Sau một đêm ân ái cuồng nhiệt, Lý Nguyên Mẫn ngủ một giấc đến tận giờ cơm trưa.
Y là người khắc chế, tuy rằng cũng có đôi lúc ham lười biếng, nhưng chỉ cần qua giờ Mẹo mà chưa dậy, Tùng Trúc sẽ đến gõ cửa gọi y, ấy là quy củ mà y đã định ra từ khi mười bốn tuổi.
Nhưng thấy nay đã gần trưa mà vẫn không có ai đến gọi dậy, y ngẫm nghĩ một lúc, lập tức đoán được là Nghê Liệt đã căn dặn từ trước.
Tất cả mọi người trong vương phủ đều biết Nghê Liệt được mình tin cậy vô cùng, cho nên có lúc bọn họ cũng sẽ nghe theo mệnh lệnh Nghê Liệt mà làm trái ý mình, đây vốn là việc khiến người ta kiêng kỵ, đồng thời là việc mà kẻ bề trên tuyệt đối không cho phép phát sinh.
Thế nhưng, riêng chuyện này, Lý Nguyên Mẫn lại chưa bao giờ trách mắng.
Có những khi, về mặt lý trí, y hiểu rất rõ, nhưng về tình riêng, y lại cứ mù quáng mà dung túng như vậy.
Lý Nguyên Mẫn ngẫm đến chuyện này, chỉ đành cười bất đắc dĩ, chợt nghe tiếng cửa mở.
Y chẳng cần ghé mắt nhìn sang, cũng biết tiếng bước chân vững vàng này là của ai.
Qua lớp rèm che, thân hình cao lớn kia chậm rãi đến gần, cảm giác uất nghẹn buồn bực hôm qua cũng dần dần tan biến.
Lý Nguyên Mẫn nhủ thầm, dù có ra sao, y cũng không thể mất đi hắn, chỉ có người đàn ông này mới có thể cứu rỗi y khỏi những bùn dơ tanh nồng.
Những tưởng rằng ngày ấy là y giải thoát cho hắn, nào có ngờ đâu mãi sau này, là hắn nhiều lần cứu rỗi cho y.
Trong lòng y bủn rủn, nghĩ đến trận mưa gió điên cuồng như thể đang phát tiết tối qua, không biết người kia có sinh nghi hay không, đương lúc suy nghĩ tìm cớ giải thích như thế nào, người thanh niên kia đã vén rèm đi tới.
"Điện hạ..." Vẻ mặt hắn vẫn bình thản như thường, thuận thế ngồi bên mép giường mà gọi y.
Trong lòng Lý Nguyên Mẫn nhẹ nhõm, y nhỏm người dậy, tựa đầu vào bờ vai hắn.
"Sao nay không đi đại doanh?"
Nghê Liệt trả lời: "Hai ngày nay, phó tướng thay mặt ta."
Chỉ hai ngày nữa, hắn phải dẫn quân lên Giang Bắc tập trận, phải đến hai tháng sau mới gặp lại.
Nghê Liệt chưa từng có lúc tùy hứng như vậy, nhưng Lý Nguyên Mẫn hiểu rõ lòng hắn, nên chẳng hề trách cứ mảy may, bởi vì nỗi bốc đồng ấy là lòng chung, y nào có tư cách quở trách hắn.
Trái tim bỗng nhuốm sầu ly biệt, trong lòng trống rỗng.
Chẳng biết vì sao, dạo này y cứ mãi lo được lo mất như vậy, bèn ôm lấy vòng eo thon gầy rắn chắc của người thanh niên, vùi đầu vào đó.
Hôm nay mười lăm, đêm nay lại là một đêm trăng tròn, nhưng thế gian luôn có những lúc không được đoàn viên như thế.
"A Liệt..." Lý Nguyên Mẫn nhẹ giọng gọi hắn, đổi đề tài, "Nghe nói tối nay phố Tây lại có hội chùa."
Mỗi dịp rằm, phố Tây đều có hội chùa vô cùng náo nhiệt.
Nay giặc Oa đã không còn, đời sống nhân dân hưng thịnh, nên cứ vào ngày mười lăm mỗi tháng, Phủ Tuần đài sẽ tạm thời rút lệnh cấm đi lại ban đêm, vừa thuận theo lòng dân, vừa kích thích buôn bán.
Vì lẽ đó, quy mô của lễ hội sau này lại càng thêm rầm rộ.
Mỗi khi đến dịp này, đám thiếu niên trong phủ đều hưng phấn vô cùng, nghĩ trăm phương ngàn kế để chuồn ra ngoài, nhưng hồi còn làm Tổng chưởng phủ binh, Nghê Liệt luôn rất nghiêm khắc, nên làm gì có cơ hội đó.
Sau này Chu Đại Võ kế nhiệm, cũng học theo những quy củ của Nghê Liệt, chưa từng nhẹ dạ, chỉ còn có Lý Nguyên Mẫn thấy mấy đứa trẻ tha thiết mong chờ trông thật đáng thương, cho nên cứ khoảng nửa năm lại tìm cơ hội gọi người dẫn bọn chúng ra ngoài chơi một, hai lần.
