Tiêu Hành đang trên đường đi phục bàn*, muốn tìm thấy con đường mà Sở Chiêu Du chạy ra khỏi cung, cũng như chỗ mình ngã xuống, xử lý chuyện ba ngày nay.
*复盘: thuật ngữ trong môn đánh cờ, sau một trận đấu thì người đánh cờ sẽ bày lại ván cờ, quan sát kỹ lưỡng hơn trận đấu, suy nghĩ tính các bước đi tiếp theo và tích lũy kinh nghiệm. Theo như trong truyện thì mang hàm ý là Tiêu Hành đang đi tra xét để hiểu rõ hơn hoàn cảnh trong mấy ngày mình mất tích.
Hắn gọi Sở Chiêu Du quay lại, “Vì sao bệ hạ lại suất cung, rời kinh thế nào?”
Sở Chiêu Du yên lặng nhìn, nghĩ thầm, không phải vì ngươi thì vì ai.
“Trẫm nghe nói dân gian có nhiều gánh hát, Nhiếp chính vương lại không cho họ vào cung, trẫm chỉ có thể lén ra ngoài xem.”
Nói đến gánh hát, trên mặt Tiêu Hành xuất hiện một chút không kiên nhẫn, nhưng lập tức giấu đi. Trước kia hắn mới tỏ ra ghét bỏ gánh hát thôi, hoàng đế lập tức nhân cơ hội chạy đi, cũng bởi vậy mà thị vệ không điều tra thêm.
Có thể thấy được, càng đứng ở vị trí cao, thì càng không thể biểu hiện ra một chút cảm xúc nào.
Hắn quan sát kỹ sắc mặt của Sở Chiêu Du, thấy ánh mắt y vô tội, miễn cương tin tưởng là y nhất thời phấn khích, chứ không phải đã có ý định từ lâu.
“Ra khỏi thành kiểu gì?”
Sở Chiêu Du: “Trẫm vừa ra khỏi cung thì gặp một tên hải tặc, gã ta thích dung mạo của trẫm, trông không giàu thì cũng quý, nổi lên ác ý, bắt trẫm ra khỏi thành. Sau khi ra ngoài rồi gã mới phát hiện trẫm là nam, người thì chẳng có đồng nào, đánh trẫm một trận xong lượn luôn.”
Chủ động nói ra chân tướng là không thể nào, Tiêu Hành chẳng nhớ gì cả, vẫn chán ghét hoàng đế như cũ, chả lẽ y lại phải vứt hết mặt mũi mà kể cho hắn nghe chúng ta từng có một đoạn – hứ, vẫn là mình chủ động.
Cho dù là Tiêu Hành hay là Tiểu Hắc thì đều ghét đào kép, điểm này thì vẫn là trước sau như một.
Trẫm còn cần thể diện, còn có lòng tự tôn.
Nếu mà nói ra, Sở Chiêu Du sợ sẽ phải thấy biểu tình buồn nôn trên mặt Tiêu Hành.
“Kinh thành thiết quân luật, mấy tên tiểu tặc bình thường làm sao chạy được. Hải tặc kia dáng dấp ra sao, bệ hạ có thể hạ lệnh truy nã toàn quốc.” Tiêu Hành không biết tại sao lại vô cùng chú ý đến sự tồn tại của tên hải tặc này.
Không tin?
Coi y là phạm nhân mà thẩm tra à?
Khuôn mặt trắng noãn của Sở Chiêu Du hơi hơi bực bội, trợn tròn mắt, cả người như một cái bánh bao chọc một cái là nổ ngay, trừng cái tay phải Tiêu Hành đang chắp sau lưng, cứ như là ở đó có cái nhọt không ai nhận ra.
“Trẫm là ai? Sao trẫm phải nhớ mặt một tên tiểu tặc bất kính vô cùng cực với trẫm ở bên ngoài?”
Ngươi thì quên sạch sẽ chứ ta có quên được quái đâu.
“Bệ hạ nếu đã muốn giận dỗi thì cứ kìm nén đi, sau này đừng nhắc đến nữa.”
Nhiếp chính vương lời vàng ý ngọc, nói “kìm nén” thì thật sự phải kìm nén, nếu sau này Sở Chiêu Du càng nghĩ càng không cam lòng, muốn bắt tên đó về cho hả giận thì cũng không cho bắt.
