Không biết âm thanh từ đâu tới, cùng tiếng vọng đan xen quanh quẩn trong sơn cốc, như sấm sét trên trời đánh xuống.
Vạn vật sinh sôi, mùa xuân nước chảy, ngàn dặm băng tuyết sụp đổ.
Tiền Thế Thành kêu xong lần thứ hai, Nhiếp chính vương mới khó khăn hoàn hồn, môi hắn giật giật, muốn nói gì, vì quá kích động mà chậm chạp tắt tiếng.
Lục Hoài Thiện chỉ định lộ ra một chút, thăm dò thái độ của Nhiếp chính vương, để hắn đừng uy hiếp bệ hạ nữa, lại bị thuộc hạ của Nhiếp chính vương nói toạc ra.
Bên tai bắt đầu lặp lại truyền lời lần thứ ba, hắn cũng cạn lời, lĩnh hội được ý của Nhiếp chính vương, sảng khoái nói: “Ta đi đón bọn họ.”
Tiêu Hành gật đầu, đi vòng lại chỗ Sở Chiêu Du.
Đời này hắn chưa bao giờ vội như vậy, dùng hết toàn lực, quên hô hấp, vô cùng chật vật.
Hắn thậm chí quên mất bản thân có khinh công trác tuyệt, chỉ biết dùng bản năng nguyên thủy nhất.
Một chặng đường ngắn ngủi, đủ để tinh tế nhìn lại năm tháng ở chung một lần, trong đầu Tiêu Hành hiện lên đầu tiên, là đêm trở về từ khu vực săn bắn, Sở Chiêu Du cùng dì thương lượng lập hậu, hắn nổi giận đùng đùng đẩy cửa lớn Phúc Ninh Điện, thấy Sở Chiêu Du sáng mắt.
Chắc khi đó Sở Chiêu Du vừa biết mình mang thai, khiếp sợ bất lực, thấy hắn đẩy cửa vào, có phải nội tâm đang chờ mong hắn chịu trách nhiệm?
Nhưng hắn không phân rõ trắng đen, uy hiếp Sở Chiêu Du không được tự tiện sinh con.
Ánh mắt của Sở Chiêu Du lặp đi lặp lại trước mắt Tiêu Hành, như từng nhát kiếm đỏ thẫm đâm vào tim hắn, làm cho hốc mắt hắn nóng rực.
Hắn khác gì súc sinh?
Hoàng lăng, Long Uy sơn…… Sở Chiêu Du vì giấu giếm mang thai, bôn ba khắp nơi, hắn luôn bức Sở Chiêu Du phải đến những địa phương hà khắc, mà không tự biết.
Tiêu Hành đè trán, càng nghĩ càng cảm thấy lần trước mình bị ma quỷ ám.
Chuyện cũ năm tháng qua thoáng hiện một lần, bắt đầu từ khi Sở Chiêu Du mất tích trở về, trên Tuyên Chính Điện, ốm yếu không nơi nương tựa, đối mặt với Thái hậu và đại thần, lớn tiếng nói “Trẫm không cần”. Không thay đổi Hổ phù, Sở Chiêu Du làm trái ý Thái Hậu, muốn để lại Hổ phù cho hắn, tín hiệu rõ rằng như thế, hắn lại làm lơ.
Tìm y trong đám đông, lại không biết người trước mặt là người trong tim. Hắn bá đạo, cũng không chịu dừng lại suy nghĩ, nguyên nhân mình luôn không khống chế được mà tiếp cận Sở Chiêu Du.
Có phải vì Hợp Tâm Cổ hay không, chẳng lẽ không phân biệt được sao? Nhiều manh mối như vậy, vì sao hắn luôn cố tình nghĩ theo hướng không tốt!
Uổng cho hắn tự xưng là khôn khéo, bày mưu lập kế, lại ném tất cả phán đoán sai lầm cho Sở Chiêu Du!
Tiêu Hành ngừng trước phòng Sở Chiêu Du, hình ảnh trong đầu vừa dừng lại lúc mình ném vỡ vương miện.
Hắn cuối cùng cũng biết ý nghĩa câu nói kia của Sở Chiêu Du.
Y hy vọng bọn họ không phải quân thần, buông bỏ quyền thế cùng thành kiến, nói chuyện của bọn họ—— hắn tội không thể tha mà quên đi những chuyện này.
Tiêu Hành bỗng nhiên cận hương tình khiếp, tiếng ngọc thạch dẫm dưới chân, lại như tiếng sấm rền nổ vang trong đầu.
Hắn ném vỡ vương miện của Sở Chiêu Du, bên trên mặt khảm ngọc thạch.
Một loại khủng hoảng như nước đổ khó hốt ập vào lòng Tiêu Hành, Nhiếp chính vương cường thế bá đạo lần đầu tiên có cảm giác sợ hãi như “Làm quân vương tức giận”.
Lục Bột đứng gác trước phòng Sở Chiêu Du, thấy Nhiếp chính vương cao cao tại thượng điên cuồng tìm lại những mảnh vỡ, như muốn khôi phục nguyên dạng.
