Thu Thiền vội đứng dậy, ả vừa thấy mặt mũi Nghê Liệt thì trái tim lập tức loạn nhịp.
Người đàn ông trước mặt khôi ngô tuấn tú, thân hình cao lớn, uy nghi đường đường, thật là khiến người không dám nhìn thẳng.
Gương mặt ả nháy mắt đỏ lên, vốn dĩ trong lòng ả có hơi xem thường, ả nghe đồn rằng tên Tổng chế Lưỡng Giang này là do một con hổ mẹ sinh ra, kiêu dũng hùng mạnh, sức địch trăm người, ả còn tưởng đâu là một tên đàn ông tính tình thô lỗ, bề ngoài quái dị, ai ngờ rằng hóa ra lại là một trang nam nhi sáng láng khôi ngô như thế, thật là vượt xa mong đợi của ả.
Trái tim ả đập bình bịch, tiếng hít thở cũng nặng nề hơn, quả thật là mở cờ trong bụng.
Người đàn ông trước mặt đi về phía ả, Thu Thiền bất chợt đối diện với cặp mắt sắc bén của hắn.
Nghê Liệt trắng trợn mà quan sát ả từ đầu đến chân, không bỏ sót bất cứ chỗ nào.
Giống, thật sự rất giống, nhưng không biết vì sao, Nghê Liệt lại không cảm nhận được sự quen thuộc ngày trước.
Nhất là cặp mắt, trực giác như dã thú mách bảo hắn, không phải, người ấy lẽ ra không nên có một đôi mắt như vậy.
Sự tham lam trong đôi mắt này làm hắn nhớ đến những người đàn bà trong hậu cung hắn ở đời trước.
Thu Thiền thấy hắn nhìn mình chòng chọc thì mặt mày đỏ chót, bèn khiêm nhường mà nhún người chào một cái, sau đó đứng lên, mở miệng than rằng: "Lang quân đã trưởng thành rồi."
Cử chỉ yểu điệu, dáng liễu thướt tha, có người đàn ông nào mà không thương hương tiếc ngọc cơ chứ, Thu Thiền thẹn thùng nghĩ bụng.
Quả nhiên, sau khi quan sát ả một lúc, người đàn ông lại gần, tự mình ngồi xuống.
"Mấy năm nay, nàng cực khổ rồi."
Thu Thiền nghe hắn nói vậy, trong lòng nhẹ nhõm, biết rằng việc này hẳn là trót lọt, ả cũng vờ đỏ vành mắt, móc một chiếc khăn từ tay áo ra lau.
Người đàn ông cũng chỉ vào một chiếc ghế bên cạnh, mở lời: "Nàng ngồi đi."
Thu Thiền rơm rớm nước mắt, buồn bã ngồi xuống, đối phương tự tay nhấc ấm trà trên bàn rót trà cho ả.
"Năm ấy từ biệt nơi Thú phòng, không ngờ hôm nay có dịp gặp lại như thế này."
Khuôn mặt Thu Thiền càng đỏ hơn, cúi đầu, nắm chặt khăn.
"Đúng vậy, cứ nghĩ rằng sau này mỗi người một phương, có ngờ đâu..." Giọng nói của Thu Thiền nghèn nghẹn, ả thoáng dừng một chút: "Nếu không phải thiếp đây thật sự không còn đường sống nữa, thì cũng không dám làm phiền lang quân bận tâm như vậy."
"Nói gì thế." Nghê Liệt rũ mi, che đi sự lạnh lùng nơi đáy mắt, hắn nâng chén trà, đoạn cầm nắp chén gạn đi chút bọt trên mặt nước: "Giữa hai ta không cần nói những lời như vậy."
Hắn nhấp một ngụm trà, dường như thuận miệng hỏi: "Không biết tín vật năm đó ta tặng nàng, nàng còn giữ không?"
"...! Tín vật của lang quân, Thu Thiền dĩ nhiên rất mực trân trọng." Thu Thiền miễn cưỡng cong môi, tâm trạng thấp thỏm.
Ả đâu có biết năm ấy hắn tặng tín vật gì, sợ hắn tiếp tục truy hỏi, vội nói sang chuyện khác: "Cung cấm nghiêm ngặt, không biết lang quân tiến vào bằng cách nào?"