Vậy mà lại dễ dàng bị Sở Chiêu Du chọc tức, trong lòng Tiêu Hành hơi kinh ngạc, hắn hít sâu một cái, lạnh lùng nói: “Thân thể ngàn vàng, đừng đến những nơi nguy hiểm. Sau này bệ hạ nên tự biết bảo vệ mình, chớ tự ý xuất cung.”
Trẫm nhịn.
Sở Chiêu Du rũ mắt: “Trẫm quên mất, thời điểm trẫm ra ngoài vẫn chưa có giới nghiêm.”
Y cố ý nói sớm đi để tránh trùng với thời gian mình ra khỏi thành cùng Tiêu Hành.
Cuộc nói chuyện tan rã trong không vui, Sở Chiêu Du rõ ràng là không biết cách giao tiếp với Tiểu Hắc trong thân xác Nhiếp chính vương, trong lời nói của hai người đều ẩn giấu sự châm chọc, khiến người xung quanh sợ đến không dám thở mạnh.
Nhất là Tiết công công, mạng già nơm nớp lo sợ ngày nào đó Nhiếp chính vương một lời không hợp giam lỏng Sở Chiêu Du luôn, làm chủ bên ngoài.
Trước đây, lần nào bệ hạ thấy Nhiếp chính vương không phải là đều khúm núm, nói không thành câu sao. Dưới tình huống đang lén xuất cung mà bị bắt về như hôm nay mà lại có thể đối đáp với Nhiếp chính vương!
Một tên tiểu thái giám chạy tới, trên tay cầm cái cuộn vàng vàng, quẹo vào, nhìn thấy Sở Chiêu Du thì thắng gấp một cái.
Sở Chiêu Du và Tiêu Hành đồng thời quay đầu, ánh mắt không tốt nhìn chằm chằm thái giám.
Thái giám xui xẻo muốn khóc luôn, sao mình lại một phát gặp cả hai người thế này. Trong tay chính là thánh chỉ, phong Tạ Triều Nguyệt làm quận chúa, và mời Chương Hồi Cát ở lại kinh thành thêm hai ngày.
Tuyên đọc thánh chỉ đương nhiên là phải đi ra từ cửa chính hoàng cung.
Tiểu thái giám này cầm thánh chỉ lại đây, hiển nhiên là đi tìm Nhiếp chính vương.
Sở Chiêu Du hơi lúng túng, cũng rõ ràng là hạ thánh chỉ thì trước hết phải cho Nhiếp chính vương xem qua mới được rời cung. Lần đầu tiên y hạ thánh chỉ, cảm giác cứ như bị người khác ăn trộm nhật ký xem, toàn thân khó chịu.
Tiêu Hành vô cùng thảnh nhiên, đưa tay tiếp nhận thánh chỉ, không kiêng dè gì.
Nhìn một chút thì nhăn mày, khép thánh chỉ lại, tay phải Tiêu Hành nắm chặt, định hủy ngay tại chỗ.
Sở Chiêu Du ngăn cản hắn: “Dừng tay.”
Tiêu Hành nhìn chằm chằm Sở Chiêu Du đang giữ tay mình, châm biếm: “Đầu óc bệ hạ không được minh mẫn?”
“Ta còn lâu mới là kẻ ngốc.” Sở Chiêu Du nhỏ giọng lầm bẩm linh tinh, Tiêu Hành tai rất thính nghe xong biến sắc.
“Trẫm mất tích ba ngày, xảy ra chuyện không hay, tự mình giải quyết.” Sở Chiêu Du đoạt lấy thánh chỉ, giao cho thái giám tuyên chỉ, “Ngươi đi ngay.”
Thái giám nhìn nhìn Nhiếp chính vương, thấy hắn một mực im lặng, sắc mặt trầm xuống, không dám làm càn.
Tiêu Hành không nói lời nào, thái giám cũng không dám đi, Sở Chiêu Du thật sự cũng sắp tức chết, hận không thể nhào lên ấn cổ Tiêu Hành gật đầu.
“Đi đi.”
Một lúc lâu sau, thái giám nghe thấy một tiếng, như được đại xá chạy vội.
Tiêu Hành không biết Sở Chiêu Du định giải quyết như nào, hắn không có hứng thú, dù sao Tạ Triều Nguyệt không đi liên hôn, thái hậu có ra mười ý chỉ cũng vô hiệu.
Bên trong thánh chỉ là tên tuổi và chiến công của huynh ruột, nếu như bỏ qua việc liên hôn thì nguyên nhân phong hào này cũng là phần thưởng hợp lý cho Tạ gia.
