Một đêm yên bình trôi qua.
Lý Nguyên Mẫn trở mình, mái tóc đen dày giống như thác đổ xõa tung trên gối tựa, mí mắt y rung động, mở hai mắt ra, ngơ ngác nhìn hoa văn tường vân trục nhật quen thuộc trên nóc giường.
Hôm qua uống nhiều rượu như vậy mà lại không hề đau đầu, chỉ là trán có hơi nặng nề.
Lý Nguyên Mẫn giơ tay xoa bóp huyệt thái dương một lúc rồi chống tay ngồi dậy.
Y theo thói quen mà vén rèm lụa nhìn ra bên ngoài, bỗng nhiên ngẩn ra, Nghê Liệt không có ở đây, ngay cả chiếc trường kỷ hằng ngày hắn nằm cũng biến mất.
Y khẽ nhíu mày, trong lòng cảm thấy kỳ lạ, trước đây đều là do y sai người mang đi, sao hôm nay lại dọn sớm như vậy.
Còn Nghê Liệt nữa, bình thường nếu không phải mang binh ra ngoại thành huấn luyện, hắn sẽ luôn đứng chờ ngoài phòng cho đến khi y tỉnh dậy, vì cớ gì hôm nay lại không thấy đâu?
Y ngồi trên giường suy tư một lúc, sau đó mới mang giày, rời giường.
Vú già bên ngoài nghe thấy tiếng động bèn rón rén tiến vào: "Điện hạ, nước nóng đã chuẩn bị xong, người có cần tắm rửa không?"
Lý Nguyên Mẫn sững sờ, bỗng hiểu ra đây là do Nghê Liệt phân công, hôm qua y uống nhiều rượu như vậy, chắc chắn là không đi tắm được rồi.
Con người Nghê Liệt nhìn ngoài có vẻ hờ hững, nhưng thật ra vô cùng tinh tế.
Trong lòng y ấm áp, bèn gật đầu đáp:
"Được, mang vào đây."
Người hầu nhấc bồn tắm, khăn lau vào, sau khi sắp xếp đâu vào đấy thì cùng lui ra.
Lý Nguyên Mẫn cởi áo lót và tiết khố trên người rồi bước vào bồn tắm nóng hổi.
Nước nóng dâng lên đến ngực, y thở dài một hơi, cảm thấy vô cùng dễ chịu.
Nghĩ đến tối hôm qua vừa đấu đá với Phủ Tuần đài mấy hiệp, trái tim y cảm thấy chán ghét cực kỳ.
Tuy vậy, những năm tháng sinh tồn đã rèn luyện cho y một phong thái linh hoạt mà thong dong, những chuyện lá mặt lá trái như thế này không làm khó y được nữa.
Y nhận ra được Viên Sùng Sinh là kẻ hết sức khó chơi, chẳng qua tay cáo già này quá coi thường một hoàng tử nơi Lãnh cung như y.
Lão ta còn chưa có căn cơ, đã muốn đoạt lấy miếng thịt béo bở từ tay y, chẳng lẽ lão cho rằng công sức của y suốt bảy năm này đểu đổ sông đổ bể hết rồi ư?
Lý Nguyên Mẫn nhắm hai mắt lại, ngửa đầu tựa vào thành bồn tắm phía sau.
Hơi nước mỏng manh nhuộm đẫm làn da y, khiến thân thể y trông như một phiến ngọc bích trắng ngần, gương mặt trẻ trung của y càng thêm diễm lệ, khóe môi y cong lên rất khẽ —— Đến khi không mò ra được ba vạn hai ngân lượng để tiến cống, không biết họ Viên kia sẽ kinh sợ như thế nào đây?
Mãi đến khi nước ấm làm cho làn da vốn trắng như tuyết của y trở nên đỏ bừng, chóp mũi chảy mồ hôi, y mới chịu đứng dậy đổi một bộ thường phục khác.
Bức bình phong vừa được kéo đi, người hầu lại mang các loại dụng cụ rửa mặt vào trong, cùng với đó là một bát canh giải rượu nóng nổi, nói là do Nghê Tổng chưởng sai người chuẩn bị.
Lý Nguyên Mẫn mỉm cười hiểu ý, sau khi rửa mặt xong, y xõa tóc, ngồi bên cạnh bàn ung dung thưởng thức chén canh giải rượu kia.
Chén canh nhanh chóng thấy đáy, y vừa buông muỗng, liền có người đầy tớ đến báo rằng Hà tham lĩnh đã đích thân hộ tống nhóm người Nghê Anh về phủ.
Người đầy tớ tức giận kể rằng: "Nô tài chưa từng thấy tiểu thư chật vật như vậy, cả người lôi thôi như ăn mày.
Nghe nói ngục giam kia dơ dáy ẩm ướt, lại đầy chuột gián, không biết cả đêm qua làm sao mà tiểu thư chịu nổi —— Phủ Tuần đài kia thật đáng ghét."
