Tiêu Hành nhắm mắt lại, không phủ nhận.
Vô duyên vô cớ, tính cách của một người làm sao có thể đột nhiên thay đổi vô cùng lớn, cả đầu óc cũng thông minh hơn.
Chỉ có thể là vì Hợp Tâm Cổ.
Hợp Tâm Cổ vô cùng hung tàn độc ác, trên người có trùng đực sẽ bị chứng mất trí nhớ, người mang trùng cái sẽ trở nên khôn ngoan.
Âm thịnh dương suy, được thứ này thì mất thứ kia, âm dương song cổ tạo thành sự cảm ứng lẫn nhau, không thể tách rời.
Tiêu Hành không thể rời xa Sở Chiêu Du quá lâu, nếu không sẽ xúc tiến cổ độc phát tác. Âm dương như hai thái cực song hành, tưởng chừng như hai bên cùng sống cùng chết, nhưng tỉ mỉ nghiên cứu thì giống tiêu chuẩn kép hơn.
Dương sống bởi âm, nếu như Sở Chiêu Du chết, Tiêu Hành cũng không sống được lâu.
Âm sống bởi dương, nếu cuối cùng Tiêu Hành hoàn toàn mất đi sự tỉnh táo, trùng cái trong cơ thể Sở Chiêu Du sẽ yên tĩnh lại.
Tiểu hoàng đế chính là cái u hút máu trên người Tiêu Hành, cho đến tận khi Tiêu Hành chết.
Cho nên khi Tiêu Hành biết Sở Chiêu Du mất tích, suy nghĩ đầu tiên nảy ra là tiểu hoàng đế biết được gì đó, cố ý gây phiền phức ở thời khắc mấu chốt khi cổ độc của hắn phát tác.
Chuyện thứ nhất hắn làm sau khi hồi cung là nghiệm chứng xem Sở Chiêu Du có thông minh lên không, biện pháp tốt nhất chính là giao cho y một chuyện, ví dụ như từ hôn.
Tạ Triều Vân há miệng, yên lặng: “Chúng ta vốn tưởng rằng âm thịnh dương suy là lời nói vô căn cứ…”
Tác dụng của Hợp Tâm Cổ thực sự quá hoang đường, trên đời lấy đâu ra chuyện tốt như thế? Ban đầu, bọn họ hoài nghi, cho rằng bét lắm là bó tính mạng hai người vào với nhau, nhiều hơn nữa thì là khiến Nhiếp chính vương từ từ biến thành kẻ ngốc.
Thế nhưng sự biến đổi của Sở Chiêu Du đánh cho bọn họ một đòn cảnh cáo.
Hợp Tâm Cổ không hổ là đòn sát thủ mà lão hoàng đế để lại, một đòn mất mạng!
Nhiếp chính vương mạnh mẽ, kiêu ngạo, nếu thật sự bị ép đến bước đường cùng, chắc chắn sẽ không chịu cảnh sống chui sống nhủi ở thế gian.
Những năm gần đây, Tạ Triều Vân mơ hồ biết được thật ra Tiêu Hành đang chuẩn bị hậu sự, có thể là sau lần thứ hai phát tác, cũng có thể là lần thứ ba.
Ngay cả sách sử Tiêu Hành cũng không muốn ghi lại tên mình, Tạ Triều Vân cũng không cách nào biết được, rốt cuộc hắn đã chuẩn bị một kết thúc thế nào cho bản thân.
Cũng càng không biết, liệu Tiêu Hành kéo theo cả giang sơn Sở thị cùng diệt vong.
Chưa tới thời khắc cuối cùng, vấn đề này ngay cả Tiêu Hành cũng không cách nào trả lời.
Xã tắc tông miếu mang họ Sở, nhưng từng tấc từng tấc núi non đều là tâm huyết nhiều năm của Nhiếp chính vương!
Sinh mệnh của con dân, hắn không đành lòng hủy diệt.
May áo cưới cho kẻ thù, làm thỏa mãn ý nguyện của lão hoàng đế, hắn không cam lòng!
Hủy thiên diệt địa hay soán vị đều là kết quả phải thỏa hiệp, hắn thà rằng phải chắp tay giao ra giang sơn, cũng phải khiến Sở thị tuyệt tự, không có đời sau.
Có rất nhiều lần, Tiêu Hành muốn tự tay cắt cổ Sở Chiêu Du cho xong chuyện, nhưng lần nào lý trí cũng ngăn cản hắn.
Hắn phải tự nhắc nhở mình rất nhiều lần, những việc này là lão hoàng đế làm, tiểu hoàng đế không biết, y vô tội, dù mỗi ngày y hát mấy thứ ngươi ghét nhất thì y vẫn vô tội. Vì thế, trừ khi vào triều, Tiêu Hành hoàn toàn không thèm quan tâm tiểu hoàng đế.
Sở Chiêu Du vô tội, nhưng cũng không vô tội, y thật sự được lợi.
Những năm gần đây, Tiêu Hành rất ít nghĩ đến những việc này, cứ nghĩ đến thì sẽ bứt rứt khó mà bình tĩnh được, đồng thời, làm việc càng ngày càng tùy tiện, đứng bên ngoài nhìn vào cũng chỉ kém soán vị một khoảng ngắn.
Hắn phát hiện Sở Chiêu Du thông minh lên, biết rõ nguyên nhân thật sự, nhưng vẫn nhìn y với cặp mắt khác xưa. Hắn vẫn nổi giận khi nhìn thấy Sở Chiêu Du, nhưng bên trong cơn giận đã bất tri bất giác ít đi sự chán ghét.
