay áo lên gạt lệ.

Trẫm hơi khiếp sợ.

Hóa ra Thái Hậu vẫn có tình cảm với trẫm.

Trước kia trẫm luôn mường tượng bà ta là một bà mẹ kế chỉ để quyền thế lợi ích vào mắt, lợi dụng trẫm như con rối. Trẫm đã nghĩ oan cho bà rồi.

Trẫm muốn gọi Thái Hậu lại, nói là trẫm không sao đâu, chỉ tiêu chảy nhiều quá nên lả người thôi.

Nhưng trẫm lại ngẫm lại.

Đây là cơ hội tốt nghìn năm khó gặp để quan sát chúng sinh mà.

Tiện thể nhân cơ hội này trẫm sẽ xem thử ai thật lòng với trẫm, ai giả dối với trẫm, ai mong ngóng trẫm ngủm củ tỏi.

Tuy rằng nguyên nhân quan trọng nhất là.

Trẫm thật sự không đủ sức nói thành tiếng.

Trẫm nằm như con cá muối trên long sàng, đợi kẻ dưới sắp xếp hậu sự cho trẫm.

Những người chạy tới đầu tiên là các phi tần sinh sống gần nhất trong hậu cung.

Các phi tần đi vào, thấy trẫm nằm ngay đơ không nhúc nhích y hệt con cá chết, mặt vàng như tờ giấy.

Đầu tiên họ hoảng sợ.

Sau đó họ bắt đầu khóc.

Trẫm thấy cả đám khóc còn buồn thương ra phết.

Ít nhất trẫm không thấy ai diễn lộ liễu quá.

Đặc biệt là Văn Mỹ nhân, vất vả lắm nàng ta mới khỏe hơn một tí nhờ được Quận chúa huấn luyện.

Vừa vào phòng liếc trẫm qua tấm mành, nàng ta đã ngất mất rồi, làm người khác phải ba chân bốn cẳng khiêng ra ngoài.

Ngẫm lại mấy cô phi tần này đều không con cái gì, giờ trẫm mà oẳng một phát thì quãng đời còn lại chẳng biết cậy vào ai.

Biết đâu còn phải sung quân đi xuất gia niệm kinh.

Cho nên các phi tần không mong trẫm ngủm củ tỏi cũng là chuyện thường tình ở đời.

Chỉ một lát sau, Hoàng tử cũng tới.

Bên cạnh Hoàng tử không có Chử Quý phi.

Chử Quý phi là nghi phạm hàng đầu trong vụ hạ độc này, đã bị người của Thái Hậu bắt tạm giam rồi.

Kẻ đi chung với Hoàng tử chính là Chu Thục Phi.

Chu Thục Phi bình tĩnh ổn định hơn mấy cô kia.

Lúc vào phòng thấy chúng phi tần khóc lóc thút thít rấm rứt, cô ta còn răn dạy họ: “Khóc cái gì mà khóc, không thấy xúi quẩy hả, bệ hạ vẫn ổn mà!”

Hoàng tử hiển nhiên không dự đoán được là lại xảy ra biến cố bất ngờ thế này.

Mắt cu cậu đỏ hoe, nó dụi mắt như thể đang cố làm mình chảy nước mắt, nhưng nó ngơ ngác ngỡ ngàng nhiều hơn là buồn bã.

Hoàng tử cúi đầu quỳ gối trước đám đông, chất chồng tâm sự, băn khoăn nghĩ đối sách.

Hơi khả nghi.

Nhưng nếu đằng ấy bảo một thằng cu 8 tuổi muốn hại chết cha nó để lên làm vua.

Trẫm cũng cảm thấy không hợp lý lắm.

Vua nít 8 tuổi thì ngồi vững trên ngai vàng sao nổi.

Thà chờ tới 18 tuổi rồi giết cha cũng chưa muộn mà.

Vậy rốt cuộc ai là kẻ muốn hại chết trẫm đây?

Đừng có nói tên Hoàng thúc ra đây trẫm không nghe trẫm không nghe.

