Trẫm Mang Thai Con Của Nhiếp Chính Vương

Kết thúc


trước sau

Ngày mười lăm tháng tám, Sở Chiêu Du còn đang ở cữ, mười lăm tháng chín, đã có thể  nhảy nhót tưng bừng dưới đất.

Tiêu Hành sinh ra vào ngày mười lăm tháng chín nồng đậm mùi hoa quế.

Lần đầu tiên Sở Chiêu Du tổ chức sinh nhật cho Nhiếp chính vương, không có kinh nghiệm, hỏi thăm Tạ Triều Vân, kết quả là Nhiếp chính vương không đón sinh nhật.

Sở Chiêu Du lập tức đau lòng, Tiêu Man chưa kết hôn đã sinh con, khi còn bé Tiêu Hành phải trốn trốn tránh tránh, chưa nói đến tiệc đầy tháng tròn tuổi, ngay cả là sinh nhật cũng chưa từng trải qua một cách hẳn hoi. Sau chín tuổi lại càng không có ai nhớ tới sinh nhật hắn, Nhiếp chính vương nắm quyền lớn, những kẻ nịnh hót ngay cả tặng lễ sinh nhật cũng không tặng được. Sở Chiêu Du cũng vào lúc Tiểu Tinh Tinh sinh ra, thuận miệng hỏi mới biết được.

Y nghĩ tới nghĩ lui, không nghĩ ra nên tặng cho Nhiếp chính vương quà gì, lần trước y tổ chức sinh nhật, Nhiếp chính vương lĩnh binh ở U Châu, ngàn dặm xa xôi bị thương trở về, ở trên thành lầu ăn một bữa cơm với y, còn muốn cho y hổ phù U Châu.

Khi đó y không nghĩ ra là Nhiếp chính vương cố ý đuổi kịp ngày sinh nhật của y để trở về.

Sau này biết rồi, lại không dám dễ dàng qua loa lấy lệ sinh nhật Nhiếp chính vương.

Nhiếp chính vương không thiếu gì cả, bị chuyện tặng quà làm cho khổ não, Sở Chiêu Du đang nghĩ hay là cứ dứt khoát lấy một đoạn lụa hồng, bó Tiểu Tinh Tinh thành một bó, kết thêm một cái nơ bướm, đặt trong hộp, tặng cho Nhiếp chính vương.

Tạ Triều Vân nghe xong âm thầm trợn tròn mắt, tri kỷ nhắc nhở: “Phần nhỏ không đủ để biểu thị thành ý của bệ hạ, vi thần kiến nghị bệ hạ đổi thành phần lớn.”

“Phần lớn?” Sở Chiêu Du giật mình sửng sốt một chút, “Ngươi nói muốn dùng rương lớn đựng Tiểu Tinh Tinh? Bao lớn?”

Lớn như bệ hạ…

Tạ Triều Vân: “Vi thần cũng không phải có ý này… Hình bộ có việc, thần xin được cáo lui trước.”

Tạ Triều Vân đi một chốc, Sở Chiêu Du mới hiểu được ý tứ của hắn, khuôn mặt đỏ rực lên.

Sao bên người Nhiếp chính vương chẳng có kẻ nào đứng đắn vậy! Vật họp theo loài!

Nhưng trẫm lại là người đứng đắn!

Sở Chiêu Du nhấc chân đi về phía ngự thiện phòng, y tự mình làm cho Nhiếp chính vương một bàn bánh hoa quế và mì trường thọ là được.

Bột gạo nếp, đường và mỳ thêm nước vò đều, vê vỡ bột mỳ ngưng kết thành hình tròn, sàng lại, trộn thêm hoa quế tươi mới, để vào khuôn đúc làm bằng gỗ, sau khi thành hình thì cho vào lồng hấp.