Vậy thì cứ kệ y lăn lộn, tóm lại một Sở Chiêu Du cũng chẳng làm nên được sóng gió gì, Tiêu Hành suy đoán y sẽ đi nhờ Lục Hoài Thiện trợ giúp.
Tiêu Hành cũng không tự ý thức được, ý nghĩ “kệ y lăn lộn” thế này trong bảy năm chấp chính chưa từng nảy ra.
Hắn bình tĩnh quan sát phản ứng của Sở Chiêu Du, thấy thánh chỉ bị cản lại y cũng không có vẻ gì là cảm thấy nhục nhã, hỏi: “Sáng nay, Lục Hoài Thiện trả lại Long Uy Quân, sao bệ hạ không nhận?”
Khóe miệng Sở Chiêu Du giật giật, không nhìn Tiêu Hành nữa, quay người đi đến chỗ Tiết công công đang đứng một mình: “Bởi vì Hổ phù của trẫm đang ở chỗ của mẫu hậu.”
Bởi vì ta nghĩ là Tiểu Hắc sẽ muốn.
Tiêu Hành đứng lặng tại chỗ, trán nhăn chặt.
Biết rõ đáp án lại như bị quỷ thần xui khiến mà hỏi lại.
Hắn cũng không rõ rốt cuộc là mình muốn nghe cái gì, lấy đâu ra đáp án nào khác?
Hắn làm một động tác tay, ra hiệu ám vệ không cần đi theo Sở Chiêu Du, ngầm cho phép y quậy phá.
Đại khái chắc là do Hợp Tâm cổ phát tác một lần nên đầu óc của hắn không đủ tỉnh táo.
…
Sở Chiêu Du trực tiếp đi đến thiên điện nơi Lục Hoài Thiện nghỉ ngơi, Lục Hoài Thiện đang ngồi ở ghế đá trong viện, trong tay cầm một chèn chè xanh nóng hổi, bốc lên khói trắng.
“Mạt tướng khấu kiến bệ hạ.”
“Bình thân.” Sở Chiêu Du ngồi xuống, cũng không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề, “Trẫm muốn mượn mấy người của tướng quân dùng một chút.”
Lục Hoài Thiện sờ sờ râu mép, “Nếu bệ hạ không có Hổ phù, thì mạt tướng cũng không thể giúp được.”
Sở Chiêu Du cười thầm, cáo già, nếu không muốn giúp thì làm sao lại chịu ở lại kinh thành, lại còn pha trà đợi mình?
Y lấy một cục sắt từ trong ống tay áo ra, nhét vào trong tay Lục Hoài Thiệt, “Thật hả?”
“Đây?” Lục Hoài Thiện kinh ngạc, đây rõ ràng là nửa khối của Nhiếp chính vương.
Sở Chiêu Du nhìn vẻ mặt của ông, biết ngay đánh bậy đánh bạ lượm được Hổ phù của Tiểu Hắc rồi. Đây gọi là gì nhỉ, giao dịch gì đó sao?
Ống tay áo rung rung, Lục Hoài Thiện lại cảm thấy vật gì đó được đưa vào tay mình, hình như là thứ gì đó được gói lại trong giấy.
“Đây là?”
Sở Chiêu Du hỏi trước: “Xung quanh có ai không?” Y là một hoàng đế bù nhìn, có người bên cạnh theo dõi cũng rất bình thường.
Lục Hoài Thiện: “Không có.”
Xem ra Nhiếp chính vương cho Lục Hoài Thiện thể diện lớn phết.
Sở Chiêu Du hạ thấp giọng nói: “Trẫm ở trong cung như dẫm trên băng mỏng, khó lòng tự vệ, hai thứ này đối với trẫm vô cùng quan trọng, trẫm giao cho tướng quân bảo quản.”
Lục Hoài Thiện sững sờ, là một tướng quân nắm trong tay quân đội hùng hậu, từ lần trước nhìn thấy sự tín nhiệm hoàn toàn trong mắt đế vương như vậy đã qua bao lâu rồi?
Dường như chưa từng có, nếu không ông cũng sẽ không bị giới hạn phạm vi hoạt động.
Bên người Sở Chiêu Du không ai có thể tin tưởng được, cũng không biết phải giấu vào đâu, tẩm cung cũng là nơi ai muốn vào thì vào. Y sợ Hổ phù và thuốc bị Nhiếp chính vương và thái hậu phát hiện, hoặc là ngày nào đó y