Ầm một tiếng, một gáo nước đá hất lên mặt, lạnh cóng thấu xương.
Lý Nguyên Mẫn đau đầu như búa bổ, hoảng hốt mở mắt ra.
Y bị hai gã nội thị đè xuống, trước mặt là hai thiếu niên mặc hoa phục, buộc phát quan cao quý. Đứa cao hơn trong số đó nở nụ cười khẽ tựa như rắn rết, đứa còn lại thì vô cùng tức giận:
"Tất cả là tại đứa con hoang này! Hại ta thua hoàng huynh!"
Lý Nguyên Mẫn lắc đầu, từ khi y trở thành Hoàng đế, đã nhiều năm rồi không chật vật như vậy, y nhổ nước lạnh trong miệng ra, bắt đầu mê man.
Kẻ đang nói chuyện chính là Tứ hoàng tử Lý Nguyên Húc, một vị khác... là Nhị hoàng tử Lý Nguyên Lãng.
Nhưng hai người này không phải đã chết trong loạn quân rồi sao? Sao lại còn đứng đây, sao lại còn trẻ tuổi như vậy?
Còn chính mình... sao lại còn sống?
Nhìn khung cảnh vừa quen thuộc vừa xa lạ xung quanh, Lý Nguyên Mẫn lại lần nữa cảm thấy đau đầu vô cùng. Một suy nghĩ đáng sợ bỗng nhiên xuất hiện, khiến y lạnh cả sống lưng.
Lý Nguyên Húc thấy y dại ra, mãi không nói lời nào thì lại càng tức giận, liên tục vung gáo, giội nước khiến cả người y ướt đẫm.
Nguyên nhân là hôm nay hắn cùng đại hoàng huynh Lý Nguyên Càn so tài bắn cung. Để mua vui cho các hoàng tử, quan nội vụ đi Dịch U Đình lôi một đám nô lệ đến. Mục tiêu sống đương nhiên thú vị hơn một đám bia bắn chán ngắt nhiều. Hai người hứng chí hơn hẳn, người truy ta đuổi, số lượng nô lệ bị bắn chết không phân cao thấp. Đến cuối cùng, cả bãi săn chỉ còn một tiện nô nhỏ tuổi nhưng linh hoạt đang chạy thục mạng, làm thế nào cũng bắn không trúng. Lý Nguyên Càn trước nay ưa khoe khoang, ra lệnh tùy tùng thu cung, trước khi vào lều nghỉ ngơi mới thách thức Lý Nguyên Húc, nếu như trong thời gian ba nén nhang, hắn có thể bắn chết nô lệ kia thì coi như hắn thắng, khối hồng ngọc san hô do Chính sử Điền Tây Bố dâng tặng đang đặt trong phủ sẽ thuộc về hắn.
Hồng ngọc san hô là vật trăm năm khó gặp, nếu không giành được thì tiếc nuối, sắp tới sinh nhật phụ hoàng, nên nhất định phải giành lấy. Nhân lúc ăn chiều, Lý Nguyên Húc bèn lặng lẽ sai khiến Lý Nguyên Mẫn cho tên nô lệ kia uống Nhuyễn Cân Tán. Không ngờ rằng đứa tiện nô ngày thường im lìm không nói chuyện này lại đoán được, làm đổ thuốc. Hắn đuổi bắn cả buổi, mệt bở hơi tai hơn nửa canh giờ, nô lệ kia không những không đuối sức, mà càng chạy càng nhanh, đừng nói bắn trúng, đến một mũi tên cũng không tiếp cận được.
Lần này không lấy được hồng ngọc san hô đã đành, Lý Nguyên Càn còn trào phúng cười cợt hắn, hắn làm sao nuốt giận cho được, cho nên ngay khi về cung đã lập tức sai người trói Lý Nguyên Mẫn dạy dỗ một trận.
Lý Nguyên Húc hầm hầm, liếc mắt nhìn nội thị một cái.
Lý Nguyên Mẫn bị lôi đến, Lý Nguyên Húc nâng cằm y, vung tay tấn công, chợt vang lên hai tiếng vang trầm, hai má nhợt nhạt ướt nhẹp của y nháy mắt sưng lên.
Nhưng Lý Nguyên Mẫn không những không tỏ ra đau đớn, mà còn bật cười, cười đến thở không ra hơi, giống như phát điên rồi.
"Ngươi... Ngươi cười cái gì?"
Lý Nguyên Húc bị y cười đến sợ hãi, Lý Nguyên Lãng đứng đằng sau cũng ngờ vực mà nhìn y.
Nhưng y vẫn cười, cười đến rơi nước mắt, cười đến run rẩy cả người, gương mặt vặn vẹo.
Lý Nguyên Húc kinh hãi, thầm nghĩ kẻ này chẳng lẽ điên rồi?
Thật ra, nếu như đối phương sinh tật gì, hắn cũng không sợ phụ hoàng tức giận. Phụ hoàng căm ghét đứa con hoang này không thua gì hắn, hắn chỉ e đám quan văn trước triều hơi một tí là dâng sớ dâng thư, lời buộc tội như bông tuyết rơi xuống, làm cho phụ hoàng ít nhiều bận tâm, đành phải phạt hắn một chút.
Vì một đứa ti tiện như thế mà làm phụ hoàng mất mặt...