Sau khi chưng chín, Sở Chiêu Du bốc lên một miếng bánh hoa quế nóng hầm hập, đưa vào miệng thưởng thức. Lúc đổ vào khuôn, ép quá đầy, bánh hơi cứng, cho hơi nhiều hoa quế, mùi vị quá nồng, che bớt mùi gạo nếp thơm ngát.

Sở Chiêu Du tổng kết khuyết điểm, sợ mình không khống chế tốt lực đạo, lần này không có dùng khuôn đúc, mà trực tiếp sàng bột gạo nếp vào trong lồng hấp nhỏ, bỏ đi bước ép khuôn này.

Sau khi lặp lại bốn, năm lần, Sở Chiêu Du rốt cuộc cũng có được một miếng bánh hoa quế xoã tung trắng như tuyết, có tới hai cái to bằng lòng bàn tay.

“Trẫm thật là lợi hại.” Sở Chiêu Du khoe khoang, đồ vật tinh xảo như khuôn ép y không dùng đến, nhưng vỉ hấp là hình tròn, bánh hoa quế chưng xong cũng tròn, hình dáng này không phải rất giống bánh gato mừng sinh nhật à!

Ngự trù lập tức nịnh hót theo: “Bệ hạ có nghệ thuật nấu ăn uyên thâm, thần tự thẹn không bằng.”

Sở Chiêu Du: “…” Trẫm khoe khoang thì được, ngươi thì đừng khen.

Y tìm một cái ghế, ngồi xuống lột vỏ nho với quýt nhỏ, chuẩn bị lấp đầy một vòng ở mặt trên bánh hoa quế.

Nho đag trong mùa màu nho tím đến mức trông hơi đen, vô cùng mọng nước, Sở Chiêu Du nghiêm túc lột vỏ, bỏ hạt, nhét vào trong miệng.

Hả?

Nho đè bên quai hàm, má hơi nhô lên, Sở Chiêu Du tỉnh táo lại một chút, kiên quyết mím chặt miệng.

Chờ y bày hoa quả xong, tha thiết mà nhìn về phía ngự trù: “Trẫm có thể học tỉa cà rốt thành cánh hoa không?”

Ngự trù lộ ra vẻ mặt khó xử.

Sở Chiêu Du: “Không phải ngươi nói trẫm trù nghệ tinh xảo à?”

Ngự trù ứng đáp trôi chảy: “Dùng đao và trù nghệ không thể tính là một.”

Sở Chiêu Du chơi đùa được một lát, khi đứng lên, trên người y toàn là bột gạo nếp, giống như bôi phấn, phải đi tắm một lúc, “Ngươi giúp trẫm trông kỹ, đợi chút nữa trở lại nấu mì sợi.”

Mì sợi dễ dàng nắn thành tảng, đi rửa ráy trước tương đối sáng suốt. Nếu muốn hỏi tại sao bệ hạ phải tắm rửa, chắc chắn y sẽ thẹn quá hóa giận nói rằng người mình bẩn.

Sở Chiêu Du trở lại Phúc Ninh điện, liền nhìn thấy Lục Cảnh Hoán ôm Tiểu Tinh Tinh, hai người cùng cười đến mức trông như hai kẻ ngu si.

Lục Cảnh Hoán nói với Phượng Tinh Châu: “Quốc sư, ngươi xem, nó cười với trẫm, ta phải ngốc ở đây đến lúc Tiểu Tinh Tinh biết gọi trẫm là cha nuôi!”

Trước mắt thì đến cha đẻ Tiểu Tinh Tinh cũng chưa biết gọi.

Phượng Tinh Châu cảm thấy đau đầu, từ lúc ở Đại Diễn hắn đã luôn luôn khuyên Lục Cảnh Hoán đợi thêm mấy tháng rồi đến, hiện giờ thái tử nhỏ còn chưa cả biết nói chuyện, có gì mà vui. Khuyên can đủ đường, Lục Cảnh Hoán đợi một tháng, chờ đầy tháng Tiểu Tinh Tinh mới đến. Sớm biết thế này thì phải cương quyết bắt y đợi hai năm mới trở lại đây.

