Ánh trăng lay lắt, một áng mây đen tập kích mặt trăng, gió đêm đột nhiên nổi lên, luồn qua lớp giấy dán cửa sổ tàn tạ, vang lên tiếng xao xác.
Bỗng dưng, gió lạnh đập cửa sổ mà vào, khiến rèm giường xưa cũ lay động phất phơ. Trên giường, Lý Nguyên Mẫn mê man mà nắm chặt đệm chăn, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Trong cơn hoảng hốt, Lý Nguyên Mẫn rơi vào một mảnh núi thây biển máu.
Đập vào mắt y là huyết tinh đỏ sậm, là đầu lâu xương trắng, tứ chi bị cụt chất thành một ngọn núi nhỏ, máu sền sệt chảy xuống như một dòng sông, thấm vào đế giày.
Trong không khí là mùi tanh hôi dày đặc, làm người buồn nôn.
Ở xa xa, một con cự thú to lớn như cột chống trời đang gào thét, nó giơ cao chi trước, trong nháy mắt đạp bẹp đám người đang vây công, ầm một tiếng, máu phun thành cột, cao đến nửa người.
Mảnh đất dưới chân truyền đến tiếng rung động, đất trời ngả nghiêng, cự thú tiến từng bước về phía y.
Những kẻ vây công như sóng biển, người trước ngã xuống người sau tiến lên, thề sống thề chết hòng tiêu diệt cự thú, thế nhưng sức mạnh của hai bên quá chênh lệch, trước mặt cự thú, con người chẳng khác gì giun dế, trong khoảnh khắc bị giẫm thành thịt nát.
"Không..." Lý Nguyên Mẫn chỉ có thể kêu lên yếu ớt.
Y không nhúc nhích được, chỉ có thể trơ mắt nhìn cự thú càng lúc càng gần, mùi máu tanh trên người nó như muốn cắn nuốt y.
Y cơ hồ muốn khuỵu xuống, khó khăn lắm mới ngẩng đầu nhìn lên, bỗng nhận ra trên người con thú này cắm đầy tên, lít nha lít nhít, hóa ra những vùng tối trên người nó đều là mũi tên, tầng tầng lớp lớp, như những cơn sóng cuồn cuộn không dứt.
Cự thú nôn nóng ngửa mặt lên trời gào thét, đạp tóe người dưới chân thành từng sóng máu.
Chém giết vô cùng vô tận.
"Không..." Y gào khóc.
Cuối cùng, cự thú đứng trước mặt y, nhìn chằm chằm y, thân thể như núi cao ngã về phía y, nhưng kỳ lạ thay, Lý Nguyên Mẫn lại không cảm thấy sợ hãi, y rất thương tâm, thương tâm đến nỗi không thể hiểu được.
Một sức mạnh khổng lồ mang y đi, đưa y đến một vùng trời yên bình ấm áp. Cự thú nghẹn ngào, máu tươi tuôn ra từ miệng nó, con ngươi u ám xa xăm.
Lý Nguyên Mẫn đến gần, trán dựa vào chóp mũi ướt nhẹp của nó, lệ rơi đầy mặt.
"Không sợ." Lý Nguyên Mẫn cọ cọ, nghẹn ngào, "... Không sợ."
Tiếng giết chóc dần tan đi, mùi máu tanh như sương mù dày đột nhiên biến mất, trong khung cảnh thây chất thành núi, máu chảy thành sông ấy, Lý Nguyên Mẫn và cự thú đang thoi thóp nương tựa vào nhau.
"Không sợ."
Lý Nguyên Mẫn lẩm bẩm.
Ngay cả trong mộng, y vẫn cảm nhận được nhiệt độ trên người nó.
Gió đêm ngừng thổi, trăng ló dạng từ mây đen, ánh bạc trút xuống đại địa, cả Tây Điện lặng thinh.
Gương mặt Lý Nguyên Mẫn từ từ giãn ra, một giọt nước từ đuôi mắt rơi xuống, từ từ khô cạn giữa làn tóc đen huyền.
