Lẽ dĩ nhiên, tin đại thắng từ phía Bắc đã làm cho uy vọng của Tân đế nâng cao thêm một bậc.
Sau khi chiếm đóng ba thành Lương Châu, Túc Ninh, Thiểm Bắc, tám mươi vạn thiết kỵ hùng mạnh của bộ tộc Ngõa Lạt, Thát Đát lấy thế như chẻ tre mà tiến về kinh thành.
Thế nhưng, chỉ trong vòng ba tháng, đội quân hùng mạnh là thế lại bị Định Viễn quân dẹp yên, đánh đuổi.
Đây quả thật là kỳ tích, khắp chốn mừng vui, câu chuyện Triều Nguyên đế là Quan Thế Âm tái thế lại càng lan truyền mạnh mẽ.
Đêm khuya.
Trấn Bắc Hầu phủ.
Người hầu kẻ hạ trong phòng nghị sự đã bị đuổi đi hết, thậm chí cả những cận vệ tâm phúc đều bị cho lui ra, bên ngoài canh gác nghiêm mật, không cho phép ai lại gần.
Trong phòng vang lên tiếng chén cốc vỡ vụn, thị vệ hai mặt nhìn nhau, nhưng Trấn Bắc Hầu đã có lệnh rằng dù cho có bất cứ chuyện gì cũng không được lại gần, cho nên mọi người vẫn đứng nguyên chỗ cũ, không ai dám manh động.
Trong phòng nghị sự, sắc mặt Trấn Bắc Hầu Tư Mã Kỵ vừa kinh vừa giận, lồng ngực phập phồng, lão hãy còn bán tín bán nghi, bèn trầm giọng hỏi: "Dục Nhi, chuyện này rất trọng yếu, con nhất định không được lộng ngôn."
Mặt mày Tư Mã Dục trắng bệch như tờ giấy, gã bèn kể hết mọi chuyện lạ đời đã xảy ra với mình.
Tư Mã Kỵ càng nghe càng kinh hãi, người như lão vốn không dễ dàng tin tưởng những chuyện mê tín hoang đường như thế, song, lão hiểu rõ đứa con trai duy nhất của mình, nó sẽ không nói bậy.
Huống chi, những chuyện nó nói ra, từng chuyện một, đã giải đáp rất nhiều khúc mắc trong bụng lão.
—— Tên Lương Cáp Đa kia là nhân vật lừng lẫy bực nào? Gã là Đại tướng xuất chúng nhất của tộc Ngõa Lạt, chưa hề bại trận bao giờ.
Dù cho con mãnh thú kia có thiên phú dị bẩm, sức lực trời sinh, nếu không biết trước tiên cơ, thì không thể giành chiến thắng chóng vánh trước tám mươi vạn thiết kỵ hùng mạnh như vậy.
Cho dù là hạng lọc lõi như Tư Mã Kỵ, cứ nghĩ đến căn nguyên sâu xa của việc này cũng không khỏi tái mặt.
"Triều Nguyên đế thì sao?" Tư Mã Kỵ hỏi: "Có phải y cũng có kỳ ngộ như thế?"
Tư Mã Dục gian nan đáp: "Y cũng...!Sống lại!"
Tư Mã Kỵ nhất thời giận cực, dang tay tát một cái thật mạnh lên mặt Tư Mã Dục, khiến gã lảo đảo ngã nhào vào bàn trà bên cạnh.
"Con ơi, mày quá hồ đồ!" Tư Mã Kỵ chỉ tiếc mài sắt không nên kim, lão đột nhiên sải bước, túm lấy vạt áo đứa con trai: "Sao mày không nói sớm? Tại sao?!"
Tư Mã Dục thống khổ nhắm mắt lại, hiểu con không ai bằng cha, Tư Mã Kỵ chỉ cần ngẫm một chút là đoán ra được ý đồ của gã, lão ta quả thật giận không kìm được: "Vô dụng! Vô dụng!"
Lão tức giận mắng: "Thói đời này, ba cái trò yêu đương tình ái vớ vẩn đó thì được cái gì.
Chỉ cần thiên hạ nằm trong tay chúng ta, mày muốn cái gì mà không được!"
Chỉ cần Triều Nguyên đế mang thai nòi giống nhà Tư Mã, đợi đến khi thai rồng giáng sinh, cứ giết mẹ giữ con, thì thiên hạ này chắc chắn về tay nhà Tư Mã rồi! Lão chỉ uất một chuyện, đứa con trai này của lão cái gì cũng tốt, nhưng lại phải thói đa tình —— Nó lại đi phải lòng một con bé nhà cửa bình dân, không quyền không thế.
