Sở Chiêu Du đang lén nghe Tiết công công kể về tình hình của hoàng lăng.
Nghe đâu hoàng lăng xây ở núi Hoa Linh, có địa thế vô cùng nguy hiểm, một nửa ở phía trên, một nửa là cung điện dưới lòng đất, tổ tiên quy định, trong hoàng lăng không được đốt lửa chiếu sáng, quấy nhiễu sự thanh tịnh của tổ tông.
Vừa tối vừa lạnh, không thấy ánh mặt trời, lại còn không cho nhóm lửa, Sở Chiêu Du cảm thấy mình vào đấy một hôm xong chắc bị chứng rối loạn tự kỷ luôn quá.
Vẫn nên trân trọng cuộc sống hiện tại thì hơn, Nhiếp chính vương năm lần bảy lượt uy hiếp thì có là gì đâu, trẫm khoan dung độ lượng xíu, có ăn có uống là được.
Sở Chiêu Du cong mắt, vô cùng thỏa mãn nhìn Tạ Triều Vân: “Trăm nghe không bằng một thấy, trẫm gặp Tạ tướng quân liền cảm thấy như có ánh nắng chiếu trên người.”
Bình thường Nhiếp chính vương nhốt hắn trong quân doanh thì có làm sao đâu! Trong lòng Tạ Triều Vân dạt dào ước muốn tiểu hoàng đế ngậm miệng lại, không thấy sắc mặt Tiêu Hành ngày càng kém à!
Hắn vừa mới hồi triều, muốn nghỉ ngơi một chút, không cần đùa như vậy chứ?
Tiêu Hành theo bản năng nhìn về phía Sở Chiêu Du, ánh nắng thật sự lọt vào trong mắt y, khiến con ngươi như hóa thành một dòng nước màu hổ phách, làn da trắng trong, nồng nàn chân thành, phản chiếu hình ảnh tường thành cửa Tây hùng vĩ, quan đạo nghìn xưa và cả người vừa mới xuống ngựa trên quan đạo, trông còn vui vẻ hơn cả người phụ nữ trông thấy người chồng trở về từ chiến trường.
Mắt cái gì mà mắt, lúc nhìn thấy hắn thì trừng mắt lạnh lùng, thấy người khác thì dịu dàng gấp trăm lần?
Nhiếp chính vương hoài nghi Sở Chiêu Du quái gở thế này là vì Tạ Triều Vân hành lễ với hắn mà lại ngó lơ y?
Ngoài cười mà trong không cười nói: “Người đâu, đưa bệ hạ về.”
Vừa mới nhìn thấy Tạ tướng quân đã bị bắt về, trong lòng Sở Chiêu Du nghĩ, ta hiểu, trẫm chính là một vật cầu may trên phố, đạt được mục đích rồi thì ném luôn.
Tiếp theo chắc là Nhiếp chính vương phải đàm luận một ít “việc quân hoàng đế không thể nghe”, Sở Chiêu Du cười híp mắt tạm biệt Tạ tướng quân.
Hơi lạnh truyền đến mấy lượt, khí lạnh ở kinh đô càng ngày càng đậm, long bào của Sở Chiêu Du đơn bạc, chẳng biết sao năm nay long bào mới dày hơn lại hoàn thành trễ.
Bị Nhiếp chính vương dạy dỗ: “Thân thể ngàn vàng, phải cẩn thận”, Sở Chiêu Du vất vả đi một chuyến, nắm vững thời gian gặp gỡ hữu nghị với con dân của hắn.
Lần trước xuất cung đi quá gấp, không có tâm tình ngắm nghía cẩn thận diện mạo của kinh thành, Sở Chiêu Du cố ý đi thật lề mề, ánh mắt lưu luyến trên gánh bán hàng rong ở quán rượu, thiếu điều đi một bước đi quay đầu nhìn ba lần.
Dưới tường thành cổ kính, phạm vi cổng thành rộng lớn cắt thành một khoảng trời. Tiêu Hành sóng vai đứng với Tạ Triều Vân, vẫn chưa nói chuyện gì.
Tạ Triều Vân đang quan sát Tiêu Hành, nói đúng ra là đang quan sát Tiêu Hành “nhìn Sở Chiêu Du”. Xem hoài xem hoài, trong lòng Tạ Triều Vân đệt mợ một tiếng, chắc Tiêu Hành sẽ không cho rằng tiểu hoàng đế này một bước đi ba lần quay đầu là vì không nỡ đi đấy chứ?
Hắn nghe thấy Tiêu Hành nói khẽ với người bên cạnh, phân phó gì đó.
Tạ Triều Vân thấy quái quái, đương nhiên là hắn không sợ tiểu hoàng đế gây xích mích ly gián, nếu như Tiêu Hành nhẹ dạ cả tin thì hôm nay hắn đã không thể là Nhiếp chính vương, cũng sẽ không giao tất cả binh lực phía sau Đại Sở cho mình.
Hắn kinh ngạc bởi sự để ý quá mức của Tiêu Hành với tiểu hoàng đế, phải hiểu rằng trước đây, ngoài thời gian lên triều thì Tiêu Hành chưa bao giờ nói một câu với tiểu hoàng đế.
Thái hậu muốn lôi kéo tiểu hoàng đế, Tiêu Hành liền kệ nàng diễn vở mẹ con tình thâm, thờ ơ chẳng để ý.
Có hai nguyên nhân, một là thái hậu và hoàng đế gói lại cũng chẳng làm nên chuyện gì, hai là… bảy năm trước, sau khi Tiêu Hành biết chuyện kia thì đã đổi lại họ gốc, phân rõ giới hạn với Sở thị, nếu như giữa hắn và Sở Chiêu Du còn sót lại cái gì, thì tất nhiên là thù hận một mất một còn.