Thây kệ cuối cùng kẻ ấy là ai.

Này đồng chí lạ lùng có não bộ lạ lòn bỏ thuốc xổ mưu hại hoàng đế ơi.

Trẫm muốn làm quen và bàn luận nghiêm túc về cuộc đời với bác.

Sau đấy thưởng bác 5 kí ba đậu ăn thay cơm.

(Ba đậu là một loại cây gỗ nhỡ có chiều cao trung bình ở vào khoảng 3 – 6m, cành nhẵn. Lá mọc so le nhau, nguyên có hình
trứng với phần đầu nhọn. Món này ăn vào dễ gây tiêu chảy.)


Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến liền.

Trẫm vừa định gọi Hoàng thúc.

Hoàng thúc đã chạy tới.

Ngoài long sàng của trẫm che một tấm lụa mỏng, những người khác đều quỳ gối bên ngoài.

Trẫm không triệu, họ không thể tự tiện tiến vào.

Nhưng Hoàng thúc thì khác!

Hoàng thúc vừa vào phòng là lập tức khí phách kéo phắt rèm xông tới trước giường trẫm!

Hoàng thúc thấy tình cảnh thoi thóp thảm thương của trẫm, đôi mắt đỏ lên.

Hoàng thúc nắm lấy tay trẫm, giọng điệu đau đớn khôn cùng: “Bệ hạ đã nhân nhượng hết mức vì xã tắc Đại Ngô, dùng sức bản thân mình để gánh vác toàn cục. Cớ sao lại có những kẻ đã được bệ hạ bảo bọc, mà còn có lòng tham không đáy, được voi đòi tiên…”

Tuy rằng trẫm chả cảm thấy mình nhân nhượng là bao.

Cũng không cảm thấy mình gánh vác được bao nhiêu trách nhiệm cho xã tắc.

Nhưng nghe Hoàng thúc nói thế.

Trẫm bỗng thấy hình như mình oan ức lắm.

Rõ ràng trẫm chỉ là một thiếu nữ thế kỉ 21 trẻ trung phơi phới, thích ăn tôm hùm đất thích nuôi chó thích lướt Weibo.

Trẫm có trêu ai chọc ai

Tại sao ông trời lại phải chọc ghẹo trẫm, biến trẫm thành đàn ông.

Còn phải lo lắng đề phòng suốt ngày.

Phải sầu não vì không sinh được con trai.

Mê trai đẹp cũng không được cưa cẩm yêu đương.

Giờ còn có kẻ tự dưng bỏ thuốc xổ làm trẫm ị đến u ám đất trời người ngợm rỗng tuếch.

Trẫm quả thực quá tủi hổ quá đáng thương!

Cục tức và nỗi niềm của trẫm bị Hoàng thúc khơi lên.

Trẫm nhệch miệng, khóe mắt ậng nước, nhào lên ôm chặt cổ Hoàng thúc: “Sao giờ ngài mới đến, người ta suýt tưởng là không thể gặp lại ngài nữa…”

Đừng hỏi trẫm ban nãy còn thoi thóp hấp hối nói không nên lời chẳng nâng nổi tay.

Sao giờ lại có sức bò dậy khỏi giường ôm Hoàng thúc khóc lóc kể lể.

Đây là sức mạnh của tình yêu đích thực.

Các cưng không hiểu được đâu.

Trẫm ôm Hoàng thúc nức nở làm nũng.

Hoàng thúc không ôm lại trẫm.

Người Hoàng thúc hơi cứng ngắc.

Trẫm buông Hoàng thúc ra, thấy ánh mắt Hoàng thúc nhìn trẫm hơi quái quái.

Oops, nhất thời bộc lộ cảm xúc thật nên quên mất bây giờ trẫm là trẫm.

Giọng điệu ẻo quá.

Trẫm vội vàng nằm về giường, nói bằng giọng nam khàn yếu ớt đứt quãng, “Con người ta trước lúc chết thường nói lời thật lòng, đây có lẽ là lần cuối cùng trẫm có thể gần bên Hoàng thúc thế này, Hoàng thúc chớ trách trẫm sơ suất.”