Vừa dứt lời, chẳng biết vì sao, ả cảm thấy không khí xung quanh tự dưng lạnh đi hẳn, trong lòng càng thêm bất an, không khỏi ghé mắt nhìn trộm người đối diện.
Người đó vẫn ngồi im, chẳng nói chẳng rằng, nhưng dường như vừa biến thành người khác.
Hắn chỉ rũ mắt, bình thản châm trà, nhưng lại làm Thu Thiền rất sợ sệt.
Trái tim ả đập thình thịch, chẳng biết vì sao, ả thấy rất sợ con người này, thậm chí khi ngồi đối diện hắn còn bất an hơn cả lúc mới đầu hầu hạ Minh Đức đế.
Ả dè dặt quan sát hắn một lúc, người đàn ông ngẩng đầu lên, ả thoáng thấy sự ác liệt nơi đáy mắt hắn thì vội cúi đầu, cả người run run, chợt nghe người kia hỏi: "Nàng từng hầu hạ Tam điện hạ à?"
Trái tim Thu Thiền đập loạn, âm thầm suy đoán nguyên nhân hắn hỏi câu này, nhớ đến những lời mình nghe lỏm được hôm ở Thái Y Viện, đoán chừng hai người này đã nảy sinh hiềm khích.
"Vâng."
Ả khẽ gật đầu, trong lòng đang tìm kế ứng đối, lại nghe đối phương hỏi:
"Tam điện hạ đối đãi với nàng như thế nào?"
"Tam điện hạ đối xử với thiếp...!cũng được."
Đối phương cười khẽ một tiếng: "Vậy sao năm đó không đi theo đến Lĩnh Nam?"
Thu Thiền nuốt nước miếng, trong lòng loạn tùng phèo, nghĩ bụng, năm ấy kẻ bất tường kia đúng thật là muốn mang ả đi theo, nhưng đời nào cô ả chịu bỏ qua cơ hội trở thành cơ nữ của hoàng đế mà đi theo một tên hoàng tử không được sủng ái đến cái chỗ rừng thiêng nước độc ấy chứ?
Ả rất sốt ruột, bụng bảo dạ: Vị này đã có thể thần thông quảng đại đến mức cứu ả thoát khỏi Hoán Y Cục, như vậy ắt hẳn đã biết ả từng là cơ nữ, có người đàn ông nào lại không tị hiềm chuyện đàn bà không còn trong trắng?
Ả cân nhắc một lúc, nảy ra một kế -- Ả đã muốn thế thân cái ngữ bất tường kia, đã như vậy chi bằng cứ vu vạ cho kẻ ấy, thế là một mũi tên trúng hai đích: Một là, để cho hai người này không có ngày gương vỡ lại lành, ả có thể tiếp tục vờ làm ân nhân của hắn.
Hai là, để hắn nảy lòng thương hại, không để ý đến việc mình đã thất thân.
Ả càng ngẫm càng thấy được, lập tức òa lên khóc một tiếng, nước mắt đầm đìa, trông thấy mà thương.
Nhưng người trước mặt lại chẳng hề thương hương tiếc ngọc, cứ điềm nhiên ngồi đó uống trà.
Thu Thiền rất hoảng loạn, biết có điều không ổn, nhưng nay đã ở thế cưỡi hổ khó xuống, bèn lau nước mắt, buồn khổ nói: "Thiếp đương nhiên rất muốn rời khỏi chốn cung cấm ăn thịt người này, khi ấy còn tưởng rằng cuối cùng cũng có thể theo chân Tam điện hạ rời khỏi chỗ thị phi...!Nào ngờ Tam điện hạ vì muốn lấy lòng bệ hạ, bèn dâng thiếp cho người..."
Nước mắt ả giàn giụa: "Chỉ tiếc cho tấm thân trong sạch của thiếp, cứ rơi vào bùn nhơ như vậy!"
Ả vừa nói xong, tiếng hít thở của người kia lập tức nặng nề, hắn nhắm mắt lại, nghiến răng nghiến lợi: "Tam điện hạ...!đã làm như vậy à?"
Thu Thiền mừng thầm trong bụng: "Lẽ ra Thu Thiền không nên gièm pha chủ nhân, nhưng Tam điện hạ hại ta thành ra thế này...!Lang quân, chàng đừng bị y lừa, y là kẻ xui xẻo, tâm tư quỷ quyệt, độc như rắn rết, chuyện gì cũng dám làm..."
Lời còn chưa dứt, đột nhiên nghe được một tiếng ầm cực mạnh, cái bàn trước mặt vỡ nát, người đàn ông đứng bật dậy.
Thu Thiền nhất thời nghẹn lời, hoảng hốt nhìn hắn.
Kẻ kia nâng cặp mắt lạnh tanh nhìn chằm chằm ả, con ngươi màu đen lóe ra thứ ánh sáng rét như băng.
Thu Thiền kinh hoàng, cuống quýt đứng dậy, ả thấy người trước mặt đi từng bước về phía mình, cả người run rẩy, bất giác lùi về sau.
"Lang quân!" Ả run run gọi một tiếng, cả đời chưa trải qua cảm giác sợ đến lạnh tóc gáy này.
Cả người ả lạnh lẽo, toan mở miệng nói thêm, song, cổ ả bị thít chặt, một đôi tay nanh ác bóp chặt cuống họng ả, nhấc bổng lên, đè trên tường.
Thu Thiền há miệng, nghẹt thở, đôi chân đạp loạn.
Ả còn chưa hết hy vọng, con mắt đỏ ngầu trố ra: "Ta đã cứu ngươi...!Sao...!Sao ngươi lấy oán..."
Hai chữ báo ân còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng, ánh mắt của kẻ kia quắc lên, cánh tay siết chặt, cẳng chân Thu Thiền quẫy càng tợn, vệt máu đỏ chót chảy từ khóe môi, cái đầu nghiêng qua một bên, lập tức tắt thở.
Nghê Liệt khẽ buông tay, ả đàn bà kia rơi xuống trên đất như một bọc vải rách, hắn không thèm liếc nhìn ả lấy một cái, dường như ngại bẩn, mà chỉ sải bước đi thẳng ra cửa.
Một nội thị đã chờ sẵn bên ngoài, nó nghiêm mặt, thở nhẹ.
Nghê Liệt nghiêng mặt, đôi mắt hơi nheo lại: "Dọn cho sạch một chút."
"Vâng."
Nội thị đang định cung kính vái chào, chợt thấy người trước mặt loạng choạng thì giật mình, vội vàng chạy lên đỡ.
"Đại nhân."
Nghê Liệt khoát tay, tự đứng dậy, bóng dáng của hắn lập tức biến mất trong màn đêm mịt mùng.
***
Trời đã âm u suốt cả ngày, tối nay cuối cùng cũng đổ mưa.
Trên con phố thưa người, chỉ có một người đàn ông cao lớn đang bộ hành, mặt mày hắn lạnh tanh, cứ mặc cho nước mưa thấm ướt toàn thân.
Hắn đi rất chậm, bước bước nặng nề, bước bước gian nan.
Gió đêm cuốn theo mưa ập tới, khiến da thịt phát lạnh, nhưng hắn không thèm để ý, ánh mắt đăm đăm, bao nhiêu ký ức cuộn lên trong đầu.
Hắn nhớ tới bóng người nằm trên vũng máu, khuôn mặt máu thịt lẫn lộn; hắn nhớ tới dáng vẻ yếu đuối và tuyệt vọng của người ấy lúc hắn hung tợn chất vấn y vì sao thay đổi vận mệnh của mình; hắn còn nhớ lúc y nhảy xuống từ chóp mái cao cao, tựa như con chim gãy cánh...!Cũng là người ấy, trong một đêm mưa rất xa xôi, đã từng dịu dàng vuốt ve khuôn mặt hắn.
"A Liệt, sau này...!Ta không che chở cho em được nữa, em một thân một mình ngoài đó...!Phải biết tự chăm sóc mình."
Từ ánh nhìn đầu tiên gặp y, hắn đã hoài nghi, hắn đã sớm hoài nghi, nhưng từ đầu đến cuối, hắn vẫn luôn tránh không nghĩ sâu về khả năng này.
Bây giờ, hắn đã hiểu rõ, là hắn đê hèn, là hắn không dám, một kẻ đội trời đạp đất, cả gan đảo điên thiên hạ như hắn, nhưng cũng không dám nghĩ đến việc này...!Trong tiềm thức hắn từ lâu đã gạt đi khả năng như vậy.
Hắn đã bức tử y.
Là hắn bức tử tỷ tỷ.
Tỷ tỷ của hắn, kiều kiều của hắn, tâm can của hắn,