Những năm gần đây hắn thấy Tiêu Hành di chuyển giữa lẽ phải và hủy diệt, chỉ một suy nghĩ không đúng thôi thì cả giang sơn sẽ lật đổ. Trong mắt Tạ Triều Vân không khỏi xuất hiện cảm xúc lo lắng, nghe nói cổ độc của Tiêu Hành đã phát tác một lần.
Sở Chiêu Du đi dạo một chốc, một tên Hộ Long Vệ đuổi theo, cung kính trình lên một chiếc áo lông cáo.
Lông cáo trắng như tuyết, cảm giác vô cùng trơn trượt nhẵn nhụi, giống như tơ lụa, mặc vào cũng không thấy cồng kềnh. Sở Chiêu Du tùy ý để Hộ Long Vệ phủ thêm cho y, tiện tay thắt cái nút ở phía trước, dưới ánh mặt trời, thiếu niên lang trông như được điêu khắc ra từ bạch ngọc.
Tạ Triều Vân tinh mắt hỏi: “Đây không phải là con cáo núi Nam tám năm trước ta và ngươi săn à?”
Nhiếp chính vương cười lạnh: “Bản vương chỉ muốn nói cho y biết, ánh nắng không chắc đã ấm áp bằng lông cáo, thành thành thực thực làm hoàng đến đi, đừng có mà lòng tham không đáy, học cái trò đùa bỡn quyền thế.”
Tạ Triều Vân: “…” Đùa cái gì đấy, nghe chả hiểu, thôi, ngươi vui là được.
…
Không biết có phải là ảo giác của Sở Chiêu Du không, từ sau khi Nhiếp chính vương đi lại trong cung đình nhiều hơn, thái hậu không đến gây sự với y nữa.
Cuộc sống bây giờ của y là chờ thư trả lời của di nương, ăn no chờ chết, thi thoảng nghĩ biện pháp cầm nửa khối Hổ phù từ chỗ thái hậu về.
Vế sau có độ khó nhất định, Sở Chiêu Du tạm thời không muốn tự làm khó bản thân.
Y vẫy tay với sử quan Thôi Canh: “Lấy sổ nhỏ đến đây trẫm xem cái.”
Lần đầu tiên làm gì cũng có người ghi chép lại, Sở Chiêu Du còn khó chịu hơn cả cái hồi quay phim kinh kịch thế gia*, thận trọng từ lời nói đến việc làm, giây phút nào cũng phải ghi nhớ không được mắng người.
*世家: nhà làm quan hoặc có truyền thống nổi bật và lâu đời.
Cái miệng nhỏ của y uống nước trà, mở sổ nhỏ ra, nhìn thấy Thôi Canh ghi chép ở cột mùng 6 tháng 10: Nhiếp chính vương tự mình đón bệ hạ vào triều…
“Khục khục…” Sở Chiêu Du suýt nữa sặc chết, “Thôi đại nhân, thế này không ổn, đến sửa chút.”
“Bẩm bệ hạ, thần ghi chép theo đúng sự thật, tuyệt đối không bịa đặt.”
Sở Chiêu Du: “Ngươi không thể viết bình thường thế này được, phải thêm mắm dặm muối vào, ví dụ như, trẫm mất tích vừa trở lại, sợ hãi không thôi, Nhiếp chính vương cưỡng ép trẫm vào triều, trẫm tài đức sáng suốt rộng lượng, bất đắc dĩ đồng ý. Trẫm đói rét đan xen, dựa vào lý lẽ tranh luận, Nhiếp chính vương rốt cuộc cũng đồng ý truyền lệnh…”
Thôi Canh quỳ trên mặt đất: “Vi thần không có năng lực.”
“Dậy dậy.” Sở Chiêu Du chẳng qua là nói cho đã nghiền thôi chứ trong cuộc sống thường ngày làm gì có ai mà dám bố trí Nhiếp chính vương này nọ kia như y nói. Mắt thấy Cư Xá Nhân* này lại muốn chép mấy cái lời vô căn cứ này của y xuống sổ, Sở Chiêu Du vô cùng nghiêm túc ngăn cản.
*居舍人: chức quan ghi chép lại sinh hoạt thường ngày của hoàng đế vào sách sử.
“Ái khanh vẫn chưa lĩnh hội được dụng ý của trẫm.” Sở Chiêu Du cố tình ra vẻ đau lòng, “Trẫm muốn nói với ngươi là có thể hơi hơi mang một tí tình cảm vào. Ngươi xem, đó là lịch sử lưu danh trăm năm có một không hai, không nên ghi chép quá khô khan, có thể phú tỉ hứng*, bóc tách và chỉnh lý sự thật. Trăm năm sau, quân thần ta đều hóa đất vàng, nếu ngươi viết truyện ký hay, hậu thế sẽ nghiền ngẫm ca tụng, chọn làm kiến thức vỡ lòng, người đã qua đời nhưng văn chương ở lại ngàn năm, há chẳng phải là quá tuyệt vời hay sao.”
*赋比兴: ba thủ pháp nghệ thuật chính được sử dụng trong “Kinh Thi”, được đúc kế dựa trên kinh nghiệm sáng tác “Kinh Thi”.
Thôi Canh trợn mắt lên: “Thật sự là như vậy?”
Sở Chiêu Du thâm trầm gật đầu: “Ừm.”
“Làm người phải có chí hướng, ngươi là Cư Xá Nhân, lẽ nào cả đời này ngày qua ngày chỉ ghi chép chuyện trẫm ăn, mặc, ở, đi lại?” Sở