Trong đình chỉ còn Sở Chiêu Du và Tiêu Hành.
“Bổn vương trúng Hợp Tâm Cổ.” Tiêu Hành đột nhiên ngả bài.
Sở Chiêu Du ngượng ngùng gật đầu: “Ta biết, tiên hoàng hạ cổ.”
Tiêu Hành vững vàng hỏi: “Ngươi biết, nhưng lại không hy vọng bổn vương chữa khỏi?”
Ở bên Sở Chiêu Du là dụ hoặc cực lớn, lên núi đao xuống biển lửa, có một tia hy vọng Tiêu Hành sẽ toàn lực ứng phó, nhưng không bao gồm bán đứng bản thân, xuất hiện người thứ ba giữa bọn họ.
Hắn từ chối Miêu Nhược Thu là một chuyện, nhưng nếu Sở Chiêu Du không hy vọng hắn khỏi, có phải nghĩa là…… Tính mạng của hắn trong lòng Sở Chiêu Du còn không bằng một phần vạn giang sơn?
Nghĩ vậy, hầu kết Tiêu Hành khẽ nhúc nhích, suýt nữa tức giận thổ huyết.
Hiểu lầm này quá lớn, Sở Chiêu Du vội làm sáng tỏ: “Trẫm không phải ngăn cản nàng cứu ngươi, mà là phương pháp của nàng không đúng, trẫm biết cách khác.”
Trước mắt đột nhiên liễu ám hoa minh*, băng tuyết tan rã, Tiêu Hành ngừng hô hấp, cảm thấy mình đang đứng trên băng, dòng chảy dưới chân mạnh mẽ, như dấu hiệu xuân tới băng tan.
柳暗花明(liễu ám hoa minh): mô tả cảnh mùa xuân của cây liễu và nở hoa. Cũng là một ẩn dụ cho việc gặp phải một bước ngoặt trong khó khăn
“Ngươi biết mình đang nói gì không? Đã suy xét rõ hậu quả?” Tiêu Hành kiệt lực khống chế để mình bình tĩnh, lại cho Sở Chiêu Du một cơ hội ngẫm lại.
Lời là Sở Chiêu Du nói, hắn không muốn suy ngẫm khả năng bị lừa.
Nếu Sở Chiêu Du lừa hắn chuyện này, vậy hắn sống thêm 70 năm có ý nghĩa gì?
Trước hôm nay hắn không muốn kéo Sở Chiêu Du cùng gánh vác hậu quả của Hợp Tâm Cổ, sau hôm nay, dù có cách khác hay không, Sở Chiêu Du phải cùng hắn đến chết không rời.
Nếu Sở Chiêu Du dám nói ra, hắn còn sợ cái gì, đại giới* không chỉ mình hắn gánh vác, không phải sao?
代价(đại giới): nói chung là vật chất, năng lượng hoặc sự hy sinh được thực hiện để đạt được một mục đích nhất định
Thuốc giải Hợp Tâm Cổ, như một chiếc chìa khóa, thả ra mãnh thú áp chế trong lòng Tiêu Hành đã lâu, một khi nhà giam mở ra, thề muốn nhào vào Sở Chiêu Du không buông.
Mãnh thú nhìn thấy ánh mặt trời sẽ không quan tâm chìa khóa là thật hay giả. Là thật, vì y ngăn cản hết thảy mưa gió, trấn thủ núi sông; là giả, người tới gần lồng sắt làm bộ mở cửa sẽ bị xé nát nuốt vào.
Tiêu Hành nhìn Sở Chiêu Du xinh đẹp, người trước mắt mỗi một tấc đều ghi tạc trong tâm khảm hắn, mỗi tiếng nói cử động đều là bộ dáng hắn thích.
Hắn trân trọng mà bí mật che chở, sợ y bị va chạm, đánh đổi mọi thứ, thậm chí sợ sau khi mình chết giang sơn không thể an ổn 50 năm, bảo vệ y cả đời vui vẻ.
