Từ miệng Tiêu Hành, Sở Chiêu Du đã biết thì ra Ngô thị là đại cung nữ dịch đình, 25 tuổi xuất cung, chưa từng gả chồng, khi 27 tuổi, được người giới thiệu, gả cho Tạ lão tướng quân tục huyền*.
续弦(tục huyền): Thời cổ đại, cầm sắt được dùng làm ẩn dụ cho vợ chồng, nếu mất vợ thì gọi là đoạn huyền, lấy vợ tiếp là tục huyền.
Tạ Khôn bị thương nặng trên chiến trường vài lần, năm 40 đã nội thương ngoại thương một đống, hắn vô tâm tục huyền, nhưng Lục Lệ Hoa vẫn luôn bảo hắn tìm người tri kỷ chiếu cố dưỡng thương, sẵn tiện cho người giúp đỡ lo liệu hôn sự của con trai con gái.
Tạ Khôn sợ làm lỡ cô nương người ta, Lục Lệ Hoa lại nói, bên chỗ nàng có đại cung nữ từ trong cung, thành thật, biết chăm sóc, chiếu cố người, rời cung nhưng vẫn chưa định hôn sự, nàng cũng hơi sốt ruột.
Vì thế Ngô thị gả vào phủ tướng quân, nàng xuất thân thấp kém, không người đỡ đầu, cùng ăn bữa cơm gia đình, hai đứa nhỏ gọi nương, coi như xong.
Gả vào nhà chưa được hai năm, vết thương cũ của Tạ lão tướng quân phát tác, thế tới rào rạt*, không lâu sau về trời.
来势汹汹(lai thế hung hung): có nghĩa là chuyển động hoặc mọi thứ đi kèm với động lực lớn (chắc như kiểu có sẵn đà)
Tạ Triều Vân nhìn Ngô thị phát độc, mới nhận thấy không đúng. Thái y tới nghiệm, quả nhiên, đây là một loại độc không màu không vị, có thể khiến người bị thương nhẹ bùng phát mất mạng.
Nàng để Tạ Triều Vân lơ là cảnh giác, đầu tiên dùng hôn sự của Tạ Triều Nguyệt đánh bài tình cảm, gãi đúng chỗ ngứa nhắc nhở Tạ Triều Vân đính hôn cho muội muội, phát triển một hôn sự đáng tin cậy.
Nói đến hôn sự của muội muội, Tạ Triều Vân cứ thế mà đặt hết tâm tư lên Tạ Triều Nguyệt, suýt nữa bỏ mạng.
Thân thể Ngô thị vẫn luôn tốt, không ốm đau bệnh tật, cho dù nàng và Tạ Triều Vân cùng trúng độc, nhưng tạm thời triệu chứng của bệnh trạng vẫn chưa biểu hiện ra ngoài. Đến khi Nhiếp chính vương đá nàng nội thương, thân vệ lại chặt đứt cánh tay, thân thể vừa bị thương, độc phát đòi mạng, Ngô thị trào máu tươi, nếu không phải Tiêu Hành phát hiện lượng máu quá nhiều, chỉ sợ sẽ cho là hắn ra tay quá nặng.
Tạ Triều Vân là võ tướng, trên người sao không có vết thương cũ, Ngô thị hạ độc liều lớn, dù thân thể Tạ Triều Vân tốt hơn phụ thân, cũng không thể qua khỏi.
Tạ gia lòng son dạ sắt, Tạ lão tướng quân chết, không chịu quy thuận Thái Hậu – người cầm quyền trong triều, khiến cho nàng ghi hận, thế là hạ độc thủ.
Năm đó Thái hậu phóng thích rất nhiều cung nữ, đều là quân cờ của nàng, tới bây giờ Tiêu Hành vẫn chưa dọn sạch hết. Quân cờ được âm thầm bài trí, lặng lẽ hành động, khó mà biết được quân cờ đó đã hạ vào trong nhà đại thần nào.
Thái hậu bị Nhiếp chính vương giam lỏng, đám quân cờ yên ổn lại nổi dậy. Ngô thị thấy nhiệm vụ không thành, bị Tạ Triều Nguyệt hoài nghi, mà sau khi uống thuốc độc không thể bị thương, hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, kéo Sở Chiêu Du xuống nước cho hả giận.
Ngô thị là một, cùng loại với Ngô thị còn rất nhiều. Tiêu Hành bắt dịch đình Hoàng tổng quản, nghiêm hình tra tấn, lại kết hợp với Nhiếp chính vương phủ để “Tìm người” mấy ngày đã nhổ được ám đinh, cuối cùng có được một danh sách tương đối hoàn chỉnh.
Bá mẫu Tạ Triều Vân Lục Lệ Hoa tuy rằng không nằm trong danh sách, lại không biết từ cung yến nào, được Thái hậu mượn sức, bắt đầu ham thích làm mai.
Sở Chiêu Du hiểu tâm lý của nàng. Tạ Lập Bách là trưởng tử phủ tướng quân, lại bình thường yếu đuối, không có tiền đồ như đệ đệ, sau khi đệ đệ chết, chất nhi ngang trời xuất thế, trò giỏi hơn thầy. Trượng phu bị uất ức, đại phòng bị chèn ép, lúc ấy Thái hậu tung ra cành ôliu, Lục Lệ Hoa sao có thể không nhận?
Hộ Long Vệ vây quanh phủ tướng quân, phu thê Tạ lập bách bị tống vào ngục.
Sở Chiêu Du vuốt bụng thở dài, trẫm chọc ai đâu chứ, thế mà suýt nữa về trời thay thế Tạ Triều Vân.
Y hơi khẩn trương, cốt truyện hai trăm nghìn chữ của Tạ Triều Vân đã qua, tiếp theo là đến lượt y!
Tuy nói còn hai trăm nghìn chữ, nhưng nếu tác giả này viết văn như lũ, Nhiếp chính vương ăn một bữa cơm viết ba chương, người qua đường kính sợ sùng bái Nhiếp chính vương thổi phồng thêm mười chương, lải nhải đến bốn trăm nghìn chữ, Nhiếp chính vương tống hoàng đế bù nhìn vào hoàng lăng, mở ra kỷ nguyên mới của nam chính……
Y lăn long lóc trong chăn ngồi dậy, lần này nhất định phải bịa chuyện cho trót.
Nhỡ đâu việc này chính là nút thắt thì sao?
Y cẩn thận suy nghĩ lại, loại bỏ phần chưa xác định, giữ lại tin tức y thấy có thể tin.
Sở Chiêu Du thấp thỏm chờ Tiêu Hành tới, tâm tình khẩn trương thì miệng không ngừng được.
Thôi Canh ghi lại lượng đồ ăn vặt hai ngày Sở Chiêu Du giả bệnh, luôn cảm thấy bệ hạ không bệnh.
Nhiếp chính vương xếp Thôi Canh vào đây chỉ để doạ Sở Chiêu Du, để y thành thật một chút, đừng lén làm chuyện xấu còn mắng hắn, không rảnh ngày nào cũng kiểm tra.
Trên thực tế, vì nội dung Thôi Canh viết không liên quan quá nhiều đến cuộc sống hàng ngày, Nhiếp chính vương không thích xem.
Ghi chép về cuộc sống hàng ngày quả thực là hiện trường công khai xử tội Nhiếp chính vương.
Ngươi nói vô căn cứ, Nhiếp chính vương chột dạ, nói đúng, Tiêu Hành lại không thừa nhận, dứt khoát nhắm mắt làm ngơ.
Hắn đã quên mất mình đồng ý với Tạ Triều Vân là sẽ thử rời xa Sở Chiêu Du, từ khi quyết định đến khi lật lọng chưa tới một buổi sáng.
Duy nhất chỉ có Tạ Triều Vân vẫn luôn quan sát mọi thứ, vì ân cứu mạng, rốt cuộc nói không nên lời, chỉ có thể nhìn từ xa, thường thường gõ đầu muội muội, “Xem đi, muội còn nói không diễn.”
Tháng mười vì Sở Chiêu Du buồn nôn, cúp không ít buổi lâm triều, lúc y còn đi học cũng không cúp nhiều như vậy.
“Giáo viên hí kịch của trẫm đều là người quen, dám cúp. Tháng mười một, trẫm nhất định sẽ làm người đàng hoàng.” Sở Chiêu Du nhỏ giọng thề, như thể ba ngày nay y thượng triều đúng giờ.
Thấy Tiêu Hành tới, y lập tức suy yếu nằm lại giường.
“Dạ dày trẫm hơi trướng khí.”
Trướng khí, khó chịu, buồn nôn.
