Mưa gió ngừng lại.
Bên trong rèm, hương thơm vấn vít quyện lấy những nóng bỏng và ẩm ướt, trở thành phong cảnh mỹ lệ trong ánh nến nhàn nhạt.
Nghê Liệt thở hổn hển, mồ hôi từ thái dương trượt xuống, men theo đường nét sắc bén trên gương mặt, đi xuống cằm rồi rỏ xuống, làm ướt át da thịt trắng ngần như tuyết dưới thân.
Hắn áp trán lên trán Lý Nguyên Mẫn, những cằn cỗi khao khát trong lòng dần dịu lại, bèn lưu luyến hôn y hết lần này đến lần khác: "Điện hạ..."
Khóe mắt Lý Nguyên Mẫn ướt đẫm, sắc mặt ửng hồng, đôi môi căng mọng đỏ bừng, tóc mái rơi ngổn ngang trên đôi gò má trắng như mỡ dê, tình dục khiến y lộ ra nét quyến rũ phong tình khác hẳn với ngày thường.
Nơi khóe mắt y còn vương một giọt nước mắt, bị Nghê Liệt liếm đi.
Hắn định bế y dậy, nhưng Lý Nguyên Mẫn ngăn lại: "Để ta nghỉ ngơi một chút..."
Đôi mắt Nghê Liệt u tối, thấy y bị mình giày vò ra như thế thì cũng biết đau lòng, bèn ôm lấy y, rút đi đệm chăn ướt sũng nhàu nhĩ dưới thân hai người rồi ném xuống mặt đất.
Mặc cho mồ hôi đầm đìa, cả hai vẫn cứ ôm dính lấy nhau như vậy.
Sau khi hòa hoãn lại, Lý Nguyên Mẫn mới bước xuống giường, đi ra bên phòng ngoài gọi người mang nước đến.
Tính y thích sạch sẽ, những khi trời nóng, một đêm tắm rửa hai, ba lần là chuyện thường, cho nên dù đây là lần thứ hai y gọi người mang nước tới, bọn tôi tớ cũng không thấy có gì lạ.
Nước ấm tỏa hơi dìu dịu, hai người ngồi trong thùng nước tắm, bắt đầu chà lau cho nhau.
"Đen." Lý Nguyên Mẫn vuốt ve cánh tay rắn chắc của hắn.
Nghê Liệt cụp mắt nhìn mặt y, "Gầy."
Lý Nguyên Mẫn ngước mắt nhìn hắn, trong lòng yêu thương không thôi, bèn nhón người tới, hôn lên đôi môi mỏng kia.
"Sao lần này lại về nhanh thế?" Theo kế hoạch, phải một ngày sau nữa hắn mới có thể về đến đây.
Nghê Liệt nói: "Trương Long thay ta canh gác bên đó, người đừng lo lắng, mấy nay đô thành loạn quá, ta không yên lòng, hơn nữa..."
Giọng nói hắn trầm xuống, khiến trái tim người ta tê dại: "...!Ta nhớ người muốn phát điên rồi."
Những lời thổ lộ trắng trợn hiếm hoi của người thanh niên này làm Lý Nguyên Mẫn đỏ cả mặt, lại nghĩ đến những thư từ giản dị kia, y ngước mắt: "Trong thư ngươi có viết như thế đâu."
Nghê Liệt không đáp lời, chỉ kéo tay y ấp vào lòng bàn tay mình, trên cổ tay người đó còn có dấu vết khi ân ái ban nãy.
Trên cổ tay nhỏ gầy trắng trẻo kia, có những vết siết bầm tím do hắn gây ra.
Hắn cầm lấy cổ tay y, kéo lên trên đỉnh đầu, không chịu dừng lại.
Từ lúc hai người nếm thử trái cấm, gần như ngày nào Nghê Liệt cũng mây mưa cùng y.
Lần này xa cách hơn mười ngày, người thanh niên đương tuổi khỏe mạnh và khao khát kia sao có thể kiềm chế được, hắn không ngừng bắt nạt y, như muốn nuốt trọn y.
Nghê Liệt hỏi ngược lại: "Điện hạ có nhớ ta không?"
Hắn nhìn sâu vào người trước mặt.
Mặt mày Lý Nguyên Mẫn còn vương ý cười, vừa thanh thuần vừa quyến rũ: "Ngươi đoán xem."
Y nhích đến gần, ôm cổ hắn, rồi kề môi vào bên tai hắn thì thào: "Chuyện vừa rồi...!Không chỉ có mình ngươi sung sướng."
Ánh mắt Nghê Liệt gợn sóng, hầu kết động đậy, lập tức nâng mặt y lên, hung hăng lấp kín môi y.
Đã nửa tháng trời không gặp nhau, Nghê Liệt đương nhiên không muốn về viện của mình, ngay cả Lý Nguyên Mẫn cũng không nỡ để hắn rời đi, hai người cứ ôm nhau như vậy, lẳng lặng nằm trên giường.
Lý Nguyên Mẫn đột nhiên nói: "A Liệt, ngươi có đồng ý tiếp quản Thủ quân nơi đây hay không?"
Nghê Liệt hỏi lại: "Điện hạ muốn để ta tiếp quản?"
"Ừm."
Nghê Liệt thản nhiên đáp: "Ta đồng ý."
Thủ quân các quận là một nhánh binh lực quan trọng tại địa phương, xưa nay vốn do Phủ Tuần đài quản lý, thế nhưng Nghê Liệt lại lập tức đồng ý mà không hề có bất cứ thắc mắc gì, giống như thể ấy là chuyện đương nhiên.
Từ kinh thành cho đến biên cương xa xôi, hai người họ đã luôn kề vai sát cánh, tuy hai mà một.
Trước mặt hắn, Lý Nguyên Mẫn có thể cảm nhận được sự kiên định và yên tâm sâu sắc đến chẳng thể nói thành lời.
Y đến gần, áp má lên làn da ấm áp của Nghê Liệt, cảm thấy rằng dù con đường phía trước có chông gai mưa gió ra sao, y vẫn tràn đầy dũng khí.
Y không nói gì, chỉ cầm lấy bàn tay thô ráp của Nghê Liệt đặt lên một bên má của mình.
Nhiệt độ từ lòng bàn tay người kia lan sang gò má, thấm vào trong lòng.
***
Trận bạo loạn ở Lĩnh Nam diễn ra trong một ngày hè rất bình thường, khí trời oi bức, mặt trời đã lên quá ngọn sào, không có gì khác lạ.
Ánh mặt trời chiếu qua khung cửa sổ cũ kỹ, dòm vào trong một căn phòng bừa bộn.
Ánh nắng chiếu thẳng vào mí mắt của Viên Phúc làm gã hậm hực trở mình, đầu óc đau nhức khiến gã bực bội nện một cái lên giường, rủa thầm vài câu; vừa mở mắt ra, bỗng nhìn thấy một người đàn bà trần truồng đang kéo chăn che trước ngực, hoảng hốt nhìn gã trân trân.
Viên Phúc nhíu mày, cái khỉ gì đang diễn ra thế?
Gã xưa nay lăng nhăng hư hỏng, cứ hạng đàn bà con gái xinh đẹp đi trên đường mà vô tình lọt vào mắt gã là lại bị gã chọc ghẹo đèo bòng, hoặc thậm chí có khi gã ỷ thế ông bô là mệnh quan triều đình mà cưỡng đoạt con gái nhà người ta.
Cho nên lúc này, gã chỉ cho rằng mình lại ăn nằm với một người phụ nữ nhà lành nào đó.
Gã ngồi dậy, thấy cô gái nọ tuy hoảng sợ cực độ, nhưng dung sắc mặn mà, chốn bình dân hiếm có ai xinh đẹp như vậy, bèn ngơ ngác nhìn ngắm một hồi rồi mỉm cười thô thiển, vươn người qua muốn kéo tấm chăn trên tay nàng kia xuống.
"Cưng làm gì thế? Hôm qua còn ân ái với nhau, sao nay đã trở mặt làm như không quen biết, chẳng lẽ hôm qua gia không làm em hài lòng?"
"Vô liêm sỉ!" Cô gái kia rưng rưng muốn khóc, dường như uất giận vô cùng, "Ngươi làm bẩn trinh tiết của ta, cho dù có thành quỷ ta cũng không tha cho ngươi!"
Dứt lời, lập tức muốn lao đầu vào tường.
Viên Phúc thấy thế thì sợ hãi, nhào người qua ngăn nàng ta lại.
Người phụ nữ kia giằng co một hồi rồi gào khóc thảm thiết, những sự việc này làm gã đột nhiên nhớ đến chuyện xảy ra ngày hôm qua.
Gã đi uống rượu ở Xuân Phong Lâu, trên đường trở về bỗng thấy đau bụng, bèn vội vàng tìm một cái hẻm vắng để đi ngoài.
Đương lúc gã đang xả nước, một người phụ nữ lại tình cờ đi ngang qua, vừa thấy gã thì giật nảy mình.
Nàng ta bỏ chạy được mấy bước thì bất chợt quay đầu lại, thẹn thùng cười với gã.
Nhan sắc nàng vốn tú lệ, dưới ánh trăng mông lung lại càng thêm yêu kiều.
Trong người Viên Phúc đã sẵn hơi cồn, nay thấy người đẹp cười với mình thì cả người như muốn nhũn ra, men say xông thẳng lên não, trong lòng rạo rực, bèn vội vã mặc quần rồi chạy theo người ta.
Cô gái kia đi đứng khoan thai, dường như có ý chờ gã, Viên Phúc mừng thầm trong bụng, ai mà ngờ rằng chỉ đi tiểu thôi mà đã được diễm ngộ như thế, lập tức cuống quýt đi theo...
Có lẽ là do say sưa quá, nên gã chẳng còn nhớ những chuyện sau đó nữa.
Thấy người phụ nữ dáng vẻ hết sức đoan trang đang không ngừng khóc lóc, gã bỗng cảm thấy có gì đó là lạ, nhưng chưa kịp chất vấn thì đã nghe thấy một tiếng phịch, cửa bị người đá văng ra.
Một đám đàn ông lực lưỡng vọt vào trong, mặt mày ai nấy hung