***
Ngày Thu Tuyển ấy là một ngày nắng đẹp, đợt tuyết lớn rơi suốt ba ngày trước đã ngừng lại, phía trên hoàng thành là một vùng xanh lam, vạn dặm không mây, bao la như một mặt biển phẳng lặng.
Rất nhiều năm sau, Lý Nguyên Mẫn vẫn nhớ như in ngày hôm ấy.
Đó là khoảnh khắc vận mệnh y thay đổi, là khi y làm ra một quyết định hoàn toàn tương phản với kiếp trước. Từ đây, vận mệnh y đã nghịch chuyển, chỉ là khi ấy, y cũng không biết bản thân sẽ đi đâu về đâu, y chỉ có thể kinh hoảng mà kiên trì tiến tới.
Y giống như một kẻ mù lòa loay hoay giữa lầy lội, đang tiến lên từng bước, phía trước quá xa xăm, nhưng đường lui chẳng có, phía sau y là vực sâu đang nhìn chăm chú, như thể có thể nuốt trọn y bất cứ lúc nào, chỉ có tiến lên, y mới có thể thoát khỏi tầm mắt của nó.
Bên trong Chung Túy Cung, Vương Quý phi dậy muộn, đang ngồi trong phòng trang điểm, còn ba vị hoàng tử đứng bên ngoài chờ đợi.
Lý Nguyên Lãng, Lý Nguyên Mẫn ngồi ở hai hàng ghế thấp, vị trí chính giữa là dành cho vị hoàng tử đã hơn một tháng chưa từng lộ diện - Tứ hoàng tử Lý Nguyên Húc, hắn vận một bộ mãng bào long trọng, lúc này đang nghiêng người dựa vào gối mà gật gà, thỉnh thoảng lại bốc mấy viên đậu rang bỏ vào miệng, thái độ hết sức ngán ngẩm buồn bực.
Cả tháng nay, hắn bị nhốt ở Thiên điện học tập Ngũ kinh, sớm đã bực bội đến mất kiên nhẫn, mãi tới chạng vạng ngày hôm qua Vương Quý phi mới cho hắn ra ngoài, thế nhưng hôm nay lại còn một trận quyết chiến, nên không thể hồ đồ được. Nghĩ đến đây, gân xanh trên trán hắn nhảy thình thịch.
Đã vào giờ Mão, Thanh Hà mới dẫn các cung nữ tiến vào đổi trà lần thứ ba.
"Mẫu phi còn chưa chuẩn bị xong sao?" Lý Nguyên Húc ra chiều không kiên nhẫn.
Thanh Hà cúi người, bẩm rằng: "Mấy hôm nay, nương nương khó ngủ, lại thêm lo lắng suy nghĩ về Thu Tuyển, cho nên người mệt mỏi, hôm nay mới dậy muộn."
Lý Nguyên Lãng vừa nghe xong, bèn ra vẻ cảm khái không thôi: "Mẫu phi quả thật vất vả rồi."
Lý Nguyên Húc khoát tay, dửng dưng như không: "Cũng tại mẫu phi nghỉ nhiều thôi, cậu ta đã nói, con cáo già Tư Mã Kỵ kia đã bất hòa với Tả tướng đại nhân từ lâu, sao có thể để con trai trưởng làm thư đồng thị lang của đại hoàng huynh chứ? Đã như vậy, bản điện hạ chính là lựa chọn tốt nhất của bọn họ, không đúng à?"
Lý Nguyên Lãng cười nói phải.
Gã hơi liếc về phía Lý Nguyên Mẫn đang ngồi bên cạnh, người kia vẫn mang dáng vẻ mờ nhạt đần độn như trước, tay y buông xuống bên người, đầu cúi thấp, ra vẻ cam chịu —— đáng ra y đúng là như vậy, y lẽ ra phải nên như vậy, nhưng Lý Nguyên Lãng lại biết rõ, bên dưới lớp da vô hại này, y là một con người khác.
Những chuyện xảy ra ở hành lang ngày ấy đã trở thành bệnh trầm kha trong tâm lý gã, làm cho gã mỗi lần nhớ đến đều cảm thấy bất an.
Nhưng gã