Đêm trước khi núi lửa phun trào, tự lừa mình dối người không lý do, diễn cảnh thái bình giả dối.
Đại khái ngay cả Tạ Triều Vân cũng không thể tiếp tục nhìn được nữa.
“Phi điểu tận, lương cung tàng. Giảo thố tử, tẩu cẩu phanh.*” Ngón tay cái Tiêu Hành mạnh mẽ ép trên chấm mực đen, khép lại tấu chương tự giễu.
*飞鸟尽, 良弓藏。狡兔死, 走狗烹: Chim chết thì cất cung, thỏ chết thì chó săn cũng bị nấu.
Tạ Triều Vân không nhìn nổi nữa, nắm chặt bội kiếm: “Thần y núi Nguyệt Hoa đâu! Tìm nhiều năm như vậy, vẫn không thấy bóng dáng ư?”
“Ngược lại ta có nghe nói hắn từng xuất hiện ở phụ cận ở kinh thành, nhưng không ai biết dáng dấp lão ra sao, không thể nào tìm được.” Tiêu Hành không muốn nói nhiều, hắn đứng lên, mở ra một cái rương trên bàn, “Ngươi về thật đúng lúc, có việc chỉ có thể làm phiền ngươi đi.”
Tạ Triều Vân biết Tiêu Hành tu dưỡng tâm tính tới bây giờ, kìm nén không phát điên là nhờ vô số buổi tối rèn luyện thống khổ tích lũy mà thành, không biết sợ và không chấp nhận vận mệnh, lúc này cũng không dám làm hắn kích động, đi đến xem đồ vật trong rương.
Tiêu Hành: “Ta mất tích ba ngày, khi Hộ Long Vệ phát hiện, đang nằm hôn mê bất tỉnh trong một căn phòng rách nát ở Liên Hoa thôn. Ta không hề nhớ gì về những chuyện xảy ra trong ba ngày đó, nhưng mơ hồ cảm nhận được có người ở bên cạnh chăm sóc. Đây là toàn bộ vật phẩm có thể tìm thấy trong căn phòng rách nát đó, chắc là thuộc về nàng.”
Lúc Sở Chiêu Du rời khỏi phòng đã dọn dẹp sạch mọi vết tích, gian nhà bốn phía lọt gió, qua mấy canh giờ, mùi vị cũng tản đi hết. Nửa đêm gian nhà bị sụp một lần, bụi bặm tung bay, Hộ Long Vệ tìm kiếm đồ vật cũng sẽ không liên tưởng đến một phương diện nào đó.
Bởi vậy, người Tiêu Hành phái đi kiểm chứng, trừ một bộ quần áo ra thì không còn thu hoạch được thứ gì khác.
Quần áo Sở Chiêu Du mua là loại rất phổ biến trong kinh thành lúc đó, tính sơ sơ, tiệm của Lý thị một ngày có thể bán ra một trăm bộ như thế.
Tạ Triều Vân nhặt quần áo lên lật xem, cau mày nói: “Bình thường tiểu cô nương chắc chắn rất chăm chút quần áo, nhìn độ rách nát của y phục này thì hẳn đã mặc được một quãng thời gian.”
Không phải mới mua, vậy thì càng giống như mò kim dưới đáy biển.
Ai mà ngờ Sở Chiêu Du mặc bộ y phục này, ôm tiểu hắc lăn lộn trên đất, người đã mệt muốn chết rồi, đương nhiên quần áo cũng không thể nào còn nguyên vẹn được.
Nhiếp chính vương không nhớ rõ, vì vậy gật đầu phụ họa: “Ừ, việc này không tiện để lộ, chỉ có thể nhờ ngươi lén lút tìm người.”
Chuyện cổ độc trong người Tiêu Hành, chỉ có Tạ Triều Vân biết, không có người thứ ba. Tuy Nhiếp chính vương quyền khuynh triều chính, nhưng vẫn có không ít người âm thầm có dã tâm bừng bừng, một khi lộ ra, những người kia thì sẽ giương nanh múa vuốt xông tới chia nhau miếng bánh béo bở này.
Hắn không thể gióng trống khua chiêng phái người đi tìm, “Đã thấy kẻ ngốc Nhiếp chính vương chưa?”, tương đương với việc nhét lưỡi lê tẩm độc vào tay kẻ thù.
“Manh mối quá ít.” Tạ Triều Vân sầu não, “Không tìm không được à?”
Nhiếp chính vương bị hỏi thoáng sững sờ, hắn nỗ lực suy nghĩ, lại không nghĩ ra được gì, sau gáy mơ hồ thấy đau, nhưng trực giác của hắn cho biết người này rất quan trọng, nhất định phải tìm.
Tạ Triều Vân: “Trên người ngươi có đầu mối gì không?”
Tiêu Hành: “Sau gáy đau, sau lưng có thương tích, tay bị cắn.”
Tạ Triều Vân lẳng lặng mà nhìn Nhiếp chính vương, hắn chưa từng ăn thịt lợn, chẳng lẽ cũng chưa từng thấy heo chạy à…
Tiêu Hành liếc mắt nhìn hắn nhắc nhở, cắn răng nói: “Trong phòng có cây cột bị rơi xuống, đập phải bản vương.”
“Ồ.” Tạ Triều Vân nghĩ, kịch liệt ghê nhể.
“Nàng đã từng chăm sóc ta, Hổ phù của Long Uy Quân sợ rằng đang ở chỗ nàng, ngươi lưu ý xung quanh những hiệu cầm đồ và cửa hàng rèn sắt trong kinh thành.”
Tạ Triều Vân kinh