Ban đêm, Nghê Liệt vẫn nằm ngủ ở chiếc giường nhỏ bên ngoài phòng giống như trước đây, đó là thói quen khó bỏ của hắn. Thế nhưng, tuy Lý Nguyên Mẫn dung túng hắn, nhưng cũng biết điều này không phù hợp. Vì vậy, sau ngày sinh thần thứ mười bốn, y không cho hắn ngủ lại tại phòng y nữa.
Có điều mấy hôm nay Lý Nguyên Mẫn bị bệnh, Nghê Liệt chẳng nói chẳng rằng mà khiêng một cái giường để bên ngoài. Mặc dù bình thường hắn luôn nghe lời Lý Nguyên Mẫn, nhưng nếu có chuyện liên quan đến sức khỏe y thì lại bắt đầu bướng bỉnh. Lý Nguyên Mẫn không khuyên được, đành chiều theo hắn.
Đêm đã rất sâu, Lĩnh Nam vốn là nơi hoang dã, có nhiều trùng thú, bên ngoài vang lên tiếng côn trùng kêu không ngớt, ban ngày đã lao xao, ban đêm lại càng ríu rít, nhưng may là không quá ồn ào, đến đây nhiều năm, cũng đã quen.
Có lẽ là do ban ngày ngủ nhiều, bây giờ Lý Nguyên Mẫn lại không thấy buồn ngủ chút nào.
Trong đêm, y nắm lấy chăn mỏng, mở to hai mắt mà nhìn hoa văn tường vân trục nhật, bất giác lại nhớ về những ngày đầu vừa đến Lĩnh Nam, khi ấy trời xa đất lạ, nhân sự hỗn loạn, trong tay y chỉ có vài người dùng được, cái thân thể yếu ớt của y lại chưa thích nghi được với khí hậu ấm áp ở Lĩnh Nam, vừa ở được nửa tháng thì bệnh nặng một trận —— Lúc ấy khó khăn tứ bề, cũng may mà kiên trì được đến bây giờ. Cuộc sống như hôm nay đã là kết quả tốt nhất mà y có thể tưởng tượng được. Nghĩ đến đây, Lý Nguyên Mẫn thở nhẹ một hơi.
"Điện hạ không ngủ được ư?"
Ngoài rèm lụa truyền đến một giọng nói, âm thanh Nghê Liệt rất trầm thấp, mang theo chút khàn khàn.
Lý Nguyên Mẫn ừ một tiếng: "Chắc là do ban ngày ngủ nhiều."
Chốc lát, giọng nói của Nghê Liệt lại vang lên: "Có phải điện hạ đang lo lắng về tên Viên Sùng Sinh kia?"
Tuy là chuyện của tay họ Viên này khá vướng tay vướng chân, nhưng còn chưa đến mức làm y trằn trọc khó ngủ. Những khó khăn lúc y vừa đến Lĩnh Nam còn đau đầu hơn việc này nhiều.
Nhờ có những va chạm rèn luyện ấy, mà y của hôm nay đã trở nên cứng cỏi bình tĩnh hơn, cũng là một chuyện tốt. Lý Nguyên Mẫn nghĩ vậy thì cười khẽ, đang định giải thích thì chợt nghe Nghê Liệt nói: "Đừng lo lắng, có thuộc hạ ở đây."
Lý Nguyên Mẫn ngẩn ra, trong lòng mềm mại, đáp rằng: "Không phải việc này. Vấn đề Viên Sùng Sinh, ta đã có tính toán, chờ thêm mấy ngày nữa, đến khi tin tức trong kinh thành gửi về rồi hãy bàn lại."
Y trở mình, xuyên qua màn lụa mỏng manh mà nhìn người bên ngoài. Khi vừa đến Lĩnh Nam, hắn luôn ngủ ngoài đó. Mỗi khi y tỉnh dậy đều có thể nhìn thấy dáng dấp thiếu niên kia yên lặng ngủ say. Khi ấy hắn còn nhỏ, tuy giường chật hẹp nhưng vẫn đủ chỗ ngả lưng, có điều giờ đây vóc người đã cao to như vậy, cho nên nằm không thoải mái, giống như lúc này, hắn gối đầu trên cánh tay, một tay còn lại thì để sau lưng, dường như cũng không ngủ được.
