Ánh nến leo lét tựa như một tầng sa mỏng phủ lên không gian xung quanh, điểm tô cho cái sắc thái buông tuồng lả lơi sau một khắc mê say.
Mành giường màu gỗ tử đàn lẳng lặng rũ ở đó, chẳng ai thèm ngó ngàng.
Nghê Liệt chống tay, rũ mắt, ngắm nhìn khuôn mặt đẹp đẽ ửng hồng của người dưới thân, một lúc sau lại cúi đầu hôn nhẹ lên môi y: "Có phải là do lần trước làm thân thể ngươi bị tổn thương?"
Lý Nguyên Mẫn sững sờ, lập tức hiểu ra, người này không biết nghe tin từ đâu, cho rằng thuốc hằng ngày y uống là thuốc bổ, y cũng thuận theo thừa nhận.
Lại thấy ánh mắt Nghê Liệt có phần u ám, bèn nói thêm: "Cũng không hẳn, thân thể ta trước nay đã như thế, vẫn uống thuốc dưỡng quanh năm."
Tròng mắt Nghê Liệt sâu thẳm.
Hắn vẫn luôn biết hồi còn nhỏ y sống rất khổ, cũng là do cái thân thể song tính này bị người trong cung coi là sự bất tường.
Minh Đức đế rất căm ghét y, nếu không nhờ có chủ trì Khai Nguyên tự tình cờ cứu giúp rồi dẫn về chùa nuôi nấng, thì đã không sống được đến giờ.
Cha con nhà Tư Mã tính kế y cũng vì biết y không có chỗ dựa.
Suốt tám năm nay, không biết ở Lĩnh Nam này còn phải chịu bao nhiêu cơ cực mới được như ngày hôm nay, Nghê Liệt thật không dám nghĩ nữa.
Người dưới thân hơi cuộn người lại, nhích lại gần rồi ngoan ngoãn vùi đầu vào ngực hắn.
Hầu kết Nghê Liệt giần giật, trái tim ê ẩm, sưng vù, nóng hổi như muốn nổ tung, chậm rãi vươn tay vuốt ve mái tóc đen huyền của y.
Trong khoảnh khắc này, hắn chỉ có môt ý nghĩ điên cuồng duy nhất, hắn muốn dâng cho y tất cả những thứ tốt nhất trên đời! Hắn muốn làm cho cả thế gian này không được khinh nhờn y! Hắn muốn y được tự do, được sung sướng, được sống!
Nhưng vẻ mặt hắn vẫn bình tĩnh như nước, chỉ gục đầu hôn nhẹ lên vầng trán người kia.
Đêm đã khuya lắm, nhưng Nghê Liệt lại không muốn trở về.
Lý Nguyên Mẫn bị ghì chặt trong vòng tay ấm áp của hắn, đã bắt đầu buồn ngủ.
Đương lúc mơ màng, y chợt nghe thấy Nghê Liệt lên tiếng:
"Ngày nhỏ, ta từng bị giam giữ ở Dịch U Đình.
Ngươi ắt phải biết nơi ấy là chốn đáng kinh tởm như thế nào.
Ta là kẻ ương ngạnh, nên còn bị bọn chúng đối xử chẳng ra người ngợm...!Khi ấy tưởng đâu chết chắc rồi, nhưng bỗng nhiên một cung nữ từ đâu xuất hiện, cứu ta ra ngoài."
Cơn buồn ngủ của Lý Nguyên Mẫn biến mất không còn tăm hơi, y ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt đen nhánh của Nghê Liệt.
Ánh mắt hắn như mơn trớn từng nét mặt dáng mày của y, bất giác thì thào: "Nàng ấy..." Có hơi giống ngươi.
Có lẽ là do thần sắc của người nọ có hơi sượng sùng, Nghê Liệt không nói tiếp nữa, trong lòng như có lông chim xẹt qua, hắn cong môi mỉm cười: "Đó là người con gái duy nhất mà ta muốn cưới trong kiếp trước, đáng tiếc..."
Lý Nguyên Mẫn nhớ đến lời thỉnh cầu không được đáp lại trong kiếp trước, mím môi, rũ mắt.
Nghê Liệt hãy còn cười khẽ: "Đương nhiên, không thể trách ngươi, khi ấy ngươi đâu thể làm chủ được."
Hắn thở dài một hơi, tựa như nhớ lại một ký ức xa xăm nào đó: "Đáng tiếc, suốt cả hai đời, ta đều không cứu được nàng."
"Lý Nguyên Mẫn," Giọng nói của hắn bất chợt trở nên nặng nề, "Ta không phải kẻ sẽ giao vận mệnh của mình vào tay người khác.
Từ nhỏ, ông đây đã hiểu được rằng chỉ khi có được sức mạnh và quyền thế thì mới có thể đạt được những gì mà mình mong muốn.
Cho nên lúc đó...!quả thật hận không thể giết ngươi."
"Nhưng ngươi thật là kỳ quái." Hắn dừng một chút, vỗ về khuôn mặt y, cử chỉ tràn đầy quyến luyến, "Sao trên đời này lại có một người như ngươi."
Chẳng biết vì sao, Lý Nguyên Mẫn nghe được những lời này của hắn thì lấy làm buồn bực: "Ngươi đừng nói nữa."
Nghê Liệt chỉ cười nhẹ, không chấp nhặt với y, hắn sấn lại gần ngửi hương thơm thanh thoát trên người y, than rằng: "Phỏng chừng là do cái mùi thơm này của ngươi, quyến rũ cho ta hồn vía lên mây, chẳng còn biết đường về...!Ngươi nói xem, có phải ông trời phái ngươi đến hàng phục ta hay không."
Lý Nguyên Mẫn không đáp, nhưng Nghê Liệt cũng không giận, chỉ cúi đầu sờ soạng khắp người y, hết ngửi chỗ này một ít, lại hít chỗ kia một chặp, một lúc sau, thấy vẫn không được khuây khỏa, bèn toan mở thắt lưng y luôn.
Lý Nguyên Mẫn cuống quýt giữ chặt tay hắn.
Nghê Liệt dòm y một cái, sau đó cắn lên mu bàn tay y, đau đến nỗi khiến Lý Nguyên Mẫn rên khẽ một tiếng, cùng lúc đó, đai lưng bị cởi ra, kẻ kia hấp tấp chui đầu vào, vùi mặt vào làn da trắng tuyết của y mà không ngừng hít ngửi.
Lý