Một năm hai lần chạy đến Đại Sở, còn ra thể thống gì?

Phượng Tinh Châu nỗ lực giội nước lã: “Ngươi xem, nó giống Tiêu Hành như đúc, lớn rồi cũng sẽ giống như vậy, cũng không có gì đáng ngạc nhiên.”

Tiêu Hành chín tuổi hắn cũng từng gặp, không đáng yêu chút nào!

Tiểu Tinh Tinh lớn lên giống y Tiêu Hành, Lục Cảnh Hoán lại còn đặc biệt yêu thích nó, việc này khiến cho Phượng quốc sư có cảm giác ghen tuông vi diệu.

Không, là vô cùng trắng trợn ghen tuông!

Hiện giờ hắn lôi Tiêu Hành tới, bắt phải thay con trai gọi Lục Cảnh Hoán một câu nghĩa phụ, có thể lập tức mang hoàng đế nhà mình về không?

Phượng Tinh Châu bắt đầu suy nghĩ tính khả thi, phát hiện hoàn toàn không thể thực hiện được.

Phượng Tinh Châu nghiến răng nghiến lợi, không có ý tốt uy hiếp: “Thích trẻ con như thế, không bằng ngươi cũng sinh một đứa luôn đi.”

Hợp Tâm Cổ đã tiêu hủy, Lục Cảnh Hoán hoàn toàn không hoảng hốt, quay đầu nhìn hắn, thuận miệng nói: “Có thể giống Tiểu Tinh Tinh không?”

Gân xanh Phượng Tinh Châu nhảy một cái, giống Tiểu Tinh Tinh, chẳng phải là giống Nhiếp chính vương?

Tức bốc khói, Phượng quốc sư trái lại bình thản: “Lục Cảnh Hoán, ta khuyên ngươi bây giờ nên tiết kiệm sức lực đi.”

Lục Cảnh Hoán lập tức nghe ra nghĩa bóng trong câu của Phượng Tinh Châu, “Không phải… Ta không có ý đó!”

Phượng Tinh Châu: “Muộn rồi.”

Lục Cảnh Hoán nhỏ giọng: “Đây là hoàng cung của người khác ó.”

Phượng Tinh Châu không hề bị lay động, Lục Cảnh Hoán ôm Thái tử nhà người khác trong tay, còn dự định ở đây ở lâu dài, bây giờ còn nói là hoàng cung của người khác không cho hắn làm càn, chỉ cho quan viên phóng hỏa, không cho bách tính đốt đèn luôn hửm?. Đọc truyện hay, truy cập ngay ( trumt ruyen.co m )

Sở Chiêu Du đi đến ôm con trai, quay đầu nói với Lục Cảnh Hoán: “Đáng yêu hả, buổi tối cho nó ngủ với ngươi? Cho vú em đi cùng, nếu mà khóc thì ngươi ôm về.”

Lục Cảnh Hoán chớp mắt nhìn sang cứu binh: “Được!”

Sở Chiêu Du mắt đối mắt với Tiểu Tinh Tinh, giấu đầu hở đuôi nói: “Buổi tối tổ chức sinh nhật cho phụ vương ngươi, trẫm rất bận.”

Tiểu Tinh Tinh vồ cằm Sở Chiêu Du một hồi, trên ngón tay cũng dính bột gạo nếp trắng trắng, cọ lên trên mặt mình một ít.

Sở Chiêu Du nhìn bột gạo nếp trên khuôn mặt nó, Tiểu Tinh Tinh cực kỳ trắng, thời gian mới hơn một tháng, nó đã từ từ đuổi kịp cân nặng của trẻ con cùng lứa, trắng trắng tròn tròn như đúc từ ra ngọc, so với bánh hoa quế trẫm chưng thì dễ nhìn hơn trăm lần.

Quà cáp cái gì, nhìn tới nhìn lui, vẫn là chỉ có đem Tiểu Tinh Tinh ra là được nhất.

Sở Chiêu Du lưu luyến giao con trai cho Lục Cảnh Hoán, đi tắm rửa sạch sẽ, trở lại ngự thiện phòng làm mì sợi.

Mì sợi sẵn có, Sở Chiêu Du bèn thái rau xắt thịt, dưới sự chỉ đạo của ngự trù chuẩn xác bỏ thêm dầu muối giấm.

Tối nay trăng tròn gió nhẹ.

Sở Chiêu Du mặc bộ đồ mới màu vàng óng, ngồi cạnh bàn, chống cằm suy nghĩ, có nên xướng bài “Tê cô dâng thọ” cho Nhiếp chính vương nghe hay không.

Nhưng Nhiếp chính vương là vì Tiêu Man nên mới không đón sinh nhật, Sở Chiêu Du sợ hát hí khúc gợi lên hồi ức không tốt đẹp của Nhiếp chính vương.

Y xoắn xuýt không có kết quả, Nhiếp chính vương đã tới rồi.

Lúc Tiêu Hành tiến vào cảm thấy trong phòng yên tĩnh, nhìn hai bát mỳ trên bàn

mới nhớ ra hôm nay là ngày gì.

Sở Chiêu Du: “Ngồi xuống ăn, mỳ cũng sắp nhão hết rồi.”

Y cầm lấy một đôi đũa, đưa cho Nhiếp chính vương, ánh mắt sán lên nhìn hắn: “Ăn ngon không?”

Nếu ngươi nói không ngon thì sẽ không có lần sau.

Tiêu Hành giật mình: “Bệ hạ tự làm?”

Sở Chiêu Du đắc ý: “Lần đầu tiên.” Khen y đi.

Tiêu Hành đặt đũa xuống, nắm tay Sở Chiêu Du kiểm tra, hai tay đều tỉ mỉ kiểm tra một lần mới yên tâm.

Sở Chiêu Du cả giận: “Ngươi không cảm thấy trẫm thông minh khéo léo sao?”

Tại sao phản ứng đầu tiên của Nhiếp chính vương lại là kiểm tra y có cắt cắt vào tay hay không chứ hả!

Tiêu Hành yên lòng, thành khẩn nói: “Bệ hạ thông minh khéo léo.”

Sở Chiêu Du thở phì phò rụt tay về, hung dữ nói: “Ăn nhanh lên.”

Kỳ thật bản thân y rất no, bởi vì bánh hoa quế thất bại nhiều lắm, mỗi lần y nếm thử một miếng, tự nhét no luôn rồi.

Chờ Nhiếp chính vương ăn xong mì sợi, lại ăn một miếng bánh hoa quế, ngón tay Sở Chiêu Du vân vê nút cổ áo, sốt sắng nói: “Ta vẫn luôn nghĩ không ra phải tặng cho ngươi cái gì —— ”

Ánh mắt Tiêu Hành đột nhiên sâu đậm, nhìn chằm chằm ngón tay Sở Chiêu Du không tha.

Sở Chiêu Du nhìn ánh mắt của Nhiếp chính vương, ngón tay cứng đờ, rõ ràng y chỉ là hơi nóng, đang suy nghĩ xem có nên cởi quần áo hay không, thuận tiện đổi trang phục diễn dưới đáy bàn, biểu diễn một đoạn “Tinh Trung Báo Quốc” cho Nhiếp chính vương.

Tại sao ánh mắt Nhiếp chính vương phảng phất như trẫm sẽ lập tức làm ra một ít chuyện tổn hại thuần phong mỹ tục ngay tại chỗ thế này?

Trong đầu Nhiếp chính vương đang suy nghĩ cái gì vậy?

Y bị Nhiếp ánh mắt chính vương dọa, thả tay xuống, lời sắp nói ra khỏi miệng cũng nuốt trở về, sửa lời nói: “Nhiếp chính vương cái gì cũng không thiếu, còn có Tiểu Tinh Tinh nữa mà.”