Tiết công công cố gắng bớt lo lắng: “Nô tài giúp người xoa xoa nhé?”
Trướng khí đâu ra, rõ ràng là chống chế.
Tiêu Hành không tự giác mà lo lắng, “Hôm nay đỡ hơn chưa?”
Sở Chiêu Du: “Chuyện của Tạ gia, xử lý xong rồi hửm?”
“Ừm.” Tiêu Hành nhìn chằm chằm y, “Bệ hạ có thể nói chuyện của Ngô thị.”
Gần đây toàn hỏi chuyện Tạ Triều Vân, Sở Chiêu Du trong lòng trợn mắt, cẩn thận tìm từ: “Khi trẫm còn bé vô tình ở Thọ Khang Cung nghe Thái hậu nói, trên đời có một loại độc không màu không vị…… Sau Tạ cô nương tiến cung, trẫm hàn huyên với nàng, cảm thấy cái chết của lão tướng quân hơi lạ, bệnh trạng giống như loại độc Thái hậu nói.”
Tiêu Hành nhướng mày, trên mặt nhìn không ra cảm xúc: “Vì thế ngươi nghi ngờ Ngô thị?”
“Đúng vậy, Tạ tướng quân là đại tướng, hiếm khi hồi kinh, trẫm sợ nàng giở trò cũ, bèn nhắc nhở Tạ cô nương. Ngô thị ngày thường ẩn cư, chỉ có ngày giỗ của Tạ lão tướng quân, nàng mới hiện thân.”
Tiêu Hành truy vấn: “Mỗi lần bệ hạ khen Tạ Triều Vân, cũng là nhắc nhở hắn?”
“Hừm…… Cũng coi như là vậy.” Thật ra là do trẫm thuận miệng khen, dù sao cũng không mất tiền.
Tiêu Hành tuyên bố: “Sau này bệ hạ đừng khen nữa, nếu không bổn vương lại nghi ngờ bệ hạ cố ý mượn sức võ tướng.”
Sở Chiêu Du bĩu môi, trẫm cứu hắn, sau này hắn khen lại ta được không?
Y không cẩn thận nói ra lời trong lòng, Tiêu Hành nhìn y: “Ngươi hy vọng Tạ Triều Vân nhìn ngươi bằng con mắt khác?”
Sở Chiêu Du thành thật gật đầu: “Tạ tướng quân có từng đọc sách không? Biết khen ngợi không? Nếu không được, ngươi bảo hắn viết thư, nhờ viết hộ cũng được. Nhiếp chính vương nhớ rõ giúp trẫm truyền lời.”
Trán Tiêu Hành nổi gân xanh: “Ngươi còn muốn lén lút trao đổi?”
Hắn còn phải hỗ trợ truyền lời?
“Tạ tướng quân là người của ngươi, trẫm không dám cầu hắn kết cỏ ngậm vành báo đáp, khen vài câu cũng không được hả?” Sở Chiêu Du nổi giận, “Nếu không Nhiếp chính vương ngươi khen hộ hắn đi!”
“Ngươi ——” Tiêu Hành lại nghiêm túc suy xét đề nghị này.
Sở Chiêu Du ngửa đầu, ánh mắt đầy trông mong nhìn hắn, y muốn xem xem, Nhiếp chính vương có thể nói ra cái gì.
Trong lòng y có vài phần chờ mong, y cứu Tạ Triều Vân là chuyện nhỏ không tốn sức gì, đối với đồ chó này này mới là đại ân đại đức!
Nhiếp chính vương nghẹn nửa ngày, hắn chưa từng nịnh hót ai, tuy rằng nghe nhiều, cũng không để trong lòng, từ ngữ vô cùng nghèo nàn.
Ánh mắt Sở Chiêu Du sáng lấp lánh, Tiêu Hành lại suy tư.
Cuối cùng cứng rắn nói: “Ngươi làm hoàng đế không tồi, không gây chuyện.”
Tai Nhiếp chính vương hơi đỏ.
Hoàng đế bù nhìn mà bảo không tồi? Có lẽ với Nhiếp chính vương thì không tồi thật.
Còn không bằng không khen.
Sở Chiêu Du buồn buồn, ngươi không khen trẫm đẹp à.
“Trẫm muốn ngủ trưa.”
Tiêu Hành nhíu mày: “Gần đây bệ hạ ngủ hơi nhiều.”
