Khi Lý Nguyên Mẫn vội vàng quay lại Dưỡng Xuân Uyển, bầu không khí trong sảnh đường đã thay đổi hoàn toàn, kỹ nữ hầu hạ đều bị đuổi ra ngoài, trong phòng căng thẳng, sắc mặt ai cũng nghiêm nghị.
Ánh mắt Nghê Liệt lạnh lẽo, đang giằng co với Hà Tiễn.
Viên Sùng Sinh ngồi ở vị trí chủ tọa, mặt mũi xanh mét, không ít quan chức đứng chắp tay xung quanh lão, thấy Lý Nguyên Mẫn vào thì cúi đầu rồi dời mắt đi nơi khác.
Một gã đàn ông mặt mũi sưng vù bầm dập ngồi dưới sàn nhà đang rên rỉ kêu đau không ngừng, một kẻ khác đã ngất xỉu, nằm thẳng cẳng trên mặt đất.
Có mấy vị thầy thuốc đi tới lui, vội vàng băng bó cứu chữa hai người bọn chúng, đồ vật xung quanh phòng rơi rớt bể vỡ lung tung, vô cùng hỗn độn.
Lý Nguyên Mẫn trước tiên quan sát Nghê Liệt một chút, thấy hắn không có gì đáng ngại thì trong lòng yên tâm, lại thoáng quan sát mọi người chung quanh, rồi mới bình tĩnh mở lời:
"Lúc ta trở về còn đang yên đang lành, sao mới có một lúc thôi mà đã thành ra như vậy rồi?"
Viên Sùng Sinh nén giận, sắc mặt khó coi: "Ta cứ tưởng rằng Quảng An vương dạy dỗ thuộc hạ rất nghiêm minh, không ngờ rằng Tổng chưởng của quý phủ lại phá hỏng cả yến tiệc của hạ quan như thế!"
Lão chỉ tay về phía hai người bị thương, cả giận nói: "Người xem, hắn ta đánh hai vị ấy thành ra thế này cơ đấy!"
Lúc nãy đương vội, Lý Nguyên Mẫn không nhận ra hai người này là ai, nhưng giờ quan sát kỹ một chút, y nhận ra bọn chúng, kẻ đang nằm ngay đơ trên đất là Tào huyện úy, còn tên đang ngồi là Ngụy tham lĩnh, trợ thủ của Hà Tiễn.
Gã vừa bắt gặp ánh mắt của y thì chột dạ quay mặt đi nơi khác.
Lý Nguyên Mẫn hơi nheo mắt, lại quay sang nhìn Nghê Liệt, thấy vẻ mặt hắn bình tĩnh, không có ý định giải thích.
Lại nghe Hà Tiễn chỉ vào Nghê Liệt mắng to, "Chẳng qua là rượu vào lời ra mấy câu mà thôi, Nghê tổng chưởng thật uy phong, có thể ra tay ngoan độc như vậy!"
May mà vừa rồi Hà Tiễn mang thuộc hạ đến ngăn cản kịp thời, nếu không thì e rằng đã xảy ra án mạng.
Nghê Liệt đanh mặt không nói gì, Hà Tiễn vốn sẵn hiềm khích với hắn, nên dù gã không rõ nguyên do việc này, nhưng vẫn thừa nước đục thả câu mà chỉ trích hắn thậm tệ.
Mọi người đều cho là chỉ vì đôi ba lời nói lúc say mà Nghê Liệt lại ra tay tàn nhẫn như thế.
Đặc biệt là Viên Sùng Sinh, lão không phải kẻ kiêu ngạo khinh đời.
Nhân nói chuyện điền trang, thấy Lý Nguyên Mẫn cũng khá là thức thời nên lão cũng có ý nể mặt y một chút, miễn là y không đụng đến giới hạn của lão.
Thế nhưng, cuộc vui hôm nay là lần đầu tiên lão ra mặt thết đãi kể từ khi đến Lĩnh Nam, bây giờ bị người đập phá như vậy, mặt mũi biết vứt đi đâu? Nếu bây giờ lão bỏ qua cho y quá dễ dàng, sau này còn uy tín đâu mà lăn lộn trong cái chốn quan trường Lĩnh Nam được nữa?
Lập tức đứng lên, đến ngay trước mặt Lý Nguyên Mẫn, làm bộ cúi đầu phân trần, "Lẽ ra nên giao Nghê tổng chưởng cho điện hạ quản giáo, nhưng đây là việc lớn, đến nay Tào huyện úy còn chưa tỉnh lại, nếu không có câu trả lời hợp lý cho hai vị đồng liêu này, hạ quan cũng không còn mặt mũi làm việc ở Phủ Tuần đài nữa.
Mong Quảng An Vương hiểu cho."
Lời nói ra nghe có vẻ thành khẩn cung kính, nhưng thái độ lão trơn trớt, nhất quyết không cho ai phản bác lại.