Chút ngờ vực ít ỏi của Hoàng thúc lập tức bay sạch vì lời kể lể khổ tâm cố ý lừa tình điệu nghệ của trẫm.

Hoàng thúc nói: “Bệ hạ đang tuổi Xuân phơi phới, sao lại nói điều ủ rũ như vậy? Tất cả là vì bệ hạ hiền từ nhân hậu quá, nên mới có kẻ tưởng rằng bệ hạ dễ bắt nạt. Thần biết nỗi khổ sở đắng cay của bệ hạ, nhưng tình thế đã tới nước này, xin thứ cho thần không thể khoanh tay đứng nhìn được nữa.”

Nói đoạn, Hoàng thúc liếc ra ngoài rèm che.

Trẫm giật thon thót vì sát khí trong mắt ảnh.

Trẫm nhìn theo ánh mắt Hoàng thúc.

Lại có thêm mấy kẻ bên ngoài rèm.

Những người quỳ ở hàng trước gồm có Hoàng tử, Chu Thục Phi, Tiền Đức phi, Quận chúa và Tể tướng.

Hàng phía sau vừa có phi tần, vừa có triều thần.

Thái Hậu đứng một mình tách khỏi đám đông.

Hoàng thúc đang nhìn ai thế?

Cả đám người chờ ngoài mành, khóc lóc ỉ ôi đợi trẫm nói lời trăng trối.

Trẫm vô cùng bất đắc dĩ.

Trẫm nằm lâu quá, bụng lại bắt đầu nhâm nhẩm đau.

Tuy rằng đã xả hết mọi thứ trong bụng ra, nhưng nếu xì hơi trước mặt Hoàng thúc, trái tim thiếu nữ của trẫm vẫn không thể chịu đựng được.

Trẫm đành phải lưu luyến phất phất tay với Hoàng thúc, ý bảo ảnh lui ra.

Hoàng thúc hỏi: “Bệ hạ muốn triệu ai vào gặp?”

Trẫm nhìn lướt qua đám người: “Kêu Quận chúa vào đi.”

Trẫm đã cận kề thời khắc lâm chung, nhưng không tranh thủ dặn dò Hoàng tử, giao việc cho Tể tướng, lưu luyến chia tay các phi tần, mà lại triệu kiến Quận chúa vào trước, mọi người đều cảm thấy vô cùng ngỡ ngàng.

Quận chúa tuy là phận gái, nhưng lại có một trái tim đàn ông không dễ nhỏ lệ.

Mắt Quận chúa chỉ hoe hoe đỏ, cậu ta quỳ gối trước giường trẫm, nghẹn ngào nói: “Bệ hạ có tâm nguyện gì chưa xong, cứ việc ra lệnh. Dù cho thịt nát xương tan, thần cũng sẽ thực hiện tâm nguyện thay bệ hạ.”

Trẫm cố hết sức nói: “Trẫm không lắng lo gì chuyện khác, Thái Hậu, Hoàng thúc và Tể tướng nhất định sẽ suy xét chu toàn cho trẫm. Duy một chuyện này người khác không làm nổi, trẫm chỉ có thể giao cho hiền muội thôi…”

Trẫm bất cẩn không hold được nữa, quanh long sàng ngập tràn một mùi hương khiến người ta không khoái lắm.

Quận chúa không nhịn nổi phải chun mũi lại.

Trẫm lại nghĩ tới hồi ức khốn khổ khốn nạn ngồi xổm nhét táo tàu trong nhà xí của mình.

Trẫm kéo tay Quận chúa: “Hiền muội à… Sinh thời… muội nhất định phải giúp trẫm… phổ cập bồn cầu tự hoại trong hậu cung…”

Tác giả có lời muốn nói:

Huyết Nha Đằng là mị bịa bừa á.

Nghe có vẻ phình phường quá, chả lợi hại gì cả.

Xin các mẹ cho em một cái tên độc dược không máu lửa đời không nể với.

[HẾT CHƯƠNG 38]

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện