Gà nướng của Tiêu Hành được nhúng vào đồ gia vị ngự dụng, vô cùng ngon miệng, béo mà không ngấy, da gà vàng óng ánh bóng loáng mỏng mà hoàn chỉnh, gà núi hình thể không lớn, để lại những chỗ ăn không ngon thì vừa đủ cho Sở Chiêu Du một người ăn.
Sở Chiêu Du thề: ” Vừa nãy trẫm chưa ăn một miếng cơm nào hết.”
Sắc mặt Tiêu Hành tốt hơn một chút, đưa gà nướng cho Sở Chiêu Du, “Ăn xong trở lại uống canh cải xanh.”
“Được.” Sở Chiêu Du cười híp mắt nhận gà nướng, lần trước hai người bọn họ quá nghèo, một con gà chia ba người, còn bị ông lão kia ăn một phần lớn.
Y há mồm gặm cánh gà, không khỏi cẩn thận mà nhìn quanh một vòng, lúc này tuyệt đối đừng có ông già nào xuất hiện.
Không có ông già.
Có Triệu Kim.
Giờ khắc này Triệu Kim và hình tượng ông lão vô cùng trùng hợp trong đầu Sở Chiêu Du.
Sở Chiêu Du cảnh giác hơi dịch đến bên cạnh Nhiếp chính vương, ném cho Triệu Kim một ánh mắt “Đừng quấy rầy trẫm ăn gà, có việc chờ một hồi rồi nói”.
Bươc chân Triệu Kim dừng lại, nhìn dáng vẻ không được gà nướng thề không bỏ cuộc của Sở Chiêu Du suy nghĩ một chút, nếu như bệ hạ nôn trước mặt Nhiếp chính vương, không chỉ khiến Nhiếp chính vương mất mặt, ngộ nhỡ có thái y đến thì mọi chuyện sẽ trở nên phức tạp, bèn yên lặng trở lại trong tẩm điện.Tiêu Hành dập đống lửa, đảo mắt đã thấy một nửa con gà nướng trên tay Sở Chiêu Du biến thành bộ xương.
Ăn tốt thật.
“Bệ hạ có gì muốn nói không.” Tiêu Hành lơ đãng hỏi.
Sở Chiêu Du phát âm không rõ: “Tay nghề ngươi rất tốt.”
“Không còn gì khác?”
Sở Chiêu Du suy nghĩ một chút, nói: “Tuy rằng gà của ngươi bị trẫm ăn, thế nhưng trẫm đã ban thưởng con mồi cho ngươi rồi, mục tiêu săn bắn đã đạt thành, buổi chiều sau khi đổi canh phòng trẫm có thể ngủ trưa không?”
Hồi trước Địch Yến bị cảm lạnh, ngày hôm qua bệnh mới tốt lên, bây giờ nàng hết sức kiêng kỵ Nhiếp chính vương, một mực đòi đến Mị Khâu với Sở Chiêu Du.
Hành cung ở Mị Khâu lạnh hơn hoàng cung nhiều, Sở Chiêu Du thương nàng, khuyên can đủ đường, cuối cùng lấy ra hổ phù Long Uy Quân, “Trẫm điều động Long Uy Quân, bố trí phòng vệ cùng Nhiếp chính vương, hắn một nửa trẫm một nửa, dì có thể yên tâm ở trong cung chưa?”
Địch Yến miễn cưỡng đồng ý.
Bãi săn chia hai vòng phòng thủ trong ngoài, vòng ngoài bảo vệ hành cung an toàn và tránh bách tính xông vào, bên trong thì phân tán ra gác trong rừng, tránh quân thần săn bắn xảy ra chuyện bất trắc. Qua buổi trưa, hai đội trao đổi, Long Uy Quân từ bên trong chuyển ra bên ngoài, cần có Sở Chiêu Du tự mình hạ lệnh điều động.
Ý cười châm biếm bên môi Tiêu Hành chợt lóe lên, “Tùy ý bệ hạ.”
