Trẫm Mang Thai Con Của Nhiếp Chính Vương

Cơn giận


trước sau

Tiễn Phượng Tinh Châu đi xong, Sở Chiêu Du nghiêm túc nhìn Nhiếp chính vương: “Trẫm nghĩ ngươi không biết Lục Cảnh Hoán ở đâu.”

Tiêu Hành vò vò mặt Sở Chiêu Du: “Đúng, ta không biết.”

Sở Chiêu Du vẫn cứ không yên lòng: “Cho dù Phượng Tinh Châu có dùng tin tức nào khác hoặc là thứ gì đó để đổi với ngươi tin tức nơi Lục Cảnh Hoán ở thì ngươi cũng không thể đồng ý.”

“Ngươi cứ bảo vệ y như vậy sao?” Tiêu Hành nói thẳng, “Không nhận ra Phượng Tinh Châu yêu thích Lục Cảnh Hoán à?”

“Trẫm không nhìn ra, cho dù là yêu thích thì cũng phải nói rõ ràng, không thể cưỡng ép y.” Sở Chiêu Du ngẩng đầu lên, “Sao, Nhiếp chính vương nghĩ rằng quyền thần có thể muốn làm gì thì làm sao?”

Không thể muốn làm gì thì làm mà còn gọi là quyền thần được à?

Nhiếp chính vương đã từng một tay che trời nói như đinh chém sắt: “Đương nhiên không thể, hai bên tình nguyện mới được.”

Gan lớn có thể hôn một canh giờ, thật thà thì ngay cả tay cũng không sờ được.

Không thể nói ra, chỉ có thể kìm nén.

“Nếu vậy thì không cho phép ngươi một mình gặp Phượng Tinh Châu khi trẫm không có mặt, nếu không sẽ xử lý như tư thông với địch, hai năm không được lên giường trẫm.” Sở Chiêu Du hung tợn uy hiếp.

Tiêu Hành cảm thấy Sở Chiêu Du kiêng kỵ Phượng Tinh Châu một cách khó giải thích được, vì để tránh bản thân bị liên lụy, hắn quyết đoán giấu chuyện trước đây mình và Phượng Tinh Châu có quen biết.

Sở Chiêu Du nhắc đi nhắc lại Nhiếp chính vương đừng nói gì, không chỉ là vì Lục Cảnh Hoán, còn là vì chính y.

Phượng Tinh Châu có thể đã nhìn ra linh hồn y bị đổi, cố ý nói câu sao Tử Vi bị chiếm mệnh, hắn sẽ không lo chuyện bao đồng, thế nhưng nếu như tin tức này có thể đổi được tin tức của Lục Cảnh Hoán, Sở Chiêu Du tin rằng hắn sẽ không chút do dự tiết lộ với Nhiếp chính vương.

Chỉ có thể bắt Tiêu Hành một mực khẳng định không biết, từ chối trao đổi.

Nhưng loại người như thần côn này rất biết nói lời chót lưỡi đầu môi, y cảm thấy Nhiếp chính vương có lẽ sẽ không kiên trì được bao lâu.

Y suy nghĩ một chút, gấp gáp báo cho Lục Cảnh Hoán.

Lục Cảnh Hoán hoa dung thất sắc, thiếu chút nữa ngồi xổm xuống đáy bàn, “Trong cung có mật đạo không?”

Sở Chiêu Du: “Trong truyện thì có, mà trẫm vẫn chưa từng thấy thứ này.”

Trong ánh mắt mong chờ của Lục Cảnh Hoán, Sở Chiêu Du gọi Tiết công công tới: “Chỗ nào trong cung có mật đạo?”

Tiết công công sửng sốt một chút, hoàng cung không xây mật đạo, những vị tổ tiên dựng nước đều hi vọng triều đại có thể đến truyền muôn đời sau nên không xây dựng mật đạo ở trong hoàng cung, để tránh bị kẻ xấu lợi dụng.

“Mật đạo không có, thế nhưng dưới đáy Thiên điện có một cái hầm trú ẩn.” Tiết công công nhỏ giọng báo cho Sở Chiêu Du, đây là do Đại thái giám bên người tiên hoàng hoàng đế nói cho ông biết trước khi rời cung, nếu không có gì ngoài ý muốn thì ông cũng sẽ nói cho đời tiếp theo.

Sở Chiêu Du hỏi Lục Cảnh Hoán: “Có trốn xuống hầm không?”

“Có!”

Tiết công công nhấc lên hai khối gạch dưới gầm giường Thiên điện, một cái hầm kích cỡ chỉ đủ để chứa một cái giường xuất hiện trước mắt.

Sở Chiêu Du khom lưng híp mắt nhìn xuống, hầm có một mùi thối rất nặng, may là không hoàn toàn tối tăm, có một cây cột đủ một người ôm khảm trong vách tường, bên trong rỗng ruột, một đầu thông với hầm, một đầu dẫn tới nóc, trừ khi treo người trên xà nhà, nếu không thì rất khó phát hiện manh mối về cây cột.

“Ngươi thật sự muốn trốn à?”

Lục Cảnh Hoán đã đi xuống dọc cầu thang, hầm không sâu, cùng lắm là cao bằng một người.

Sở Chiêu Du lấy ấm trà và đồ ăn lót dạ trên bàn, duỗi cánh tay tiến dần xuống, “Đừng cố chịu đựng, đói bụng thì tự bò ra ngoài, cho dù bị hắn phát hiện, chỉ cần ngươi không muốn đi, thì sẽ luôn có biện pháp.”

Tiết công công ở bên ngoài trông coi, Sở Chiêu Du ôm bụng ngồi xổm xuống cửa vào bên cạnh, đột nhiên sầu não nói: “Trẫm cũng hơi muốn vào trốn, làm sao bây giờ?”

Lục Cảnh Hoán dịch dịch ra: “Không gian còn khá rộng.”

“Trẫm phải nói một chút.” Sở Chiêu Du hỗ trợ đậy gạch vào, đứng lên, tự nói với bản thân, “Trẫm cảm thấy bản thân còn có thể cứu được.”

Y gọi Tiết công công lên tẩm điện, cho tất cả những người khác lui, “Tiết công công trẫm, sau đây trẫm phải hỏi ngươi một chuyện, ngươi thành thật trả lời.”

“Bệ hạ mời nói.”

“Trước kia trẫm gọi Nhiếp chính vương là hoàng thúc đúng không?” Sở Chiêu Du nhíu nhíu mày, thu bớt lại tinh thần hăng hái linh hoạt, mím môi, nín thở, hơi sợ sệt, kính nể gọi một tiếng.

“Hoàng thúc.” Sở Chiêu Du nhìn về phía Tiết công công, “Giống chứ?”

Tiết công công nhìn bệ hạ phảng phất như biến thành người khác, sắc mặt ngơ ngác, trong vô giác, tính cách của bệ hạ đã thay đổi nhiều như vậy, nếu như hôm nay Sở Chiêu Du không nhắc tới, ông cũng sắp quên bộ dáng trước đây khi bệ hạ nhìn thấy Nhiếp chính vương.

“Giống, giống.” Tiết công công hơi nói lắp, không biết tại sao mình lại nói với Sở Chiêu Du là “Giống”, rõ ràng bọn họ là cùng một người.

Sở Chiêu Du giải thích: “Trước khi trẫm mất tích, đầu đụng vào cột ở bàn, có vài việc không nhớ rõ, nghĩ rằng bản thân là hoa đán, nên mới chạy theo người khác. Sau đó gặp rất nhiều người ở ngoài cung. Trong lúc vô tình trẫm cứu Nhiếp chính vương, lại không biết đó là Nhiếp chính vương, trở về cung mới nhớ được một hai phần mười.”

Tiết công công mơ mơ hồ hồ biết đại khái chuyện của Sở Chiêu Du và Nhiếp chính vương, nhưng vẫn có những điểm then chốt chưa hiểu rõ, hôm nay nghe Sở Chiêu Du nói mới xem như là không còn gì nghi ngờ.

“Trẫm vẫn luôn không dám nói cho người khác biết chuyện trẫm mất trí nhớ, dù sao lúc đó thái hậu và Nhiếp chính vương đánh gọng kìm hai bên, trẫm không có chút sức nào để đánh trả, lại có thể sống vững vàng tới bây giờ, trẫm hoài nghi trong tay mình có khả năng đã có nhược điểm gì đó quan trọng.” Sở Chiêu Du bịa cớ như sắp bay lên trời, nếu những lời giải thích này có thể qua ải của Tiết công công thì phỏng chừng cũng không có vấn đề với Nhiếp chính vương.

“Nếu người ta biết trẫm mất trí nhớ, quên đi nhược điểm trong tay, trẫm sẽ bị nguy hiểm đến tính mạng.” Sắc mặt Sở Chiêu Du mang vẻ nghĩ đến mà sợ, cùng với sự sầu lo, chân thực cứ như đang viết hồi ký.

Nhược điểm thì có thật, Hợp Tâm Cổ, chẳng qua việc này chỉ có Nhiếp chính vương biết, bản thân nguyên chủ cũng không rõ ràng.

Lúc này vừa hay đem ra để xác minh lời Sở Chiêu Du nói.

Một hoàng đế bù nhìn sống tốt đến tận bây giờ, hoài nghi trong tay có nhược điểm gì đó là quá bình thường. Nếu không có Hợp Tâm Cổ, e rằng Nhiếp chính vương sẽ thật sự mặc cho thái hậu dằn vặt nguyên chủ, mà không bị uy hiếp đến việc duy trì hòa bình mặt ngoài với thái hậu.

Viền mắt Tiết công công nóng lên, “Lão nô cũng không biết thời điểm hồi cung bệ hạ lại phải gánh chịu nỗi lo lớn như vậy.”

“Đều đã qua cả rồi. Nhưng đến nay trẫm vẫn không nhớ ra rất nhiều chuyện, nếu như có thể, tốt nhất không nên để cho Nhiếp chính vương biết, để tránh những rắc rối đời thường.”

Sở Chiêu Du: “Tiếp theo trẫm sẽ học trước vài cử chỉ, có chỗ nào không đúng chỗ nào, mời Tiết công công chỉ ra, chuyện này vô cùng trọng đại, chúng ta phải làm nhanh lên.”

Gấp rút luyện tập.

Sở Chiêu Du lấy tinh thần nghiêm túc như lúc trước học diễn, căn cứ theo trí nhớ của Tiết công công, hướng dẫn từng chút thiết lập tính cách của nguyên chủ.

Nguyên chủ có động tác nhỏ là cứ căng thẳng thì sẽ xoa ngón tay,  cố ý học cách bước đi, ẩm thực thanh đạm hơn so với Sở Chiêu Du…

Phượng Tinh Châu có chút tài năng, Sở Chiêu Du không dám xem thường, chỉ có thể chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.

Làm bộ mất trí nhớ, hành vi của bản thân dựa theo nguyên chủ là thượng sách.

Phượng Tinh Châu vạch trần y, y thành thật thừa nhận đổi hồn là trung sách.



Hai điều này thật ra y cũng không quá sợ thừa nhận với Nhiếp chính vương, y cảm thấy mũ xanh Tiêu Hành còn đội được, tiếp thu một vài kiến thức mới hẳn là cũng có thể chịu được.

Thế nhưng chuyện gì cũng có ngộ nhỡ.

Y có thể đoạt xác, có thể mang thai, quả thực thỏa mãn các loại ảo tưởng thần kỳ của cổ nhân về tà ma yêu quái.

Ngộ nhỡ… Sở Chiêu Du nhắm mắt lại, nếu có người muốn đuổi y ra khỏi thân thể này, có thể thành công thì tất nhiên là tốt, nếu không thành công mà luôn dằn vặt y thì phải làm sao bây giờ?

Vào lúc này, nếu y có thể ngụy trang thành nguyên chủ, chạy trốn hình phạt, thì chính là sách lược vẹn toàn nhất trong hạ sách.