Tư Mã Kỵ vốn định vin vào tay Triều Nguyên đế giết quách con nhóc họ Lâm ấy.
Làm như vậy, một là cắt đứt tơ tình của nó; hai là, không cho nó nảy sinh tình cảm với vị Triều Nguyên đế xinh đẹp hơn người kia.
Nào ngờ, lão còn chưa xuống tay, nhà họ Lâm đã loan tin rằng con gái trong nhà rơi xuống nước chết đuối.
Lão cứ tưởng đâu là ông trời cũng giúp Tư Mã gia, nhưng nay lại càng ngẫm càng sợ, lão nhớ đến những chuyện hết sức trùng hợp ấy, nghĩ bụng, chuyện mê tín ly kỳ thế này, lão không tin không được.
Tên nô lệ Dịch U Đình nọ chắc chắn là đã trùng sinh, ngay cả cái ngữ con cháu cơ nữ ti tiện kia cũng sống lại, như vậy ắt hẳn bọn chúng đã sớm câu kết một giuộc với nhau rồi, lão nhất định phải tìm cách tính toán, chuẩn bị!
Huống hồ, cứ cho rằng con hung thú kia không trùng sinh, nhưng kẻ này quá nổi bật.
Triều đình của họ Tư Mã nhà lão nhất quyết không dung thứ một kẻ như vậy tồn tại.
Lão nhớ tới năm xưa, tên cha ruột của con hung thú này đã từng vinh quy hiển hách là thế, nhưng cuối cùng cũng chết trong tay lão đấy thôi.
Bây giờ, mặc dù hắn biết trước tiên cơ thì đã sao, chẳng qua chỉ là một thằng oắt vắt mũi chưa sạch, căn cơ nông cạn, sợ chi cái ngữ ấy.
Tư Mã Kỵ nhanh chóng trấn định lại, lão nheo mắt: "Chưa nói đến những việc khác, bây giờ cha hỏi con, con giấu đứa con gái họ Lâm đó ở đâu rồi?"
Tư Mã Dục rơi lệ đầy mặt, gã không dám dối gạt thêm, lập tức quỳ sụp xuống khai ra tất cả.
Tư Mã Kỵ siết chặt nắm đấm: "Tốt lắm, vậy mới là con ngoan của nhà Tư Mã chúng ta."
Lão dường như nghĩ tới một chuyện nữa, đôi mắt sắc bén nheo lại: "Còn Triều Nguyên đế..."
Tâm trạng Tư Mã Dục loạn cả lên, gã bỗng nhớ tới ánh mắt nhạt nhẽo của người nọ.
Luẩn quẩn trong mớ cảm xúc ngổn ngang, gã lại bắt đầu sợ hãi, nhưng sợ hãi điều gì thì gã cũng không rõ.
Đành nặng nề cúi đầu: "Thưa cha, con biết phải làm thế nào."
***
Trên đường vào cung, bao nhiêu tâm tư ùa vào lòng Tư Mã Dục, lúc thì là cảnh tượng gặp gỡ trong kiếp trước, lúc thì là khoảnh khắc hội ngộ ở kiếp này, trái tim gã khi thì như bay bổng trên không trung, khi thì bỗng trầm mình trong sông băng lạnh lẽo, không sao yên ổn được.
Sau khi nội thị ngự tiền vào thông báo, Tư Mã Dục chỉnh đốn mặt mũi, dằn xuống những hỗn độn trong lòng, vội vàng đi vào điện.
Đèn lồng sáng ngời, lư hương chạm đầu rồng tỏa khói hương nghi ngút, mọi thứ rất mực an hòa.
Tân đế ngồi bên án, đang cầm bút viết gì đó, trông rất là nghiêm túc.
Cổ họng Tư Mã Dục giần giật, nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười hiền lành, tiến lên cúi đầu: "Thần Tư Mã Dục, bái kiến bệ hạ."
Lý Nguyên Mẫn ngẩng đầu, liếc mắt nhìn gã, cười khẽ, "Ra là Sùng Mặc, đợi chút."
Y lấy bút dặm thêm chút mực, đoạn thảo thêm mấy chữ, bấy giờ mới buông bút, lại đọc thoáng qua một lúc, tỏ vẻ hài lòng.
"Ngươi đến rất đúng lúc, đang muốn gọi ngươi đến xem qua."
Y thoáng run nhẹ thánh chỉ vừa viết, để cho nét mực khô hơn, mới đưa cho nội thị đang yên lặng chầu bên cạnh.
Nội thị nghiêm trang nhận lấy rồi nhanh nhẹn đi xuống dâng cho Tư Mã Dục.