Tạ Triều Vân yên lặng quan sát cách thức hai người ở chung, sâu sắc cảm thấy hai người này đã đạt đến cảnh giới vợ chồng già.
Ai mà ngờ Nhiếp chính vương kỳ thực vẫn là xử nam giống như hắn đây!
Ánh mắt của hắn đảo qua động tĩnh lén lút ở bìa rừng, làm như không thấy thu tầm mắt lại.
Thật ra không phải là vợ chồng già, là từng người có ý xấu riêng.
Tiểu hoàng đế ăn xong gà nướng, hài lòng trở lại, Nhiếp chính vương cúi đầu thu dọn đống tro tàn, nhìn thì thấy quân thần hòa hợp nhưng mỗi người đều đã có bố trí riêng.
Trong rừng đã sớm nổi lên sóng gió.
Sắc mặt của Nhiếp chính vương từ lúc Sở Chiêu Du rời đi nháy mắt trầm xuống như mực nước làm đổ trên mặt giấy, đen đến mức không thể viết được bất kỳ chữ nhã nhặn nào nữa.
Tạ Triều Vân bỗng nhiên thay đổi ý nghĩ lúc trước.
Hắn vẫn cảm thấy, Tiêu Hành không hiểu rõ tình cảm của mình đối với hoàng đế thì sẽ không xoắn xuýt, sẽ không bởi vì thù hận tổ tiên và sự thực không thể đối xử với nhau như bình thường nữa mà thống khổ.
Nhưng giờ khắc này, Tạ Triều Vân nhìn sắc mắt của Nhiếp chính vương như nổi lên mưa to gió lớn, so sánh với sự vui vẻ xuất phát từ nội tâm khi ở cùng Sở Chiêu Du, hắn cảm thấy có lẽ bản thân đã sai rồi.
Nếu như đã định trước không tìm được biện pháp giải trừ Hợp Tâm Cổ, Nhiếp chính vương nhất định chấm dứt mạng sống của mình vì biến thành kẻ ngu dại thì trong khoảng thời gian tỉnh táo ngắn ngủi con sót lại, sao lại phải lơ mơ cơ chứ?
Tạ Triều Vân thấy rõ ràng, so chiêu với tiểu hoàng đế, cho dù là thắng hay thua Nhiếp chính vương đều không vui vẻ gì. Khi ở cùng với Sở Chiêu Du thì bị sai khiến thế nào Tiêu Hành cũng vui vẻ chịu đựng.
Đời này của huynh đệ hắn nhấp nhô như thế, sao lại không thể tỉnh táo mà điên cuồng động lòng một lần?
…
Sở Chiêu Du trở lại trong hành cung, đột nhiên không ngửi thấy mùi thơm của gà nướng nữa, trong phòng lan tràn một mùi vị kỳ quái, như có như không, ở lâu thêm một giây là có thể nôn luôn.
“Triệu Kim, ngươi ngửi thấy mùi gì không?” Sở Chiêu Du khịt khịt mũi, cái nhà này kỳ lạ quá, y không ngửi rõ được mùi vị cụ thể chỉ cảm giác được buồn nôn.
“Mùi, mùi gì?” Triệu Kim bắt đầu nói lắp, vừa nãy hắn lấy mộ hạt thảo ép thành nước bôi một ít trên khăn, dự định chờ thời cơ thích hợp cho bệ hạ ngửi một cái
Khăn đang ở trên người hắn.
“Rất kỳ quái, ngửi mà buồn nôn.” Sở Chiêu Du cau mày, hôm nay đầu y không choáng váng mà cũng không thấy máu, sao lại buồn nôn?
Gà nướng quá nhiều mỡ?
Triệu Kim nghe vậy chân mềm nhũn, yếu ớt đỡ bàn, nam nhi tám thước đột nhiên suy sụp.