Nhiếp chính vương phủ.

Tiêu Hành xử lý chính vụ trong thư phòng, ám vệ đến báo đã tìm được xe khoai lang lá dài mất tích kia.

“Ừm.” Tiêu Hành cũng không ngẩng đầu lên, “Tiếp tục tra, lấy vài cái lá cây trở về, trước hết để cho bệ hạ xem.”

“Tuân mệnh.”

Ám vệ nhảy cửa sổ đi, ngay sau đó khung cửa sổ hơi động đậy, một bóng trắng đột nhiên xông vào.

Mặt Tiêu Hành không hề cảm xúc, một chưởng như gió quét qua, nghiên mực phút chốc bay lên, đánh thẳng vào người ngoài cửa.

“Ba … ”

Phượng Tinh Châu tiếp được nghiên mực, vứt lại bàn, bộ đồ trắng tinh dính một vết mực to bằng lòng bàn tay.

“Ta có tin tức muốn đổi với ngươi.”

Ánh mắt Tiêu Hành lóe lên vẻ kinh ngạc, chuyện Phượng Tinh Châu tìm hắn giao dịch vậy mà lại bị Sở Chiêu Du đoán trúng.

“Bản vương rất bận.”

Mặc dù hiếu kỳ, nhưng hắn thân đang mang tội, chuyện đã đồng ý với Sở Chiêu Du không thể thay đổi, nếu không một năm sẽ thành hai năm.

Phượng Tinh Châu: “Cảnh Hoán ở đâu, các ngươi biết đúng hay không?”

Tiêu Hành cầm lấy một quyển tấu chương: “Không biết.”

Phượng Tinh Châu: “Ở chỗ ta có một bí mật liên quan đến hoàng đế quý quốc, có thẻ cả đời y sẽ lừa ngươi, ngươi không muốn biết?”

Tiêu Hành bỗng nhiên hiểu rõ tại sao Sở Chiêu Du không cho hắn gặp Phượng Tinh Châu.

Hắn vẫn luôn biết Sở Chiêu Du còn có một việc lừa hắn, liên quan tới một số chuyện hắn nghĩ không ra.

Nhưng hắn không dám hỏi, sợ làm Sở Chiêu Du tức giận.

Mỗi lần hắn muốn nghe Sở Chiêu Du giải thích, kết cục đều là tan rã trong không vui, hiện giờ Sở Chiêu Du còn đang có con, Tiêu Hành lại càng không dám hỏi.

“Nếu y không nói, bản vương không muốn biết.”

Phượng Tinh Châu: “Nếu ta nói chuyện này liên quan đến mệnh số của y thì sao?”

Mệnh số?

Tiêu Hành bỏ tấu chương xuống, cắn răng nói: “Tốt nhất là không phải ngươi đến gây xích mích.”

Có một số việc Phượng Tinh Châu nhìn thấu đáo hơn bọn họ, cái danh quốc sư không phải nói suông.

Tiêu Hành lo lắng hắn tính ra số kiếp gì đó đã bị định sẵn trong số mệnh của Sở Chiêu Du, cuối cùng vẫn thỏa hiệp, Phượng Tinh Châu dám nói thì tám phần mười là có biện pháp giải quyết. Nếu không có, đời này cứ ở lại Đại Sở với Lục Cảnh Hoán từ từ suy nghĩ biện pháp.

Hắn cũng không để ý Lục Cảnh Hoán có bị tóm lại hay không.

Trên bàn dài có hai tấm giấy được mở ra, từng người viết, chỉ chốc lát sau đã trao đổi để đọc.

Tiêu Hành cuối cùng vẫn sợ làm hỏng giao hẹn với Sở Chiêu Du, viết đại khái: “Chỉ ở trong núi này, mây sâu không biết nơi.”

Hắn nhìn về phía tờ giấy của Phượng Tinh Châu, tay đột nhiên nắm chặt bút lông, hắn lạnh lùng liếc mắt nhìn Phượng Tinh Châu, vứt giấy vào chậu than.

“Chấm dứt ở đây.”