Khắc khẩu qua đi, Nhiếp chính vương học được cách nhượng bộ, cho dù là dưới tình huống này, hắn cũng muốn cho Sở Chiêu Du một cơ hội ngẫm nghĩ.
Sở Chiêu Du vô cớ cảm thấy ánh mắt Nhiếp chính vương khắc chế hung ác, hình như không vui, y khẩn trương mím môi, “Lời trẫm nói là thật.”
“Địa cung tiên đế bị nổ tung, thi cốt cũng bị Trương thái giám kéo ra khỏi quan tài, trẫm thấy trên mặt đất có một cái hộp sắt, bên trong có quyển đồng, viết về Hợp Tâm Cổ.”
Tiêu Hành phản ứng cực nhanh: “Hắn sợ ta quất xác, để lại vài thứ cầu tình?”
Ánh mắt Tiêu Hành chợt lạnh, cẩu hoàng đế bảo vệ thi cốt mình, đáng tiếc hắn sợ bẩn tay.
Sở Chiêu Du nửa thật nửa bịa: “Đúng vậy, đồng quyển nói, nếu Nhiếp chính vương xem giải pháp, phải để tiên đế an ổn xuống mồ. Cách giải Hợp Tâm Cổ ở mặt sau, là một phương thuốc, trẫm thuộc lòng rồi.”
Tiêu Hành nhìn chằm chằm đôi mắt Sở Chiêu Du, như thể chỉ nhìn thôi cũng biết y có nói dối hay không, “Ngươi xem giải pháp đã nửa tháng, nếu hôm nay không phải xảy ra chuyện Miêu Nhược Thu, vậy bệ hạ ngươi ——”
Có phải không định nói ra?
“Không có!” Sở Chiêu Du phủ nhận, “Chỉ là phương thuốc có rất nhiều dược liệu trẫm không biết, trẫm cảm thấy kỳ quái, bảo Lục Hoài Thiện hỗ trợ tìm trước.”
Tiêu Hành rũ mắt đánh giá, trực giác cho thấy câu này không đáng tin.
Hắn bỗng nhiên bắt Sở Chiêu Du lên, nhảy trên không vài bước tới thư phòng, vững vàng dừng lại, buông Sở Chiêu Du xuống.
Hắn mở một trang giấy, bút lông chấm mực, đưa cho Sở Chiêu Du: “Viết ra.”
Hoàn toàn không cho Sở Chiêu Du thời gian ngẫm nghĩ.
Sở Chiêu Du cầm bút, trong lòng khó khăn, dược liệu y biết cũng không nhiều, phương thuốc duy nhất nhớ rõ, chính là bí phương chống nôn của Thái Y Viện.
Y linh quang chợt lóe, hạ bút như thần.
Dựa vào đâu trẫm bắt trẫm uống thuốc chống nôn, đồ vật đặc sắc như vậy, Nhiếp chính vương cũng phải nếm thử cho ta.
Sở Chiêu Du trả thù mà viết phương thuốc chống nôn của thai phụ, nhưng cũng không ngốc mà rập khuôn hoàn toàn, viết mấy dược liệu trước, y bắt đầu bịa.
“Lõi ngô, lá khoai lang, thân khoai tây……”
Đây là cây nông nghiệp quan trọng chưa vào Đại Sở, Sở Chiêu Du vẫn luôn muốn tìm cơ hội nói ra, coi như y có thể cống hiến chút ít cho bá tánh Đại Sở.
Tiêu Hành: “Ngươi bịa thêm một cái thử xem.”
Sở Chiêu Du dậm chân, trẫm bịa là bịa thế nào, đây rõ ràng là chuyện lợi quốc lợi dân!
“Có thật mà, trên đó còn có hình minh họa!” Sở Chiêu Du lại lấy một tờ giấy, vẽ ra cây trong trí nhớ, hình tượng sinh động, vừa gặp là nhận ra.
Uống xong thuốc chống nôn, lại ăn một củ khoai lang nướng không ngon sao?
Trẫm hoàn toàn suy xét cho Nhiếp chính vương!