Sở Chiêu Du đưa mắt oán hận, Nhiếp chính vương quản trời quản đất còn quản cái này? Y không đáp lời, tìm chỗ ấm áp trên giường, cuộn chăn thành một cục.
“Chỉ cho y ngủ nửa canh giờ, đến giờ gọi dậy, không dậy lật chăn của y.”
Người ngủ nhiều không có tinh thần, buổi tối còn dễ mất ngủ. Tuy Tiêu Hành thấy tinh thần Sở Chiêu Du vẫn tốt.
Sở Chiêu Du nhớ lần trước bị Nhiếp chính vương lật chăn, thật là việc xấu loang lổ, khánh trúc nan thư.
Hắn nhìn Nhiếp chính vương đi rồi, chui ra khỏi chăn, ngoắc Thôi Canh, không buồn ngủ tí nào.
“Tiếp sau đây, lời trẫm nói, xin Thôi đại nhân ghi lại đúng sự thật, một chữ cũng không thể thiếu.”
Trong lòng Thôi Canh dâng lên dự cảm không tốt.
Liền nghe Sở Chiêu Du mắng một hơi không nghỉ——
“Nhiếp chính vương đồ chó này ngày nào cũng uy hiếp soán vị trẫm, đi chết đi, đáng đời 27 tuổi còn chưa có vợ! Ăn tết xong là 28 rồi cô nương nào mắt mù mới xem trọng hắn, trẫm ngắt lời hắn đời này độc thân!”
“Viết nhanh lên, trẫm còn có……”
Nhiếp chính vương trăm công ngàn việc, Thôi Canh não bổ, một ngày có thể ghi lại mấy chục trang, Sở Chiêu Du quan sát, phát hiện Nhiếp chính vương không có thời gian xem ghi chú về cuộc sống hàng ngày, mắng đã cái nư.
Thôi Canh: “…… Bệ hạ từ từ.”
Sở Chiêu Du không thể không dạy hắn tốc kí: “Trẫm là thanh niên năm tốt, mắng người ta cũng chỉ có vài từ đó thôi, ngươi dùng ký hiệu thay thế mấy từ này, nhớ kỹ trong lòng, có thể viết ít một nửa.”
Thôi Canh bừng tỉnh đại ngộ: “Thần bắt đầu nhớ. Ngày 4 tháng 11……”
“Ngày 4 tháng 11?” Sở Chiêu Du nghe được thời gian mẫn cảm, não loé sáng, nhảy dựng trên giường như thỏ.
Hôm nay là ngày Tiểu Hắc uống thuốc!
Trẫm lại quên mất!
Sở Chiêu Du kêu lên: “Mau, trẫm muốn thay quần áo, lập tức xuất cung.”
Y khom lưng mang giày, trong lòng lại mắng thêm một lần.
Hợp Tâm Cổ kia chạy vào người trẫm, nhất định là trẫm bị lây ngốc rồi!
Một khi thuốc được đưa đến Nhiếp chính vương phủ, y sẽ bị lộ. Nhiếp chính vương vốn không nghĩ đến tìm y, y mới không kiêng dè mắng*.
挨骂(ái mạ): chỉ sự lên án và khiển trách nghiêm khắc của công chúng mà ai đó nhận được sau khi làm những việc vi phạm đạo đức xã hội
Bây giờ đi tìm Lục Hoài Thiện chắc chắn không kịp, cơ hội duy nhất là ôm cây đợi thỏ ở Nhiếp chính vương phủ.
Kinh giao cách nơi này rất xa, nếu buổi sáng Lục Hoài Thiện sai người xuất phát, giờ này hẳn là chưa tới.
Thôi Canh ghi lại bệ hạ sinh hoạt lười biếng một tháng nay, lần đầu tiên thấy Sở Chiêu Du nhanh hơn thỏ.
……
Nhiếp chính vương phủ.
Tiêu Hành trong thư phòng hắt xì mấy cái.
Tạ Triều Vân cạn lời nói: “Đã sớm bảo ngươi thư phòng cũng nên thêm địa long vào, ngươi không chịu. Bị mưa xối cũng không thay quần áo ngay, một hai phải đưa bệ hạ hồi cung, nhiễm phong hàn rồi chứ gì?”
“Có người mắng bổn vương thôi.” Tiêu Hành chắc chắn, Sở Chiêu Du đang ngủ ngon bị lật chăn đánh thức, hắn hiểu rõ.
“Ai dám?” Tạ