Còn dùng khăn thử làm cái gì! Cách xa như thế này còn có thể ngửi thấy mùi, phản ứng còn mãnh liệt hơn tất cả phụ nữ có thai hắn từng gặp.
Sở Chiêu Du tới gần Triệu Kim một chút, đột nhiên sắc mặt thay đổi, bịt mũi nhanh chóng lùi về sau.
“Vừa nãy Triệu đại hiệp đi giết heo sao?” Sở Chiêu Du đỡ bàn cố gắng che miệng, gà nướng rất ngon, nôn ra thì đáng tiếc quá.
Chân tướng lộ ra, đầu Triệu Kim mê muội: “Bệ hạ, đây là thảo dược thuộc hạ mới phát hiện, có thể để nghiệm chứng một ít bệnh trạng, lập tức rõ ràng. Tình huống cụ thể, sau này thuộc hạ sẽ giải thích với bệ hạ.”
Sở Chiêu Du hoàn toàn không biết được mức độ nghiêm trọng của sự việc: “Vậy ngươi chờ trẫm tiêu hóa xong hẵng trở lại.”
Triệu Kim thấy Sở Chiêu Du chỉ một mực quan tâm đến gà nướng trong bụng chưa tiêu hóa hết, mà không phải trong bụng… con, tâm tình hết sức phức tạp.
“Thuộc hạ xin cáo lui.”
Sở Chiêu Du nhịn từng cơn buồn nôn, thành công kiềm chế bản thân không ói ra.
Y nằm trên giường, nhắm mắt lại, lăn qua lộn lại, thật lâu không thể ngủ được.
Cái này hơi kỳ quái, y lại có một ngày không ngủ được.
Sở Chiêu Du vén chăn lên xuống giường uống nước, một tên con trai của đại thần, không hiểu như nào trà trộn được vào, khắp khuôn mặt đều là vẻ hưng phấn bí mật.
“Bệ hạ, chúng ta thành công, dầu hỏa đã rải khắp bãi săn, chỉ cần bệ hạ ra lệnh một tiếng cho Long Uy Quân bảo vệ ra ngoài…”
“Khụ khục…” Sở Chiêu Du sặc một ngụm nước, biểu tình nháy mắt trống rỗng, khó tin nói, “Không phải trẫm đã bảo Lưu Trường Cự từ bỏ kế hoạch rồi sao!”
Đám tiểu tử không biết trời cao đất rộng này rốt cuộc muốn làm gì?
Người đến tên là Sở Hính, là thân thích cách không biết bao nhiêu tầng của Sở Chiêu Du, ông nội là hầu tước, tước vị thế tử không tới phiên gã, hai mươi ba còn ở lại lớp học, không như ý.
Gã gãi gãi đầu, “Nhưng bệ hạ, chúng ta thành công.”
Vốn là Lưu Trường Cự bị Sở Chiêu Du mắng một trận xong đã dự định từ bỏ, thế nhưng nghe nói Sở Chiêu Du điều động Long Uy Quân, sau giờ ngọ Long Uy Quân đổi gác ra vòng ngoài, thiên thời địa lợi nhân hoà, tâm tư Lưu Trường Cự lại lung lay.
Gã quyết định hành động trước báo cáo sau, kết hợp với đồng bọn, mỹ danh là giúp phụ thân làm việc, trà trộn vào trước công tác dọn dẹp ở bãi săn. Toàn bộ bên ngoài bãi săn đều dùng hàng rào và bụi gai vây chặt kín đến không lọt một giọt nước, phòng ngừa người không liên quan tiến vào và tránh cho con mồi trốn đi. Bụi gai khô héo dễ cháy, bị bọn họ lặng lẽ dội dầu hỏa và lưu huỳnh lên, sau giờ ngọ gió lớn, lửa cháy lan ra đồng cỏ.
Đầu Sở Chiêu Du đau như búa bổ, y mạnh mẽ vỗ bàn một cái, mắng: “Hai mặt Mị