“Trên quyển đồng ghi lại, dược liệu này đều không quý hiếm, chỉ là không sinh trưởng ở Đại Sở, cần viễn độ trùng dương*, ra ngoài tìm kiếm. Trẫm nghe nói thương nhân vùng duyên hải thường xuyên ra biển, mình in số lượng lớn, phát cho mỗi thuyền buôn, treo thưởng số tiền lớn, trong vòng nửa năm tất có tin tức.”
远渡重洋(viễn độ trùng dương): mô tả một thứ gì đó trôi dạt trên biển đến một địa điểm nhất định và hành trình là rất xa
Ánh mắt Tiêu Hành phức tạp, Sở Chiêu Du bịa ra có hình có dạng, còn có cả hình vẽ, nhìn ra mấy dược liệu này có điểm đặc thù, không giống tưởng tượng ra.
Sở Chiêu Du tin, nếu Nhiếp chính vương hạ lệnh tìm kiếm, phát động lực lượng quần chúng, chỉ cần thế giới tồn tại loài cây này, rất nhanh sẽ có tin tức.
Có một cái thì một cái, coi như tạo phúc cho bá tánh.
“Được, bổn vương lập tức đưa về vùng duyên hải.” Tiêu Hành sao chép phương thuốc của Sở Chiêu Du, những đồ còn lại giao cho ám vệ.
Sở Chiêu Du thấy Nhiếp chính vương vẫn nửa tin nửa ngờ, hạ vốn gốc nói: “Nếu Hợp Tâm Cổ của Nhiếp chính vương phát tác lần thứ hai, trẫm tùy ngươi xử trí. Ngày đó trẫm mở hộp sắt ra, Long Uy Quân đều thấy, ngươi tìm đại một người hỏi thử. Nhiếp chính vương, có thể tin trẫm một lần hay không? Ngươi và ta lập trường bất đồng, nhưng cho tới bây giờ trẫm chưa từng muốn hại người.”
Tiêu Hành nhìn con ngươi bướng bỉnh nghiêm túc của Sở Chiêu Du, góc nào đó trong lòng bỗng nhiên buông lỏng.
Hắn vẫn luôn xem nhẹ một chuyện.
Sau khi nhắc khẩu với hắn, Sở Chiêu Du mới đi hoàng lăng, lần đó vì Triệu phu nhân nói chuyện lập hậu, ồn ào đến hung dữ, trước nay hắn chưa từng thấy Sở Chiêu Du giận dữ như vậy, thậm chí cho rằng bọn họ phải đối đầu như vậy mấy tháng.
Nhưng khi đi hoàng lăng tìm Sở Chiêu Du, nửa đêm hắn xâm nhập phòng ngủ, khăng khăng muốn chung giường với Sở Chiêu Du, thái độ của vật nhỏ đột nhiên mềm mại, không giận dỗi không nổi cáu, hôm sau còn giúp hắn mượn quần áo.
Tiêu Hành bừng tỉnh, khó trách tối hôm đó Sở Chiêu Du nhìn có vẻ chột dạ, nghĩ đến là vừa biết được tiên đế hạ Hợp Tâm Cổ cho hắn, trong lòng áy náy, hiểu được đau khổ của hắn.
Giữa phụ thân thân sinh và Nhiếp chính vương, Sở Chiêu Du chọn đứng bên hắn sao?
Sở Chiêu Du nói với Tạ Triều Nguyệt “Ngươi nên đi cảm tạ Nhiếp chính vương mới phải”, quả nhiên chưa từng làm hắn thất vọng.
Đột nhiên, tất cả thù hận trôi đi sạch sẽ, đã từng hận tiên đế thấu xương, theo nhận thức này, trở nên nhỏ bé như bụi trần.
Nhiếp chính vương không cầu gì nhiều, tính đến tính đi, chỉ cầu Sở Chiêu Du, nhìn cũng chỉ nhìn Sở Chiêu Du.
Gương mặt đau xót, Sở Chiêu Du nhẹ “ui” một tiếng, sao Nhiếp chính vương cứ bóp mặt y suốt