Lúc Tiền Thân Hào lảo đảo đi vào phòng học, đã đến giờ tập thể dục giữa giờ sau tiết thứ hai.
Cậu còn chưa trở về chỗ ngồi thì phát hiện hàng sau mình trống không.
Tiền Thân Hào sửng sốt một chút, nhìn trái phải một chút không có kết quả, đành hỏi Lam Đinh đang ngồi ngẩn người ở ghế bên ngoài: “Bạn học nhỏ, cậu thấy Trạm ca đâu không, sao không thấy anh ngồi đây?”
Lam Đinh lấy lại tinh thần, ngồi dậy, có chút buồn: “Lạc Trạm bị cô Lưu gọi đến phòng làm việc.”
“Ừ? Tại sao?”
“Đi muộn…”
“Đi muộn? Chẳng phải Trạm ca thường xuyên đi muộn mà…” Giọng nói Tiền Thân Hào dừng lại, và sau đó tăng đến quãng tám, “Lớp trưởng ghi tên anh vào danh sách à?”
Lam Đinh gật đầu.
Tiền Thân Hào: “Không đúng, lớp trưởng không phải chỉ phụ trách ghi tên tiết tự học buổi sáng mà? Hôm nay Trạm ca đi sớm thế?”
Lam Đinh sợ run lên: “Gần hết giờ tự học buổi sáng, anh ấy mới tới.”
Tiền Thân Hào nhỏ giọng lầm bầm: “Bình thường anh ấy có thể đến vào tiết một đã tốt lắm rồi, giờ tự học buổi sáng chưa tan mà đã tới mới kỳ lạ…”
Tiền Thân Hào mới vừa nói xong, liếc thấy cô gái nhỏ không nghe anh nói gì, ngồi ngẩn ra. Qua một giây tâm tư của Tiền Thân Hào mới thông suốt, lập tức nhận ra nguyên nhân Lạc Trạm tới sớm thế.
Cậu hài hước cười nói: “Hóa ra là vì cậu à.”
Lam Đinh tự trách nhíu mày lại: “Lạc Trạm đúng là bởi vì tớ mới bị lớp trưởng ghi tên vào danh sách.”
“Ừ?”
“Hôm nay tớ cũng đi muộn, lớp trưởng muốn ghi tên tớ nữa, nhưng Lạc Trạm nói là do anh ấy, chỉ có thể ghi tên một mình anh thôi.”
“Ồ, “Tiền Thân Hào cười trên nỗi đau người khác, “Lần đầu tiên gặp chuyện này, đây chính là thế giới mạnh mẽ sao?”
“...?”
Lam Đinh mờ mịt ngẩng đầu, cô cảm giác bạn ngồi cùng bàn với mình nói chuyện dường như không bao giờ cùng tần số ở đây, cô chẳng nghe hiểu cậu đang nói gì.
Tiền Thân Hào kịp thời nghiêm nghị: “Bạn học nhỏ, chuyện này cậu cũng không đúng, hôm nay là ngày đầu tiên đi học, sao cậu lại đi muộn?”
“...”
Lam Đinh do dự một chút, vẫn là đem nguyên nhân nói cho Tiền Thân Hào nghe.
Lạc Trạm chịu đựng cô Lưu đọc “chú cẩn cô”(*) xong, lúc đi vào cửa sau lớp học, thấy Tiền Thân Hào đang đưa lưng về phía sanh, ngồi ở bàn bên cạnh hành làng, cười nghiêng ngả với cô gái nhỏ ngồi đối diện.
(*): [jǐngūzhòu] lời chú cẩn cô; cẩn cô nhi; chú cẩn cô nhi; xiềng xích; gông xiềng (Đường Tăng dùng để khống chế Tôn Ngộ Không trong truyện Tây du kí, ví với việc trói buộc người khác)Lạc Trạm thấy vậy dừng lại, hơi nheo mắt. Tay anh đang đút túi quần chậm rãi rút ra, im lặng đi tới.
Giọng nói Tiền Thân Hào không cần đến gần cũng có thể nghe được ——
“Ha ha ha, bạn học nhỏ, chuyện kỳ lạ này mà cậu cũng nghe được. Trạm ca là ai chứ, đám người kiểm tra tác phong kỷ luật hội học sinh có ai không biết anh chứ, còn cần ghi tên, ghi lớp sao? Hơn nữa, học sinh lớp khác coi như
có to gan hơn nữa, vậy khẳng định cũng không dám đắc tội Trạm ca, chứ nói gì là cản anh ở cổng trường.
Tiền Thân Hào đang cười nói, đột nhiên cảm giác trong lòng dâng lên dự cảm bất thường.
Gần như một giây kế tiếp chuông báo động vang lên, cậu cảm nhận được làn gió độc ác quen thuộc tấn công từ sau gáy.
“——!”
Tiền Thân Hào bởi vì miệng tiện đã chịu qua không ít, lúc này người nhanh hơn não, nhanh nhẹ bổ nhào về phía trước.
Tiếc thay, người phía sau phản ứng nhanh hơn.
Mới vừa nhào ra mấy centimet, Tiền Thân Hào liền bị một cái tát vỗ “Bộp” một tiếng, sau đó bị bàn tay vô tình xách cổ áo lôi trở về.
Hết lần này tới lần khác giọng nói của “kẻ xấu” vừa lười biếng lại lạnh nhạt vang lên: “Bổ nhào ở chỗ nào chứ? Không phải đã nói với cậu cách xa cô ấy chút sao.”
“…Em sai rồi, Trạm ca.” Tiền Thân Hào khóc không ra nước mắt.
Có Lam Đinh ở đây, Lạc Trạm không muốn lãng phí thời gian với Tiền Thân Hào. Ngón tay anh buông lòng một chút, ném người qua một bên, sau đó tới trước mặt cô gái nhỏ.
Quan sát Lam Đinh từ trên xuống dưới một lần, chắc chắc cô không bị Tiền Thân Hào “làm chuyện xấu”, Lạc Trạm mới mở miệng hỏi: “Cậu ấy nói gì với em?”
Lam Đinh hơi chần chừ: “Cậu ấy nói ở ngoài cổng trường, những người đó không dám cản anh lại”, gương mặt cô gái nhỏ hơi ửng đỏ, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn, “Có phải là em đã xen vào việc của người khác không, còn hại anh bị lớp trưởng ghi tên.”
“Đừng nghe cậu ta nói bậy.” Lạc Trạm không hề nghĩ ngợi, “Cậu ta lừa em đấy.”
“...?”
“Hôm nay nếu như em không ở bên ngoài chờ để đưa áo đồng phục cho anh, bọn họ nhất định sẽ ghi lỗi anh, nói không chừng anh còn bị phê bình vào hôm chào cờ đầu tuần.”
Lam Đinh ngẩng đầu, kinh ngạc hỏi: “Thật sao?”
“Anh chỉ là một học sinh bình thường, sao hội học sinh lại sợ anh được?” Vẻ mặt Lạc Trạm bình tĩnh, không hề giống nói dối, “Cho nên hôm nay may có em, hiểu chưa?”
“Vâng.”
Mặt cô gái nhỏ còn đỏ, nhưng đã không nhịn được vui vẻ cười.
Tiền Thân Hào bị vứt bỏ ở một bên: “…”
Ban ngày ban mặt, nói chuyện vớ vẩn như vậy, người này không sợ sét đánh sao?