Nhưng bản thân y lại chưa từng trải nghiệm những niềm vui ấy, thuở niên thiếu sống trong cay đắng khổ sở, chưa từng được dịp vui vẻ náo nhiệt nào, sau này thành Quảng An Vương rồi thì lại phải làm cho ra dáng phiên vương một cõi, tuy mới mười ba mười bốn tuổi nhưng cũng phải ra vẻ trưởng thành lão luyện để tạo lập uy thế.
Rồi sau này lớn lên một chút, lại phải nghiêm mặt răn đe nhắc nhở những thiếu niên nhỏ tuổi hơn, thế thì lại càng không tiện đi.
Kết quả là, đến Lĩnh Nam đã tám năm, nhưng y chưa một lần chứng kiến sự náo nhiệt phồn hoa của hội chùa.
—— Thực ra, nhìn đám trẻ trong phủ hưng phấn như vậy, y cũng có phần ghen tị.
Đương nhiên là chẳng ai ngờ được người có thân phận như y lại đi tị nạnh với một đám trẻ con, mà y cũng ngượng ngùng không dám nói.
Cứ thế, năm này qua năm khác, y cứ giấu ước vọng nhỏ nhoi ấy vào lòng, rồi cũng thành thói quen.
Nhưng bây giờ lại chợt bắt đầu ao ước.
Trong đầu y nảy ra một ý, bỗng trở nên vô cùng hưng phấn, bèn rời khỏi lồng ngực Nghê Liệt, cả người mặc áo lót trong, chân để trần, nhảy từ trên giường xuống.
Nghê Liệt nhìn y vui vẻ như một đứa bé con, tóc dài xõa tung, mặt mày phấn khởi mà mở ra tủ âm tường trong phòng, đoạn bưng ra một chiếc hộp, chạy trở về, lấy hai tấm mặt nạ hình người ra cho Nghê Liệt xem.
"Chúng ta dịch dung đi, Nghê Liệt, ngươi dẫn ta đi, chỉ hai ta thôi."
Giọng nói của y còn hơi khàn, là dư âm sau khi thức dậy, nhưng Nghê Liệt vẫn cảm nhận được sự hoan hỉ ẩn giấu trong đó, cho nên sao có thể không đồng ý.
Hắn cầm lấy bàn chân trắng nõn của Lý Nguyên Mẫn, lấy tay phủi nhẹ chút bụi nơi lòng bàn chân rồi nhét lại vào trong lớp đệm chăn ấm áp.
"Được."
Trên mặt Lý Nguyên Mẫn như tỏa ra hào quang.
"Ta phải tìm cớ, không cho người ta phát hiện ra mới được."
Đôi mắt xinh đẹp của y sáng lấp lánh, tràn đầy niềm vui, tựa như một đứa trẻ ngây thơ.
Y vùi vào đệm chăn, bắt đầu lên kế hoạch tỉ mỉ cho lần ham vui này.
Dáng vẻ ấy của y khiến trái tim Nghê Liệt mềm nhũn, không cầm lòng được mà ôm chầm lấy y, để y ngả đầu tựa vào cổ mình,
"Cho dù điện hạ muốn làm gì, ta đều theo người."
***
Trong bóng đêm, hai con người đã dịch dung kia lặng lẽ rời khỏi phủ.
Cả hai tìm nơi vắng vẻ, thay một bộ đồ văn sĩ, sau đó không hẹn mà cùng nhìn về phía người kia, tuy gương mặt đã thay đổi, nhưng đôi mắt lại quen thuộc đến ghi lòng tạc dạ, Lý Nguyên Mẫn cười khẽ, nắm tay hắn đi về phía hai con ngựa đã chuẩn bị từ trước.
Còn chưa đến phố Tây đã nghe thấy tiếng người ồn ào náo động từ xa truyền lại, cả hai gửi ngựa lại nơi quán trọ, sau đó đi về phía thế gian rợp trời ánh đèn ấy.
Trong chợ, người đi kẻ lại như mắc cửi, hàng quán san sát nhau, gánh hàng rong tụ hội, nào là trái cây theo mùa, thức quà vặt lạ miệng, đến vải vóc tơ lụa, mỹ phẩm trong hộp đồng,...!Có cả xiếc tung hứng, đàn ca hát xướng, múa rối bóng, thậm chí còn có người đi khắp nơi chào hàng bí dược chốn phòng the.
Dù cho Lý Nguyên Mẫn có biết chợ chùa vốn náo nhiệt, nhưng cũng chưa từng ngờ rằng lại có lúc phồn hoa như vậy, y giống như đứa trẻ gặp việc hay, cứ mãi kéo tay áo Nghê Liệt đi hết chỗ này đến chỗ khác ngắm nghía chơi bời.
Nghê Liệt vốn không ưa náo động, nhưng tối nay, tâm tình hắn khoan khoái, vì thấy một người khác sung sướng mà bản thân cũng vui vẻ, niềm vui ấy còn đậm đà hơn cả cái vui riêng của chính mình, giúp hắn tạm vơi đi