Hắn đột nhiên rất muốn gặp Sở Chiêu Du, phóng đến điện Phúc Ninh.

…Hồn đi thân ở, thay mận đổi đào.

Phượng Tinh Châu đến hoàng cung cùng hắn, đường hoàng bay vào cung vua với Tiêu Hành, giật lệnh bài của Tiêu Hành.

Một đen một trắng mỗi người rẽ một ngả trước điện, tìm hoàng đế của mỗi người.

Lòng Tiêu Hành nôn nóng, sợ bị cản ở cửa, không đi cửa chính, trực tiếp phóng lên mái hiên, thuận theo đó nhảy vào trước tẩm điện Sở Chiêu Du.

Hắn đang định gõ cửa, Tiết công công bỗng nhiên mở cửa, bưng ấm trà không ra ngoài thêm nước.

Sở Chiêu Du còn đang nắm chặt thời gian luyện tập làm sao cho giống như tiểu hoàng đế.

Trải qua hai giờ luyện tập, hiện tại đã thật giả khó phân, liếc mắt nhìn qua một cái đã rất dọa người.

Thời điểm Tiêu Hành vừa vặn nhìn thấy cảnh này.

Sở Chiêu Du yếu đuối, xa lạ đang không ngừng xoa ngón tay, hát một đoạn hí rất khó nghe, có vẻ như đang hơi sốt sắng, giống như hoàng đế nửa năm trước mỗi khi vào triều hắn nhìn thấy.

Oai phong lẫm liệt, gan to bằng trời đều không còn thấy.

Cứ như trong khoảnh khắc đã biến thành người khác.

Tiêu Hành nhớ tới tám chữ trên tờ giấy trắng kia, bỗng nhiên có chút đứng không vững, không thể không đỡ lấy cây cột.

Bên trong là ai, Sở Chiêu Du của hắn đâu?

Sở Chiêu Du không biết bên ngoài có người, ho khan một tiếng thuận cổ họng, trẫm thiên tài quá đi mất, hát hí khúc tệ đến vậy cũng có độ khó nhất định đấy.

“Chậc, hơi mệt chút.” Sở Chiêu Du ưỡn thẳng sống lưng, mặt mày ủ rũ, “Trẫm quá khổ, lại còn phải dựa vào việc bắt chước người khác để sống sót.”

Giả vờ?!

Một câu nói, khiến cho Tiêu Hành ngoài cửa như sống lại lần nữa.

Lần đầu tiên hắn trông gà hoá cuốc như vậy.

Nhìn bộ dáng không tim không phổi của Sở Chiêu Du, Tiêu Hành đột nhiên nảy sinh một cơn giận sau sự sợ hãi.

Rõ ràng người này không phải tiểu hoàng đế trước đây mà còn muốn giả thành một người khác để lừa dối hắn!

Tiêu Hành nhìn chằm chằm bụng Sở Chiêu Du, muốn áp xuống cơn giận, nhưng làm thế nào cũng thể áp xuống.

Mưu đồ xằng bậy của Sở Chiêu Du làm cho hắn nhận sai người mình thích. Hắn thiếu chút nữa vĩnh viễn cũng không biết người hắn yêu tha thiết là một người khác. Hắn chính là người tàn nhẫn, ích kỷ như vậy, cái gì mà yêu ai yêu cả đường đi, hắn yêu thích Sở Chiêu Du hiện tại, không muốn phân dù chỉ một chút cho tiểu hoàng đế trước đây.

Sau khi bị Phượng Tinh Châu vạch trần, vậy mà Sở Chiêu Du lại không thừa nhận thẳng thắn ngay mà lại còn muốn học theo tiểu hoàng đế trước đây, đặt bản vương ở chỗ nào!

Không hề tín nhiệm hắn một chút nào, có phải còn muốn giả vờ là tiểu hoàng đế ban đầu đã trở lại hay không?

Tiêu Hành thả cây cột đã bị bóp thành năm cái khe ra, tính tình bản vương đôi khi sẽ có lúc hung dữ, thế nhưng nguyên nhân lại là do người khác mà ra!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện