Tiết Tái Hưng đặt y lên đệm, thô lỗ cởi đi giày vớ của y rồi nhào tới, muốn hung hăng lấp kín đôi môi hồng đã mơ ước từ lâu, nào ngờ người nọ dường như còn sốt ruột hơn cả hắn, bỗng nhiên nhỏm dậy cởi áo ngoài.
Tuy đoán biết có lẽ người ấy cũng đã sớm bằng lòng, nhưng không ngờ rằng còn gấp gáp hơn cả hắn nữa, Tiết Tái Hưng quả thật vui mừng đến mức luống cuống.
Nghĩ đến việc cuối cùng bản thân mình cũng có thể tận hưởng thân thể thơm tho này, hắn không nhịn được nữa, lập tức cởi đai lưng, nhưng đang định đứng lên cởi áo bào thì bị người ta kéo tay lại.
Người dưới thân dường như nghĩ đến việc gì, vội vàng nhỏm dậy.
"Đại nhân!" Y cầm lấy tay hắn, thở hổn hển: "Không được, đại nhân!"
Nhưng mà Tiết Tái Hưng sao có thể dừng lại, thoáng chốc đã cởi sạch áo, để lộ thân trên ngăm đen cường tráng, rồi kéo chân y, đè y dưới thân.
Từ lần gặp đầu tiên, hắn đã sớm tơ tưởng đến người này! Trên thế gian sao có thể có trang tuyệt sắc bực này, đã thế lại còn thông minh sắc sảo, thật sự khiến người ta thèm thuồng khao khát không thôi, dù phải trả bất cứ giá nào cũng nhất định phải chung chạ một phen!
Hắn bắt lấy tay y, kéo lên đỉnh đầu, hơi thở nóng rực, mặt mày dữ tợn mà rằng: "Có gì mà không được, điện hạ thật là độc ác, cái thứ dưới rốn ba tấc của hạ quan còn đang chờ điện hạ cứu giúp đây!"
Lý Nguyên Mẫn giãy giụa mãi, một cái chân thoát ra được, bèn đạp hắn một cái thật mạnh.
Đương lúc ý loạn tình mê, lại bị một cú như thế, Tiết Tái Hưng suýt chút nữa ngã xuống giường.
Trái tim hắn đập như sấm rền, cả người chững lại, lập tức quay đầu, mặt mày cau có, đang định bất chấp thể diện mà uy hiếp một phen, thì người đối diện đã bắt đầu ai oán giận dỗi, nhân tiện đạp hắn thêm cái nữa.
"Vốn tưởng rằng đại nhân đối xử với bản vương thật lòng thật dạ, ai ngờ cũng có khác gì tuồng ong bướm háo sắc ngoài kia đâu!"
Lời này nói ra vừa oan ức vừa hờn dỗi, khiến cả người Tiết Tái Hưng như nhũn ra, lại thấy trên người y quần áo ngổn ngang, má phấn ngậm hờn, thẹn thùng nhìn mình, thì chẳng còn biết giận gì nữa.
Hắn nuốt nước miếng, dằn xuống những ham muốn nóng nảy trong lòng, cầm lấy bàn chân ngọc ngà của người kia mà vuốt ve sờ soạng, ánh mắt sáng quắc: "Nếu như hạ quan không thật lòng thật dạ, thì cần gì phải hết lời bênh vực cho điện hạ trước mặt Đại điện hạ chứ!"
Hắn lại gần, hít hà hương thơm trên người y, thở phì phò, nói rằng: "Thành tâm thành ý như vậy, điện hạ nhất định phải tưởng thưởng cho ta."
Lý Nguyên Mẫn lấy bàn chân còn lại đạp lên ngực hắn, cắn môi, rũ đôi mắt đẹp nhìn hắn: "Ngươi nói thiệt tình đấy ư?"
"Đương nhiên là thiệt tình!" Ánh mắt Tiết Tái Hưng nóng bỏng.
Ngày thường, Lý Nguyên Mẫn luôn mang dáng dấp cao quý thanh khiết, sáng rọi như trăng, trong trẻo như gió, là vẻ đẹp chỉ có thể ngắm nhìn từ xa, chứ chẳng thể khinh nhờn, nào có ai từng nhìn thấy vẻ mị hoặc yêu kiều, quyến rũ như muốn hút hồn người ta này của y.
Tiết Tái Hưng thấy y như vậy, chỉ hận không thể lập tức ăn tươi nuốt sống người đẹp trước mặt này.
"Tấm lòng chân thành của hạ quan đối với điện hạ, có trời đất chứng giám!"
"Được, vậy ta hỏi ngươi một câu, ngươi phải trả lời thành thật." Lý Nguyên Mẫn nhấc chân khỏi ngực hắn, cũng không còn bày ra vẻ tình tứ như ban nãy, mà vô cùng nghiêm túc.
"Người cứ hỏi, hạ quan biết gì nói nấy!" Tiết Tái Hưng đáp, đồng thời bóp mạnh bàn chân trắng mịn như tuyết trên tay.
Lý Nguyên Mẫn lườm hắn, lại rút chân đi, y cắn môi, dường như có lời khó nói, nhưng cuối cùng vẫn mở miệng: "Ngươi có biết thân thể song tính này của bản vương có thể sinh nở được?"
"..."