Y đã nhìn đứa trẻ này từ từ trưởng thành như hôm nay, trong lòng Lý Nguyên Mẫn như có lông chim mềm mại phất qua, y bỗng mở miệng nói:
"A Liệt, mấy năm nay, cũng nhờ có ngươi."
Người bên ngoài không nói gì, cách một tầng lụa, y cũng không thấy rõ vẻ mặt hắn, không biết liệu có phải vẫn trầm lặng nghiêm nghị như lúc thường hay không. Bỗng nhiên, Lý Nguyên Mẫn nghĩ đến một chuyện, trái tim y nặng nề, đôi mắt sâu thẳm.
"Ngày sau, ta nhất định sẽ tìm cách để ngươi đổi họ quy tông."
Tuy Minh Đức đế đã đặc xá cho phép hắn rời khỏi Dịch U Đình, thế nhưng vương pháp còn đó, sao có thể để cho kẻ khác lũng loạn, cho nên vẫn bắt hắn mang cái họ ở Dịch U Đình, tựa như một lời cảnh cáo.
Nghê, ý chỉ hung thú*, nhưng đời này A Liệt của y nào phải ác thú gây họa cho nhân gian năm xưa.
Nghê Liệt im lặng một lúc, ra vẻ tùy ý mà nói rằng,
"Không sao, một cái họ mà thôi."
Lý Nguyên Mẫn cảm thấy đắng chát nơi cổ họng. Nghê Liệt sao có thể không biết việc đổi họ này khó như lên trời. Đứa nhỏ này vừa cẩn thận lại ít lời, có khổ sở gì cũng chỉ muốn tự mình gánh chịu, không muốn để y bận tâm. Lý Nguyên Mẫn đau lòng hắn, lại càng quyết tâm bằng bất cứ giá nào cũng phải tìm cách để xóa đi cái họ mang ám chỉ hung thú này của hắn.
Y không muốn đối phương nghĩ nhiều, bèn không nói tiếp nữa: "Ngủ đi, ngày mai ngươi còn phải ra ngoại ô."
"Ừm."
Lý Nguyên Mẫn lặng thinh mà thở dài một hơi, đoạn duỗi thẳng người. Bóng tối càng dày đặc, y hơi rũ mắt, không biết qua bao lâu, cũng bắt đầu cảm thấy mơ màng. Ngoài màn lụa vang lên tiếng động rất nhỏ, bấy giờ Lý Nguyên Mẫn đã nửa tỉnh nửa mê, nhưng y vẫn nhận ra người nọ đang đến gần.
Nghê Liệt vẫn luôn không ngủ, chỉ chú ý đến động tĩnh phía sau màn. Hắn đợi đến khi bên trong không có tiếng cựa quậy nữa mới yên tâm, nhưng lại sợ nửa đêm Lý Nguyên Mẫn phát sốt, bèn rón rén đứng dậy vén màn vào trong, đặt tay lên trán y kiểm tra.
Trong mông lung, Lý Nguyên Mẫn thấy bóng người quen thuộc kia đứng bên cạnh, trên trán bỗng nhiên ấm áp, lòng bàn tay của người thanh niên mang theo nhiệt độ nóng bỏng, lại thêm hơi thở sạch sẽ thoải mái sau khi tắm xong. Lý Nguyên Mẫn đương lúc mơ màng, chỉ cảm thấy trong lòng rất bình yên, rất ấm áp, rất dễ chịu.
Y muốn gọi một tiếng 'A Liệt', giọng nói y khi ấy hẳn là mềm mại như bông, nhưng lại vì mệt mỏi nên không mở miệng được.
Cơn buồn ngủ kéo tới, Lý Nguyên Mẫn rơi vào mộng mị.
***
Lúc y tỉnh lại, Nghê Liệt đã đi mất, có lẽ đã ra ngoại ô. Bóng nắng rơi trên giường đệm trống rỗng, hạt bụi trôi nổi trong không gian. Có lẽ là do còn luyến tiếc giấc ngủ, trái tim Lý Nguyên Mẫn bỗng cảm giác hụt hẫng.
Vú già hầu bên ngoài, nghe thấy tiếng động bên trong bèn nhẹ giọng dò