Thấy đứa kia càng cười càng điên cuồng, Lý Nguyên Húc đành lui một bước, ác độc mà đẩy y một cái:
"Đưa nó về Tây Điện, đừng làm cho người ta nhìn thấy."
***
Mặt trời ló dạng khỏi đêm đen.
Khai Nguyên tự tiếp giáp với Tây Điện, giữa rừng cây rậm rạp, một tòa tượng Phật cao hơn mười trượng ngút trời đứng đó, vô cùng đồ sộ.
Trên mặt Lý Nguyên Mẫn sưng tấy, đầy mảng xanh tím, y dựa vào phiến chân Phật. Bàn chân của bức tượng lớn vô cùng, khiến y trông như thể đang nằm trên một con thuyền con. Áo của y đã dơ bẩn thấm ướt một mảng, nhưng y dường như không để ý, chỉ giơ lên cánh tay gầy gò nhợt nhạt, xuyên qua khe hở, ngắm nhìn dương quang lấp lánh.
Y đã không ngủ cả đêm, lại phơi nắng cả buổi, cơ thể suy nhược lâu năm càng thêm mệt mỏi, y nghỉ ngơi một lúc rồi mới ngồi dậy. Trên vũng nước đọng phản chiếu một khuôn mặt tái nhợt, gầy yếu vì thiếu dinh dưỡng. Cơ thể này mới mười ba tuổi, chưa nảy nở thành dáng vẻ sau này.
Trở về với năm mười ba tuổi cô quạnh, khô héo, không có gì khác trước.
Trong cổ họng Lý Nguyên Mẫn phát ra một tiếng nghẹn ngào, như như khóc như than.
Tượng Phật trang nghiêm, đôi mắt rũ xuống, tràn đầy từ bi mà quan sát chúng sinh. Lý Nguyên Mẫn ngơ ngác nhìn nửa ngày, cuối cùng nhắm hai mắt lại, đi bộ về Tây Điện.
Liên tiếp mấy ngày sau đó, y chỉ nằm trong tẩm điện của mình, không muốn đi đâu cả.
Tây Điện của y quạnh quẽ, ngày thường ít có người tới, trừ y ra, chỉ còn hai cung nữ, hai người này một người chất phác, không hề tinh tế tỉ mỉ; kẻ còn lại ỷ y rằng Lý Nguyên Mẫn còn nhỏ lại không có gia thế, nên cũng chẳng quan tâm. Ngay cả vì sao cơm đưa đến lại không động đũa cũng không hỏi một câu. Cô ả thấy y trốn trong phòng cả ngày thì mừng lắm, vội vã đi nơi khác chơi bời.
Lý Nguyên Mẫn vốn suy nhược, bây giờ lại càng gầy gò hống hác, gần như chỉ còn da bọc xương.
Mấy ngày nay, y bồi hồi giằng co giữa đường ranh sinh tử, cuối cùng, y không muốn chết.
Lý Nguyên Mẫn chưa từng nghĩ tới trời cao sẽ hậu đãi chính mình, nhưng chuyện trùng sinh như thế này quá mức hoang đường, hoang đường đến nỗi khiến y cảm thấy mơ màng.
Lần này, y không muốn sống như trước kia, y muốn sống một cuộc đời khác.
Y sẽ không để bản thân rơi vào lưới tình, có lẽ đến tuổi mười bốn, y còn có thể mưu cầu một mảnh đất phong nho nhỏ. Tuy rằng phụ hoàng căm ghét y, nhưng cũng không thể làm trái tổ huấn. Hoàng tử của Bắc An khi tròn mười bốn tuổi là có thể dời ra ngoài lập phủ, y có thể nhân cơ hội này rời khỏi lao tù. Cả đời y chưa từng thấy thế giới bên ngoài hoàng cung, y rất muốn nhìn thấy một thế giới khác.
Nếu như vẫn không được...
Khóe miệng Lý Nguyên Mẫn lộ ra một nét giễu cợt trống rỗng.
Vậy y lại chết một lần, cũng không sao.
Dù sao, trong cuộc đời ngắn ngủi, nực cười, lại chẳng có gì nổi bật của y, chết đi là một chuyện rất dễ dàng.
Sau khi đã suy nghĩ thấu đáo, Lý Nguyên Mẫn cảm thấy xót bụng, y nhắm mắt, lảo đảo đi đến hộp cơm, trệu trạo nhai nuốt thứ đồ ăn đã nguội lạnh từ lâu.
Mặt trời ngã về tây, một bóng hình cô độc bị kéo rất dài, hòa vào màu gạch xanh xám xịt trên mặt đất.
Đến khi ánh tà dương màu đỏ hoàn toàn biến mất, bỗng nghe thấy tiếng bước chân vội vã, trong cung điện hoang vắng, tiếng động này lại đột ngột vang lên phá vỡ sự yên tĩnh. Lý Nguyên Mẫn xa xăm thở dài, mở hai mắt ra.
Một cung nữ có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần bước vào cửa, khi nàng ta vô tình nhìn thấy Lý Nguyên Mẫn, vẻ mặt cung nữ này bỗng đanh lại, toái ra sự phiền chán:
"Sao Tam điện hạ còn nằm ở trên giường, hôm nay mười lăm, theo lệ phải đến tiền điện dập đầu lạy tạ ân."
Cung nữ này tên là Thu Thiền, nàng ta vốn là cung nữ