Tiết Tái Hưng kinh ngạc, hắn sớm biết chuyện song tính, nhưng còn sinh con thì...!Hắn nuốt nước miếng, không biết vì sao, trong lòng hắn bỗng dâng lên nỗi kích động bí ẩn nào đó, khiến hắn cực kỳ hồi hộp.
Hắn ôm chặt lấy eo người đẹp, nhìn chằm chằm vào y, ánh mắt hấp háy: "Thật chứ?"
"Hừ!" Lý Nguyên Mẫn hừ một tiếng: "Ngươi có cần quan tâm gì đâu, sung sướng xong rồi là xuống giường mặc kệ tất thảy.
Vậy bản vương hỏi ngươi, nếu ta đây mang thai con Tổng đốc đại nhân nhà ngươi, ngươi nói xem ta biết ăn nói làm sao với phụ hoàng?"
Lời này đánh thức người trong mộng, Tiết Tái Hưng lập tức tỉnh rượu, câu hỏi của Lý Nguyên Mẫn nhắc nhở hắn về tình cảnh hiện tại của người trước mặt —— hắn hiểu rõ, tuy vị điện hạ này không được sủng ái, nhưng y cũng là người của hoàng gia!
Con ngươi đảo một vòng, hắn lại cười nói: "Bây giờ giúp hạ quan dập lửa cái đã, sau đó ta lập tức gọi đại phu trong phủ nấu một chén thuốc tránh thai, đảm bảo điện hạ không cần lo lắng gì nữa!"
Lời còn chưa dứt, đã bị người nọ tát cho một cái.
Lý Nguyên Mẫn giận dữ muốn đỏ mắt: "Quả nhiên ngươi chỉ xem ta như đồ chơi!"
"Chỉ khổ thân ta, lần đầu tiên thấy đại nhân đã...!Đã..." Y lập tức nằm thẳng xuống, dường như vô cùng tức giận, "Được, nay chiều ngươi một lần, sau này chúng ta vĩnh viễn không gặp lại!"
Viền mắt y đỏ bừng, uất hận nói: "Đáng đời ta có mắt không tròng!"
Tiết Tái Hưng nghe thấy những lời tâm tình này thì mừng rỡ vô cùng, trong lòng cực kỳ ngứa ngáy, bèn kéo người vào lòng, "Oan uổng quá! Ta nào phải người như vậy!"
Hắn thiếu điều muốn chỉ tay lên trời mà thề thốt, nhưng người trong ngực lại chảy nước mắt: "Phận ta khổ sở từ tấm bé, ghét nhất kẻ khác khinh ta nhục ta.
Nay dù gì cũng là phiên vương một vùng đất, từ sau lễ cập quan, ta đã thề rằng kiếp này nhất định phải tìm một người thật lòng trân trọng ta, thì mới chịu gửi tình trao thân —— Ta nhất quyết không làm món đồ trên giường cho kẻ khác chơi bời."
Y rưng rưng nhìn Tiết Tái Hưng, bàn tay mảnh khảnh trắng nõn đặt lên bụng, thê thiết nói: "Cũng không cho phép con ta sau này trở thành đứa trẻ không danh không phận."
Tiết Tái Hưng cũng hướng mắt nhìn về phía bụng của y, tham vọng trong lòng càng bành trướng.
Lại thấy y ra vẻ hung hăng mà trừng mắt nhìn mình, "Tưởng đâu đại nhân là người...!Hừ!"
Y đẩy hắn một cái, ra vẻ bất chấp tất cả mà rằng: "Ngươi bảo người ta đưa một chén canh tránh thai đến ngay cho ta uống, sau đó cho ngươi giày vò một phen.
Sau này, Tổng đốc đại nhân đừng hòng bước vào Quảng An Vương phủ một bước nào nữa!"
Tiết Tái Hưng kích động đến mức không lời nào diễn tả được, nghĩ thầm rằng tưởng đâu mấy trước y còn e dè lạnh lùng như vậy, hóa ra trong lòng đã ưng từ lâu! Lồng ngực hắn phập phồng, hưng phấn ôm lấy y, luôn miệng dỗ dành: "Ta sai rồi! Tất cả đều là lỗi của ta!"
Hắn lại tát mình một cái, "Ai bảo ta sốt ruột! Làm điện hạ không vui!"
Người trong lòng đang rưng rưng, nhưng thấy hắn như vậy thì cười phì một tiếng: "Nhẹ quá! Đánh mạnh nữa vào!"
Tiết Tái Hưng bị ánh nhìn của y làm cho rạo rực, bèn lại gần hôn y.
Lý Nguyên Mẫn né ra, cái hôn đầy mùi rượu kia lập tức rơi trên má y.
"Nằm mơ đi thôi!" Lý Nguyên Mẫn đẩy hắn ra, đứng dậy mặc lại áo, mắt phượng hơi nhếch lên, liếc xéo hắn một cái, "Đắc tội ta rồi thì đừng hòng chấm mút gì nữa!"
Tiết Tái Hưng liếm môi, còn chưa kịp ỉ ôi gì thì người kia bỗng nhiên cúi xuống hôn lên gò má của hắn, sau đó e lệ nhìn hắn, "Cho ngươi một chút này thôi!"
Tiết Tái Hưng sờ má, cảm giác non mềm thơm tho vừa rồi làm hắn sung sướng vô cùng, trong lòng như có lửa thiêu hừng hực, nhưng khốn khổ thay, không thể phát tác tại chỗ.
Không ngờ rằng, trong suốt những năm nay, đây là ngày vui