Thị lực Tiêu Hành rất tốt, bàn tay lớn quét qua đất, mảnh vỡ ngọc thạch sắc bén đâm vào lòng bàn tay, hắn lại không cảm nhận được đau đớn, lấy ngọc thạch ra, trân trọng đặt vào lòng bàn tay.
Một viên, hai viên…… 36 viên ngọc thạch ban đầu, chỉ tìm lại được mười bảy viên, đã vậy còn bị vỡ vụn.
Tiêu Hành nắm chặt tay, nhắm mắt, vật là chết, người là sống, chỉ cần hắn tồn tại, vẫn có khả năng với Sở Chiêu Du.
Vừa nhấc mắt thấy Lục Bột mê mang, Tiêu Hành ngoắc hắn lại, trầm giọng nói: “Ngươi đi lấy cho bổn vương một bộ quần áo, phải thật bình thường.”
Một lát sau, Tiêu Hành mặc hắc y đơn giản, cả bộ trang phục không vượt một lượng bạc, hắn cẩn thận nâng long bào trên mặt đất, trước khi gõ cửa, bỗng nhiên chú ý tới viên ngọc xanh khảm trên cửa.
Rơi ra từ vương miện.
Gỡ ngọc thạch ra, ánh sáng hơi chiếu ra từ đầu ngón tay, có thể thấy tình cảnh bên trong.
Hắn thấy Sở Chiêu Du đỏ mắt ngồi cạnh bàn, như đang ngẩn người, vẫn không nhúc nhích.
Việc Sở Chiêu Du có thể tự làm, không thích kêu người hầu hạ, lúc này trong phòng chỉ có một mình y, một thân bạch y, trong mắt Nhiếp chính vương, giống như một con thú nhỏ bị thương, sợ bị thợ săn phát hiện tung tích, áp chế tiếng nức nở.
Y ngồi một lát, đi đến mép giường, cố sức khom lưng cởi giày và áo khoác, không có áo khoác che đậy, cái bụng năm tháng phập phồng rõ ràng, Sở Chiêu Du nhẹ nhàng chạm vào, như sợ kinh động ai, nhanh chóng thu tay lại.
Tiếp theo, Sở Chiêu Du ngồi ở mép giường, nhìn chằm chằm bụng mình phát ngốc, một đôi con ngươi trong trẻo, lúc này rũ mắt, không thấy rõ.
Tiêu Hành không thể hô hấp, hắn tát mình tỉnh, mở sổ đi vào, ném hết long bào gà nướng ngọc thạch lên bàn, lật chăn trên giường, ôm Sở Chiêu Du lên giường bọc lại.
“Cởi quần áo rồi không biết đắp chăn sao?”
Tiêu Hành cách chăn ôm lấy Sở Chiêu Du, chân tay luống cuống, không biết nói từ đâu: “Ta đã biết hết.”
Cổ Sở Chiêu Du cứng đờ, mắt cũng quên chớp.
Sau đó thì sao, Tiêu Hành có phải lại muốn y giải thích cái này giải thích cái kia?
Mỗi lần giương cung bạt kiếm với Tiêu Hành, y hơi sợ, Tiêu Hành đột nhiên biết, nếu hắn chất vấn y chuyện đứa bé, Sở Chiêu Du còn chưa nghĩ ra lý do thoái thác thỏa đáng.
Đột nhiên*, Sở Chiêu Du ăn nói vụng về, não bỗng đơ ra, vì bản thân không biết phải giải thích thế nào cho phải mà sốt ruột muốn khóc.
破天荒:có nghĩa là điều chưa từng xảy ra trước đây, hoặc điều gì đó lần đầu tiên xuất hiện, ngày xưa các nhà văn học thường dùng “phá trời” để chỉ việc đột nhiên đạt được danh tiếng
Làm sao bây giờ?
Có thể đừng hỏi trẫm hay không, đừng chất vấn y…… Y còn chưa chuẩn bị để nói, cũng chưa chuẩn bị để nghe.
Tiêu Hành chợt thấy người trong chăn khẽ run, hắn nhanh chóng ý thức được gì, tim như đao cắt, chỉ có thể càng ôm chặt Sở Chiêu Du, “Ngươi không cần nói gì cả, ta có lời muốn nói với ngươi.”
“Ta thích ngươi.”
“Từ rất lâu rồi.”
Sở Chiêu Du hoài nghi mình gặp ảo giác.
“Ta vừa ngốc vừa muốn chiếm hữu, Tạ Triều Vân nói ta nên may miệng mình lại.” Yết hầu Tiêu Hành hơi cứng, nỗ lực vững vàng nói xong, “Hắn nói đúng, ta luôn giận ngươi, thích ngươi mà không nói, chỉ biết uy hiếp ngươi không được thành gia. Tần Phi Trần nói hắn không phải cha đứa bé, ta rất vui, chưa từng hy vọng một người không tồn tại đến như vậy, để ta có thể thay thế……”
“Ta nằm mơ cũng nghĩ tại sao cha đứa bé không phải ta, tiên đế nếu muốn tính kế ta, vì sao không thể ác hơn, buộc chặt chúng ta đời đời kiếp kiếp.” Tiêu Hành nhắm mắt, nói hết suy nghĩ trong lòng, “Nhưng khi ta được như ý nguyện, ta lại hối hận, ta tình nguyện không trị bệnh, thà biến thành một kẻ điên, cũng không muốn thấy ngươi phải chịu khổ.”