Lý Nguyên Mẫn lắng nghe một lúc, cũng phần nào đoán ra ngọn nguồn.
Y biết rõ Nghê Liệt nào phải hạng mãng phu dễ bị kích động, nhưng nay thấy hắn vẫn lặng thinh không nói câu nào, tức là không muốn biện giải gì thêm.
Lý Nguyên Mẫn vốn nhạy bén, lại hiểu hắn, chỉ thoáng chốc đã đoán được nguyên nhân.
Lập tức đóng quạt, khẽ cười đáp: "Bắc An chúng ta trước nay luật pháp nghiêm minh, nếu có kẻ coi thường pháp luật, cho dù có là Thiên tử thì cũng xử phạt như thường dân, huống chi tên thuộc hạ này của ta đây chỉ là Tổng chưởng."
"Điện hạ anh minh," Viên Sùng Sinh thấy y thức thời, lập tức bớt giận, nhưng vừa giơ tay định gọi thị vệ dẫn người đi thì lại nghe Lý Nguyên Mẫn ngăn lại: "Khoan đã."
Mặt mày Viên Sùng Sinh tái đi, nén giận hỏi: "Điện hạ..."
Lý Nguyên Mẫn cười cười: "Không có gì, chỉ là người thủ hạ này là do bản vương dạy dỗ từ nhỏ, nên rất hiểu tính nết hắn, trừ khi gặp phải chuyện gì chạm đến giới hạn, nếu không hắn sẽ không thất thố như thế, cho nên, thực ra ta rất tò mò."
Y chậm rãi đến trước mặt Ngụy tham lĩnh, khóe miệng hiện lên nét châm biếm, "Ngụy tham lĩnh, ngươi nói là rượu vào lời ra, rốt cuộc là lời gì?"
Vừa dứt lời, thần sắc Nghê Liệt rốt cuộc thay đổi, siết thật chặt nắm đấm.
Ngụy tham lĩnh ngay từ đầu đã chột dạ không dám lên tiếng, lúc này vẻ mặt co rúm lại: "...!Chỉ là lời lúc say mà thôi, người đừng xem là thật."
"Ngụy tham lĩnh đã muốn được phân xử công bằng, thì bản vương cũng cần sự minh bạch đôi bên." Lý Nguyên Mẫn không cười nữa, y nhấn nhá từng chữ một, "Nói đi, là rượu vào lời ra như thế nào, bản vương dỏng tai lắng nghe đây."
Tuy gương mặt này thanh lệ tuyệt luân, nhưng đôi mắt kia lại lạnh buốt đến đáng sợ.
Ngụy tham lĩnh thấy vậy, trái tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực, lập tức lắp ba lắp bắp.
"Chuyện này...!Ta...!Quên mất..."
Lúc này, các quan viên khác cũng nhận ra có điều mờ ám.
"Quên rồi ư?" Lý Nguyên Mẫn cười nhạt: "Ngụy tham lĩnh đã quên mất...!Hay là không dám nói?"
Y cầm chiếc quạt, gõ nhẹ vào lòng bàn tay, đôi mắt rũ xuống: "Đã như vậy, bản vương quyết định thay ngươi.
Có hai lựa chọn: Một, đứng tại chỗ mà lặp lại cái rượu vào lời ra đó cho toàn bộ chúng quan viên ở đây được biết, không được sai dù chỉ một chữ, không được nói dối dù chỉ nửa câu."
Ngụy tham lĩnh đổ mồ hôi ròng ròng, gã nào dám làm vậy.
Những kẻ ngày trước dám cả gan làm nhục y, bây giờ đã bị bí mật đày đi chỗ xó xỉnh hoang vu nào rồi.
Tuy Quảng An Vương bề ngoài hòa nhã vô hại, nhưng ở đây lâu mới biết, y có không ít thủ đoạn giết người không dao.
Nghĩ đến đây, gã cũng chẳng để ý đến thương thế còn đau nhức, lập tức quỳ sụp xuống, "Hạ quan đáng chết!"
Lý Nguyên Mẫn mỉm cười, nhưng trong mắt lạnh lẽo như băng, "Vậy thì lựa chọn thứ hai..."
Y cười nhạt một tiếng: "Tự mình đi thỉnh tội với Tuần đài đại nhân đi."
Y quay lại nhìn Viên Sùng Sinh, "Tuần đài đại nhân, sự việc ngày hôm nay đã có người đứng ra chịu trách nhiệm, ngài muốn phạt ra sao, bản vương không tiện can thiệp, làm phiền đại nhân vậy."
Những người ở đây cuối cùng cũng đoán ra hai kẻ kia đã nói gì để rồi bị Nghê Liệt đánh tàn nhẫn như thế.
Trong đám người này, có không ít kẻ từng âm thầm cợt nhả về vị Quảng An Vương mặt mũi như con gái này, nay thấy vậy thì xấu hổ không dám ngẩng đầu