Cá tính Nghê Anh hào phóng, từ trước đến nay không để tâm đến những tôn ti quy củ, cho nên khắp vương phủ ai ai cũng đều yêu quý cô thiếu nữ trong sáng hoạt bát này.
Đầy tớ cũng biết Quảng An Vương rất thương nàng, mới không kìm được mà nhanh nhảu kể lể, giọng nói vừa tức giận vừa xót xa, lại khàn giọng bẩm:
"Thưa điện hạ, bây giờ tiểu thư đang đứng ngoài sân xin được gặp người đấy."
Lý Nguyên Mẫn thậm chí không thèm chớp mắt, chỉ cầm trà thơm súc miệng rồi mới thản nhiên nói: "Không cho gặp, nghe lệnh bản vương, nhốt nàng vào thư viện, phạt sao chép sách Lễ Từ mười lần, khi nào chép xong mới được ăn cơm."
Y nhìn người đầy tớ đang sững sờ bên cạnh, "Nếu ai dám lén lút mang cơm cho nàng, vậy thì cùng nhau chịu phạt đi."
Người đầy tớ nghe vậy thì căng thẳng, không dám nhiều lời nữa.
Người này hiểu rõ, tuy chủ nhân của mình không phải kẻ tàn nhẫn lãnh khốc, nhưng một khi đã đưa ra quyết định thì nhất định không cho phép ai ngăn cản.
Bèn lập tức cẩn thận bưng bát rồi đi ra ngoài truyền lệnh.
Sau khi dùng xong bữa sáng, Lý Nguyên Mẫn một mình đến thư phòng xử lý hết công việc còn tồn đọng từ hai ngày trước.
Mãi cho đến khi người hầu đưa cơm trưa vào, y vẫn không thấy Nghê Liệt trở về, hỏi cận vệ thì được báo rằng hắn đã mang binh ra ngoại ô huấn luyện từ sáng sớm.
Lý Nguyên Mẫn lắc đầu cười, mấy ngày thao luyện liên tục như vậy, không biết những phủ binh đó có dám oán giận hay không đây.
Khi mặt trời vừa lặn, người đầy tớ lúc sáng quay lại bẩm báo, nói là Nghê Anh đã sao chép Lễ Từ xong, bây giờ đang đứng bên ngoài.
Lý Nguyên Mẫn đặt ly qua một bên, cho phép nàng đi vào.
Chỉ mới không gặp chưa đến một ngày, Nghê Anh đã tiều tụy đi rất nhiều, tóc tai rối bời, nước da màu lúa mạch dính đầy vết bùn tro, đôi mắt vốn luôn linh động lúc này đang ửng hồng.
Nàng mím môi, vô cùng oan ức mà nhìn y.
Lý Nguyên Mẫn vốn đang nghiêm mặt, nhưng thấy nàng đáng thương như vậy thì lập tức mềm lòng, y thở dài, vẫy tay gọi nàng tới: "Lại đây."
Nghê Anh vốn định chất vấn một phen, nhưng thấy đôi mắt dịu dàng kia đang xót xa nhìn mình thì nước mắt lập tức trào ra, nàng nhào vào trên đầu gối Lý Nguyên Mẫn rồi òa lên khóc nức nở.
Lý Nguyên Mẫn xoa đầu nàng, trong lòng thổn thức, sao y lại không biết cô bé này đang ấm ức biết bao.
Thật ra ngày hôm qua Viên Sùng Sinh đã ngỏ ý thả người về phủ, nhưng Lý Nguyên Mẫn muốn đám nhỏ này nếm chút vị đắng cho nhớ, cho nên từ chối.
Có điều hôm nay thấy Nghê Anh thảm thương như vậy, trong lòng y cũng hơi hối hận, nhưng vẫn phải ra vẻ nghiêm khắc mà dạy bảo nàng.
"Em biết lỗi chưa?"
Thiếu nữ vùi mặt vào đầu gối y mà khóc thút thít, hai vai run rẩy, cũng không đáp lời, Lý Nguyên Mẫn biết tính tình nàng bướng bỉnh, sao có thể dễ dàng nhận sai.
Hôm nay khóc lóc trước mặt y như vậy, đã là hiếm có rồi.
Y lại bất đắc dĩ thở dài một hơi, tiếp tục xoa đầu nàng, rồi gọi người bưng nước nóng vào, tự mình vắt khăn rồi nâng mặt nàng, lau đi những vết bẩn còn dính trên khuôn mặt nhỏ nhắn ấy.
Nghê Anh thút thít: "Rõ ràng...!Rõ ràng là do tên cẩu quan kia ỷ thế hiếp người..."
Nàng nghẹn ngào mà kể lại sự việc ngày hôm qua.
Hóa ra, hôm qua bọn họ đi chơi lễ, vừa lúc đụng phải kiệu của Viên Sùng Sinh đi ngang qua.
Gã binh lính mở đường giục ngựa quá nhanh, nên không cẩn thận mà dẫm nát quầy hàng của một bà lão.
Tên lính hầu kia không những không áy náy, mà còn lớn tiếng