"Yên tâm, ta không chạm vào ngươi." Nghê Liệt nghịch nghịch vành tai y, đè nén ham muốn được cắn nó một cái: "Ta sẽ ngủ ở tấm phản nhỏ bên ngoài, không làm phiền cái đồ đỏng đảnh khó chiều nhà ngươi."
Lý Nguyên Mẫn ngước mắt nhìn hắn, trong mắt có hơi tức giận, khóe mắt liếc nhìn chiếc phản chỉ dài có sáu thước ngoài kia, nhỏ đến nỗi vú già nằm đó còn khó chịu, chớ nói chi là cái thân hình to xác như hắn —— Thôi kệ, ưng khổ thì cho khổ luôn, Lý Nguyên Mẫn không thèm nói gì, chỉ xoay người vào buồng trong.
Tiếng mõ giờ Tý loáng thoáng vang lên, vạn vật lặng thinh.
Có lẽ do ngày hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, tuy cả người Lý Nguyên Mẫn rất uể oải nhưng lại không buồn ngủ chút nào.
Y suy nghĩ mãi, rốt cuộc là ai lại vội vàng muốn giết mình như vậy.
Trong lòng y hiện lên vài đáp án, nhưng không có câu trả lời nào chắc chắn cả.
Y còn chưa kịp đặt chân đến kinh thành mà đã xảy ra chuyện như vậy, không biết đến khi vào kinh còn hung hiểm nhường nào.
Lại thở dài thườn thượt.
Ngoài rèm chợt vang lên giọng nói trầm thấp của người đàn ông: "Ngủ không được à?"
Lý Nguyên Mẫn trở mình, không thèm để ý đến hắn.
Bên ngoài truyền đến tiếng sột soạt, màn giường được vén lên, người đàn ông hớn hở bước vào: "Nếu đã không ngủ được, vậy cho ta được thơm lây một chút —— cái phản ngoài kia thật sự là quá hành xác."
Không chờ Lý Nguyên Mẫn từ chối, hắn đã chui tọt vào chăn, rồi sau đó, một cái ôm ấm nóng hừng hực vây lấy y.
Lý Nguyên Mẫn cực chẳng đã, đành phải chịu vậy, không giãy giụa nữa.
Càng tiếp xúc nhiều với vị bá chủ này, y lại càng phát hiện một vẻ mặt hoàn toàn tương phản với sự âm tàn khốc lệ của hắn trong kiếp trước.
Hắn hệt như một chú chó khiến người phiền lòng quá đỗi, mặc kệ ngươi đang làm gì, mặc kệ ngươi có bằng lòng hay không, tóm lại, hễ cứ nhìn thấy ngươi là sấn lại gần mà quấn quýt chọc ghẹo.
Hắn lại ghé mặt vào cổ y mà hít hít ngửi ngửi, Lý Nguyên Mẫn bực lắm, bèn đẩy hắn ra, nhưng mà phải cái cái thân xác to bự như thế này thì y đẩy bao nhiêu cho lại, Nghê Liệt cứ mặc cho y chống cự thỏa thích, sấn lại gần mà hôn nhẹ lên môi y: "Ngươi đuổi ta làm gì."
Rồi lại giữ chặt cẳng chân lành lạnh của y, kẹp giữa hai cái đùi ấm áp của mình, trong lòng lấy làm đắc ý, bắt đầu cả vú lấp miệng em: "Coi cái thân thể yếu ớt kiêu kỳ của ngươi này, lò sưởi đốt như thế mà cũng không ấm lên được, ngủ được mới lạ đấy!"
Lý Nguyên Mẫn nhắm tịt mắt, mặc cho hắn lải nhải.
Nghê Liệt vuốt ve khuôn mặt y một chặp, lại ghì chặt người ta vào lòng: "Vừa rồi, ta đi thẩm vấn tên thích khách kia, là người của Thiên Uyên Minh phái tới.
Cái tổ chức ám sát này không có quy định cứng nhắc gì, có bạc là làm, tiền trao cháo múc.
Cho nên bọn lâu la ấy cũng không có manh mối."
Lý Nguyên Mẫn đã lường trước được kết quả này, nếu đã đủ khả năng phái sát thủ vào tận đây, thì sao có thể dễ dàng lộ mặt chứ.
Trong lòng y thoáng uể oải.
"Sợ à?" Người kia chợt hỏi y một câu.
Lý Nguyên Mẫn cảm thấy câu hỏi của hắn thật ngu xuẩn —— Sợ thì có tác dụng gì? Từ lúc trùng sinh đến nay, mỗi thời mỗi khắc y đều sợ hãi.
Đã trải qua một kiếp chết đi sống lại, nỗi sợ đã khắc vào trong xương tủy, chẳng ai có thể hiểu được nỗi nhọc nhằn hoang mang đó, ngay cả A Liệt của y cũng không hiểu được.
Trong giấc chiêm bao, ngay cả nỗi sợ cũng cô đơn như thế.
Điều y có thể làm, là mạnh mẽ dằn lòng lại, liều mạng đè ép chúng, từng ly từng tí, bước bước mưu toan, căng thẳng nhọc nhằn, như trên băng mỏng.
Trong cơn hoảng hốt, Lý Nguyên Mẫn cảm giác vòng tay ấm nóng kia siết chặt lấy mình, tiếng nói trầm thấp xuyên qua lồng ngực, truyền đến tai y, "Hôm nay là do ta sơ sót, sau này nhất định sẽ không để ngươi gặp nguy hiểm như thế này, đừng sợ."
Những lời dỗ dành vụng về ấy khiến Lý Nguyên Mẫn cảm thấy thật nực cười, nhưng chẳng biết vì sao, sóng mũi cay cay, y ậm ừ đáp một tiếng.
Có lẽ là do thân nhiệt người này rất cao, ấp cho y cũng nóng lên, thậm chí cả đôi cẳng chân lạnh lẽo quanh năm cũng bắt đầu ấm, Lý Nguyên Mẫn cảm thấy dễ chịu, bắt đầu buồn ngủ.
Người đàn ông lại tiếp tục lải nhải, cứ gọi y là kiều kiều này kiều kiều nọ, Lý Nguyên Mẫn nghe hắn gọi mình bằng cái lối xưng hô lăng nhăng quê mùa như thế thì phiền chết đi được, nhưng chẳng còn hơi sức đâu mà phản bác.
Y buồn ngủ quá rồi.
Vì thế, y vùi mặt vào lồng ngực ấm áp của hắn, thậm chí luồn cả hai tay lạnh lẽo vào trong vạt áo hắn mà sưởi ấm rồi nặng nề thiếp đi.
***
Hai ngày sau, Đại doanh Lưỡng Giang và đoàn nghi vệ của Quảng An Vương tới được Ngân Châu, Tri phủ Ngân Châu là Chu Hiển dẫn theo đoàn quan chức địa phương ra đón tiếp.
Sau lễ nghênh đón long trọng mà rườm rà này, Đại doanh