Lý Tiến còn chưa kịp định thần lại, người đàn ông cao lớn kia đã sải bước xông về phía trước, bàn tay như vuốt ưng của hắn chộp lấy cổ Lý Tiến, trong mắt lóe ra thứ ánh sáng đỏ ngầu.
Dù cho Lý Tiến là kẻ bình tĩnh thạo đời, nhưng cũng chưa từng gặp qua biến cố như vậy, tuy mặt mũi hắn đã đỏ bừng vì nghẹn, nhưng không dám chống đối, chỉ thảng thốt lắp bắp: "Đại...!Đại nhân?"
Lại một tia sét đánh xuống, trời đất bỗng sáng bừng lên, người đàn ông trước mắt chợt biến sắc, buông Lý Tiến ra.
Trong cơn cuồng loạn, mười ngón tay hắn vùi sâu vào đầu tóc, dường như vô cùng đau đớn, hắn gào thét đầy thê lương, như một con thú bị vây nhốt!
Lý Tiến vừa tìm được đường sống trong chỗ chết, nhưng chưa kịp thở dốc lấy hơi thì đã thấy người kia ngã nhào trên mặt đất đầy bùn tanh, bọt nước bắn tung tóe.
Lý thấy vậy thì sợ hãi không thôi, biết nơi này không ở lâu được, bèn vội vàng chạy tới đỡ chủ tướng dậy, khẩn thiết gọi vài tiếng.
Nhưng người kia vẫn nhắm nghiền hai mắt, khớp hàm cắn chặt, không còn cử động nữa.
Lý Tiến lo lắng nhìn quanh quất một lúc, sau đó lại đặt hai ngón tay vào miệng mà huýt lên một tiếng lanh lảnh bén nhọn.
Trong giây lát, tiếng vó ngựa lộc cộc lại gần, một con ngựa cao lớn thở phì phì phi nước đại đến trước mặt cậu ta.
Lý Tiến dìu người đàn ông đã hôn mê kia dậy, để hắn khoác tay lên vai mình, đoạn cắn răng, trước dùng hết sức khiêng hắn lên lưng ngựa, sau đó bản thân cũng nhảy lên ngựa.
Hai người một ngựa vội vàng lần theo đường nhỏ rời khỏi chốn thị phi này, đúng như kế hoạch ban đầu.
***
Trời đất u ám vô cùng, chưa đến giờ tối nhưng đã tù mù giống như ban đêm vậy.
Tào Cương đã phát giác có điều gì đó không đúng, tuy y không rõ đã xảy ra việc gì, nhưng trực giác nhạy bén đã mách bảo y rằng, Nghê Liệt nhất định là đang mưu đồ làm gì đó.
Rốt cuộc là định làm gì? Tào Cương cứ nôn nao băn khoăn mãi.
Quân Lĩnh Nam đã dọn dẹp hậu cần xong xuôi thỏa đáng, lúc này cũng đang hành quân đến doanh địa Tây Lĩnh như mệnh lệnh ban đầu.
Tào Cương nhìn đội quân đông đảo phía trước, ngay hàng thẳng lối, không hề có điều mất trật tự.
Chỉ là binh sĩ tiền trạm có mang về một tin tức xấu.
Vì con đường ban đầu đã bị đất đá sạt lở chặn lại, cho nên đại quân đã chuyển hướng theo đường nhỏ khác, không may gặp phải đồng đảng của bọn hải tặc đến cướp tù binh.
Nhưng cũng mừng rằng đám giặc cỏ này chỉ gây nên một trận rối loạn nho nhỏ, làm vài binh sĩ bị thương, ngoài ra không có gì đáng ngại.
Tào Cương sực nghĩ tới điều gì, bèn nhăn mày, đoạn níu lấy một người binh sĩ quen mặt, hỏi: "Chú có thấy Tham lĩnh đại nhân đâu không?"
Người binh sĩ chỉ tay ra đằng sau, "Tham gia lĩnh đại nhân còn ở chỗ hậu cần chứ đâu."
Tào Cương lần lữa chốc lát, sau đó quay đầu, chạy ngược hướng của đội ngũ.
Y giục ngựa chạy một mạch về phía chốn doanh trại đóng quân ban đầu.
Trên một vùng rộng lớn, chỉ còn vài chiếc lều trại lẻ loi, nhưng doanh trại chính vẫn chưa dỡ xuống, vài vị binh sĩ còn đang thu dọn, sửa sang những thứ lặt vặt.
Y bèn gọi một người lại, hỏi về hành tung của Nghê Liệt.
"Hơ, chủ soái ấy à, ngài đã sớm xuất phát rồi, ông còn ở đây làm gì?"
Tào Cương hơi sững lại, thuận miệng nói: "Vừa rồi tôi quên ít đồ, phải chạy về lấy."
Y và người sĩ binh kia cùng hầu hạ dưới trướng chủ soái, nên cũng thân quen, người kia nghe vậy thì trêu ghẹo: "Trông ông sốt ruột chưa kìa, có phải quà của cô em nào tặng không đấy!"
Tào Cương cười xòa, không giải thích gì thêm, chỉ đành vờ vịt lần khân xung quanh một lúc, sau đó nhân lúc không ai để ý mà trộm chui vào lều chính.
Y càng nghĩ càng cảm thấy lạ, những tùy tùng thân quen của Nghê Liệt đều khẳng định rằng đã nhìn thấy Nghê Liệt, nhưng y lần theo chỉ dẫn của họ thì ngay cả nửa cái bóng cũng không thấy đâu.
Tất cả những điều này tưởng chừng như được sắp đặt vô cùng kín kẽ, nhưng Tào Cương là người cực kỳ nhạy bén, hơn nữa rất quan tâm đến Nghê Liệt, nên dĩ nhiên có thể phát hiện ra một số dấu hiệu bất thường -- Y đoan chắc rằng lúc này Nghê Liệt không ở trong doanh rồi!
Y không biết Nghê Liệt đang mưu tính chuyện gì, nhưng chắc chắn không phải chuyện đơn giản, cho nên tâm trạng càng thêm thấp thỏm.
Đương lúc mò mẫm xung quanh tìm kiếm manh mối, chợt nghe có tiếng vó ngựa gấp gáp bên ngoài, dường có người đang vội vàng chạy về đây.
Tào Cương không kịp rời đi, chỉ đành lánh vào một góc, lấy một tấm trướng bằng vải thô đắp lên người.
Xuyên qua khe hở nhỏ hẹp, Tào Cương thấy Lý Tiến cõng một người cao lớn nhanh chóng chạy vào, lúc anh ta ném chiếc áo bào đang trùm trên người đối phương, Tào Cương mới nhìn rõ được khuôn mặt quen thuộc kia, y không khỏi hít sâu một hơi, đó chính là Nghê Liệt!
Sao lại hôn mê mất rồi! Trong lòng Tào Cương vô cùng lo lắng.
Tiếp theo đó là một loạt tiếng bước chân vội vã, lại thêm vài người nữa bước vào, tất cả đều là tâm phúc của Nghê Liệt, ai nấy cũng đều lo lắng.
"Đại nhân làm sao vậy?"
Lý Tiến đặt Nghê Liệt lên giường nhỏ, lắc đầu: "Tôi cũng không biết nữa, lúc nãy rút quân, đại nhân bỗng nhiên ngất đi, còn suýt nữa..."
Anh ta nhớ đến hành động khủng bố bất thường của Nghê Liệt, lòng vẫn còn sợ hãi, cho nên không nói tiếp nữa mà chỉ bảo: "Mau mời Tiền quân y đến đây, mà làm cho kín đáo một chút, đừng để ai biết."
"Được!"
Người nọ vừa rời đi, một người khác lại hỏi: "Mọi chuyện thuận lợi chứ?"
Lý Tiến gật đầu: "Đã xóa sạch mọi dấu vết, chắc chắn không ai phát hiện được, yên tâm."
Tướng lĩnh kia thở phào nhẹ nhõm.
Tào Cương càng nghe càng sinh nghi, y không dám tạo ra bất kỳ tiếng động gì, ngay cả tiếng hít thở đều trở nên khẽ khàng, nhưng người vừa đặt câu hỏi dương như phát hiện ra dấu vết, hắn ta ồ lên một tiếng, Tào Cương vội vã diếm lại khe hở.
Tựa như có sự ăn ý hiểu ngầm nào đó, cả doanh trướng phút chốc yên tĩnh.
Trái tim Tào Cương như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nghĩ thầm không ổn rồi.
Chỉ trong một cái chớp mắt, một tiếng gió xoẹt vang lên, tấm vải thô bị hất ra, một loạt lưỡi đao cùng đặt ngang cổ y.
Những kẻ bên người Nghê Liệt đều là nhân vật lợi hại, chỉ thông qua một vài dấu vết đã lần ra nơi y đang nấp.
Lý Tiến hơi nhướng mày: "Tào Cương?"
Tào Cương vội thanh minh: "Thuộc hạ chỉ định vào tìm đồ vật."
Lý Tiến quan sát từ đầu đến chân y, mặt mày lạnh lẽo: "Chưa nói đến việc lời này của ngươi là thật hay giả, nhưng hành vi lén lút này của ngươi...!e rằng không tha được."
Lý Tiến chậm rãi rút ra thanh kiếm bên hông, đương lúc chuẩn bị xuống tay, bên tai bỗng vang lên một tiếng: "Không được!"
Mọi người cùng nhau quay đầu lại, người thanh niên đang hôn mê vừa nãy chậm rãi ngồi dậy.
Lý Tiến mừng rỡ, vội thu kiếm, liếc mắt ra hiệu, hai người bên cạnh hiểu ý, bèn tiến lên trói chặt Tào Cương rồi giải y đến trước giường Nghê Liệt.
Một đám người cùng vây quanh trước giường đợi lệnh, người đàn ông cao lớn kia xoa trán, tóc tai hãy còn ngổn ngang, sắc mặt hắn nặng nề, không biết vui giận.
Chút sau, người đàn ông ngẩng đầu lên.
Lý Tiến vừa bắt gặp ánh mắt của hắn thì sửng sốt, trái tim nảy lên bình bịch, vẫn là gương mặt ấy, nhưng dường có gì đó đã thay đổi.
Cả người hắn tỏa ra luồng khí thế vô hình, quanh thân tràn ngập hơi thở vừa dữ dội vừa u ám.
Lý Tiến không biết ấy là cảm giác gì, nhưng nó khiến anh ta không thở nổi.
"Kẻ này," Người đàn ông nhấc tay, chỉ về phía Tào Cương, nói một cách nhạt nhẽo: "Thả hắn ra."
"Nhưng --" Vừa nhìn thấy nét mặt người kia bỗng chốc lạnh lùng, Lý Tiến hít sâu một hơi, tim đập như sấm, vôi vàng bước lên đằng trước, tự tay cởi dây thừng cho Tào Cương.
Trong óc Tào Cương nổ ầm một tiếng, mặt mày trắng bệch như tờ giấy, cả người bủn rủn, y ngơ ngác nhìn chằm chằm con người trước mắt, ngay cả hô hấp cũng ngưng lại, dường như không thể tin vào mắt mình nữa.
Ánh mắt sắc bén như lôi điện của người đàn ông kia quét qua mặt y,