Hô hấp Sở Chiêu Du nhẹ đi, chậm rãi chớp mắt, Tiêu Hành có ý gì, hắn không tính sổ chuyện tiên đế nữa?
Không chỉ có không tính sổ, dù đứa bé không phải của hắn, hắn vẫn muốn làm hỉ đương cha?
Chuyện y ngày đêm bối rối, thế mà đối với Nhiếp chính vương lại không nhấc lên chút sóng gió nào? Sở Chiêu Du nhất thời không biết phản ứng thế nào, chỉ là hình như…… Không tức giận được, vừa rồi rõ ràng còn quyết tâm đời này không muốn nhìn thấy Nhiếp chính vương.
Lời này không giống lời mà Nhiếp chính vương có thể nói, y hoài nghi mình đang nằm mơ, tay giấu trong chăn lặng lẽ nhéo bụng.
Mau nói cho cha ngươi biết có phải là mơ không.
Cái bụng giật giật, nhãi con bất mãn Sở Chiêu Du ngày nào cũng bắt nạt nó.
Sở Chiêu Du ngơ ngẩn thu tay, vùi đầu trong chăn, không dám nhìn Nhiếp chính vương.
Đối thủ đột nhiên tỏ tình với y, trong lòng Sở Chiêu Du trừ khiếp sợ vẫn là khiếp sợ. Đây thật sự ngoài dự đoán của y, Nhiếp chính vương nửa đời thăng trầm chốn quan trường, một thân sắc bén uy nghiêm, biết thích là gì sao? Y vẫn luôn cho rằng Nhiếp chính vương muốn khống chế y, làm hoàng đế hay không, ăn sơn trà hay không, có thể sinh con hay không……
Nhưng lại có một thanh âm nói cho y, mỗi người đều có quyền yêu, không thể vì đối phương là Nhiếp chính vương mà có thành kiến.
Người Nhiếp chính vương thích, có phải hay không hơi…… không giống người khác?
Tiêu Hành nói một đống, phát hiện Sở Chiêu Du yên lặng, hắn nơm nớp lo sợ đào Sở Chiêu Du từ trong chăn ra, nhìn chằm chằm vào mắt y: “Ngươi có thể tha thứ cho ta không? Ngươi muốn cái gì ta cũng sẽ cho ngươi.”
Tiêu Hành buông Sở Chiêu Du ra, vội vàng tìm trên người, hắn nhớ trong túi có vài khối Hổ phù và mật lệnh, đều cho Sở Chiêu Du.
Khi sờ đến tay áo, hắn mới nhớ ra mình đã thay quần áo, những thứ kia không ở trên người.
Sở Chiêu Du tò mò nhìn hắn tìm, tròng mắt sáng trong xoay chuyển, phát hiện Tiêu Hành mặc áo gai mộc mạc, mình cũng không mặc long bào, như bọn họ chỉ là một cặp đôi bình thường.
Tiêu Hành không lấy ra được gì, đỏ mặt.
Sở Chiêu Du cố ý hỏi: “Cái gì đấy?”
Đối phương quá khiến người ta yêu thương, Tiêu Hành nhịn không được ấn y vào ngực, dùng sức xoa đầu, “Mạng này, cho ngươi.”
“Ta muốn cái này làm gì.”
Tiêu Hành ép mua ép bán: “Ngươi xả thân cứu ta, mạng này chính là của ngươi! Không lấy không được.”
Xả thân, xả thân gì? Chỉ là làm việc tốt!
Lần đầu tiên nói đến đề tài này, Sở Chiêu Du không tự nhiên nhúc nhích, hình như trong chăn hơi nóng, y toát mồ hôi, toang rồi, mặt cũng đỏ.
Tiêu Hành nhìn chằm chằm khuôn mặt phiếm hồng của Sở Chiêu Du, mới chậm chạp ý thức được, quá trình chữa trị của bọn họ không bình thường.
Nhưng hắn không nhớ được gì, nhìn Sở Chiêu Du thẹn thùng, cũng không biết trong đầu đối phương đang nhớ lại chuyện gì.
Hắn đột nhiên ghen, dù người kia chính là hắn, hận không thể đào rỗng đầu óc, tên ngốc kia giấu ở đâu rồi!
Tiêu Hành hung hăng cắn răng, lại ghen, lại không dám động tay động chân, nghẹn khuất cực kỳ.
Ruột gan hắn cồn cào, như con chó lớn, vẫy đuôi cũng không thể khiến Sở Chiêu Du chú ý, đang ghen đến hoảng, đột nhiên