Ban đầu Tư Mã Dục không rõ vì sao, gã đọc lướt qua mấy lần, sắc mặt thoáng chốc tái nhợt, vội vã ngẩng đầu, sửng sốt nhìn Lý Nguyên Mẫn.
Đây là một tờ thánh chỉ thừa lệnh, chỉ định võ tướng Lâm Tiên - hiện giữ chức Ủy Thự Kiêu Kỵ Úy, hàm Bát phẩm, thăng lên làm Thông Chính Sử Phó Sứ, hàm Ngũ phẩm.
Lý Nguyên Mẫn mỉm cười, giải thích: "Vốn định thăng hẳn lên Nhị phẩm, nhưng sợ mấy lão già cổ hủ trong triều can gián, cuồng ngôn, nên thôi trước mắt cứ như vậy đã.
Sau này có cơ hội sẽ cân nhắc thêm.
Ngươi yên tâm, trẫm sẽ ghi nhớ việc này, nhất định sẽ không để cho thân phận của hai người các ngươi quá mức xa cách."
Tư Mã Dục sững sờ nhìn y, thấy trong mắt đối phương không có bất kỳ cảm xúc gì khác, cứ bình tĩnh đạm nhạt như vậy.
Lâm Tiên, cha của Lâm Vũ Xu, kiếp trước, gã và nàng yêu nhau, lại bị Hầu phụ Tư Mã Kỵ mượn tay người trước mặt rẽ thúy chia uyên.
Kiếp này, mặc dù tình cảm đã phôi pha, nhưng rốt cuộc tâm tham, không muốn để lại bất kỳ tiếc nuối nào, vì vậy cho nên sau khi sống lại, chuyện thứ nhất gã làm là tìm kế giấu nàng đi —— gã tưởng đâu rằng việc này mình làm kín kẽ đến mức quỷ thần không hay.
Hầu kết Tư Mã Dục giật giật, đuôi mắt hơi đỏ lên, "Làm sao ngươi biết?"
Gã hoàn hồn lại, vội vàng giải thích: "Ta với nàng ấy không như ngươi nghĩ đâu, chẳng qua là cũng từng có nghĩa có tình, ta không đành lòng thấy nàng chịu kết cục như thế.
A Mẫn...!ngươi phải tin ta."
Lý Nguyên Mẫn rũ mắt, khóe miệng ngậm ý cười, y đứng dậy, chậm rãi đi xuống dưới đài, bước từng bước một.
Y mặc một bộ thường phục, dáng người cao gầy mảnh khảnh, chỉ là bụng dưới hơi phình lên một chút, rung nhè nhẹ theo từng bước chân y.
Con ngươi của Tư Mã Dục đột nhiên co lại, gã thảng thốt nhìn cái bụng dưới đột nhiên nhô lên của người này.
"Sao lại thế này..."
Chợt gã hiểu ra điều gì, đầu óc nổ uỳnh một tiếng, nhìn chằm chặp vào bụng dưới của y, há miệng, lại phát hiện mình không thể phát ra âm thanh nào.
Gã chưa bao giờ cảm thấy kinh hoàng như hiện tại, tuy cố gắng tỉnh táo lại, nhưng giọng nói đã bắt đầu phát run: "Là của Xích Hổ Vương ư?"
Lý Nguyên Mẫn nhìn bụng dưới đã hơi to ra của mình, bàn tay trắng nõn vuốt ve nó ra chiều động viên, khóe môi hiện lên ý cười: "Nếu như muốn sống, nhất định phải trả giá điều gì đó."
Y nhìn Tư Mã Dục, khóe môi cong lên, cười nhạt: "Đây là điều mà Tiểu Hầu gia đã dạy ta, không phải sao?"
Ánh mắt Tư Mã Dục đỏ chót, gã không thèm để ý gì đến tôn ti thể diện mà rít lên: "Người đâu! Gọi ngự y!"
"Gọi ngự y! Ngay lập tức!"
Hạ Vân Dật xách hòm thuốc vội vàng chạy tới Tiền Điện, đầu tiên là lo lắng nhìn về phía Lý Nguyên Mẫn, quan sát một lúc, thấy y không có gì đáng ngại, bấy giờ mới hơi thở phào một tiếng, nhưng chưa kịp nhẹ nhõm được bao lâu đã vội quýnh lên.
—— Sao y lại để lộ dáng vẻ mang thai của mình ra trước mặt người ngoài? Nhất là ngay mặt Tư Mã Dục - con trai Nhiếp Chính Vương chứ?
Lý Nguyên Mẫn cười nhẹ với hắn, tỏ vẻ trấn an: "Hạ Thái y, ngươi tới đây bắt mạch cho trẫm, có gì cứ nói thật