Ánh mắt Sở Chiêu Du chân thành, thâm tình chân thành nói một câu nói suông, “Mua màu trăng từ hằng nga, tặng quân bình an cùng niềm vui thường ngày.”

Dường như có thể vì Nhiếp chính vương vào nhảy vào bất kể nước sôi lửa bỏng, hái sao bó trăng.

Nhiếp chính vương sao trăng song toàn, đáng vui đáng mừng, thật khiến cho người khác ghen tị.

Tiêu Hành viền mắt hơi xót, Sở Chiêu Du ngồi dưới ánh trăng mười lăm tháng chín, ăn mừng sinh nhật hắn, không cần chuẩn bị bất kỳ thứ gì, một câu nói cũng đủ để bổ khuyết hai mươi tám năm tiếc nuối.

Nghĩ là nghĩ như vậy, thế nhưng Nhiếp chính vương luôn cảm giác vừa nãy mình không khắc chế nổi ánh mắt, dọa mất chuyện quan trọng gì đó.

Hắn thử xoa dịu không khí, hướng đề tài đến chuyện mới mẻ để cho Sở Chiêu Du tích góp dũng khí.

“Gần đây khoai lang bệ hạ tiến cử đã trưởng thành, sắp dùng toàn bộ cho mùa vụ tiếp theo, mở rộng phạm vi nuôi trồng, như vậy hai ba năm sau, tất sẽ có thu hoạch. Vùng duyên hải cũng đang lần lượt trồng thứ khác, không quá năm năm chắc chắn có thể mở rộng đến ruộng đất của dân chúng.”

Sở Chiêu Du quan tâm cực kỳ: “Ngươi ăn chưa?”

Nhiếp chính vương: “Chưa.”

“Hừ.” Sở Chiêu Du lòng dạ hẹp hòi, Nhiếp chính vương không cho y ăn đợt khoai lang đầu tiên, cứ tiếp tục nhẫn nhịn cùng y.

Tiêu Hành: “Ngược lại là đã cho thần y vài củ, ông luôn miệng khen ngon, còn cho bệ hạ một vài thứ.”

Ánh mắt Sở Chiêu Du sáng lên: “Cái gì?”

Thần y cho, tất nhiên là đồ tốt, đảm bảo trị bách bệnh.

Tiêu Hành móc ra một hộp sứ hình dáng như hộp đựng son, đưa cho Sở Chiêu Du: “Mời bệ hạ xem qua.”

Sở Chiêu Du mở ra, rõ ràng là một hộp cao màu trắng, trơn bóng thơm ngát.

“…” Sở Chiêu Du tỉnh táo để nó xuống, “Hình như trẫm nghe thấy Tiểu Tinh Tinh khóc.”

Nhiếp chính vương lấy ra một bao quần áo từ dưới đáy bàn, “Bệ hạ chuẩn bị?”

“Không phải!”

Tiêu Hành bắt được Sở Chiêu Du, ôm y đi vào trong phòng, “Bệ hạ muốn xướng cho bản vương nghe khúc nào?”

Sở Chiêu Du lớn tiếng: “Tinh trung báo quốc! Oan Đậu Nga!”

Nhiếp chính vương không hề che giấu chút nào: “Ta muốn nghe phấn kịch.”

Sở Chiêu Du giãy dụa: “Trẫm sẽ không!”

Thật đó, chúng ta là xã hội chủ nghĩa thời đại mới cũng không dạy thứ này.

Tiêu Hành ném Sở Chiêu Du lên trên giường: “Gọi một tiếng Thái phó, ta dạy cho ngươi.”

Sở Chiêu Du không phục: “Hoàng thúc chó má, già mà không đứng đắn, cầm thú.”

Nhiếp chính vương hắn bảy tuổi đã ở gánh hát hơn một năm, đi học mấy cái thứ này à?!

Nhiếp chính vương tức đến cười, từ nội dung hôm Sở Chiêu Du sinh con mắng hắn, hắn đã biết ngày thường Sở Chiêu Du dùng mấy cái này xưng hô này lần lượt mắng hắn rất nhiều lần rồi.

“Nhiếp chính vương, hoàng thúc, Thái phó… Còn gì nữa?” Tiêu Hành dụ dỗ từng bước.

Ví dụ như tướng công.

Sở Chiêu Du từ bên cạnh chuồn xuống: “Hát hí khúc đúng không, ta trang điểm đã!”

Chờ y làm mặt đen như Bao Công, dọa chết Nhiếp chính vương.

Tiêu Hành ngăn cản y: “Chiêu Chiêu.”

Sở Chiêu Du: “Không cho trẫm trang điểm, vậy trẫm không xướng.”

Tiêu Hành bỗng nhiên ngăn lại âm thanh, đau lòng nói: “Ta không thích ngươi bôi son phấn dày cộm, lại giống ngày ngươi vừa tới, bản vương không nhận ra ngươi, ngươi lại muốn chạy.”

Đôi mắt Sở Chiêu Du sáng rực rỡ tươi đẹp lóng lánh ánh nước, hơi đau lòng Nhiếp chính vương, “Vậy ta không trang điểm nữa, ta thật sự không chạy.”

Sở Chiêu Du bảo đảm.

“Ừm.” Tiếng Nhiếp chính vương khàn khàn, cởi nút buộc của Sở Chiêu Du. Hắn nỗ lực duy trì bình tĩnh, dù sao nếu bỏ đi ký ức lúc còn là Tiểu Hắc thì đây là lần đầu tiên hắn lên giường với Sở Chiêu Du.

Sở Chiêu Du ngoan ngoãn một chốc, quần áo không còn, mới lờ mờ ý thức được, mẹ nó Nhiếp chính vương đang bán thảm!!

Lại bị lừa, son phấn mới là thứ để trẫm tự vệ.

Nhiếp chính vương không cho y trang điểm, hoàn toàn xuất phát từ tâm tư xấu xa! Chính là muốn bắt y vừa hát hí khúc vừa cho hắn hôn loạn!

“Mua ánh trăng không đủ, bệ hạ lại sinh một mặt trăng nhỏ cho bản vương nhé.”

Biết rõ trong cơ thể y không có Hợp Tâm Cổ mà lại còn cố ý nói như thế này.

Sở Chiêu Du hai má đỏ rực.

Nhiếp chính vương thật sự là vô cùng đáng ghét, rõ ràng chính là Tiểu Hắc, lại cố ý nói trẫm bất công, không chịu cho hắn như vậy như vậy, muốn thực hiện lại tất cả một lần.

“Dạo đầu, bệ hạ có thể dạy một lần hay không?”

Tiêu Hành nhẫn nại, muốn xem Sở Chiêu Du chủ động vụng về dạy hắn.

“Đồ ngu nhà ngươi, trẫm không dạy.” Đoạn hội thoại bị Nhiếp chính vương gợi ra nghĩ lại mà kinh, Sở Chiêu Du nằm nhoài tại chỗ giả chết.

Tiêu Hành diễn lại đúng cảnh tượng: “Đầu ta đau.”

Sở Chiêu Du tâm lý phản xạ có điều kiện căng thẳng, tức giận đến mức tực tiếp cắn Nhiếp chính vương.

“Ngươi ỷ trẫm nhẹ dạ!”



Ánh trăng rơi xuống, cách vách Thương Long, sóng vỗ bờ đê, từng chấm hoa đào đẫm sắc.

“Chiêu Chiêu, ta yêu ngươi.”

Sở Chiêu Du giành giật từng giây khi Nhiếp chính vương thả cho kẽ hở: “Ta cũng yêu ngươi.”



Trăng tròn giữa đêm, từ năm hai mươi tám trở đi, mỗi tuổi đều có Chiêu Chiêu.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện