Tầm mắt đen ngòm.
Lý Nguyên Mẫn hốt hoảng phát hiện ra mình đang rơi vào trong một vũng lầy vô tận.
Giữa đám bùn tanh đen nhớp nháp, vô số cánh tay kéo y vào sâu trong đầm, y vươn tay một cách tuyệt vọng, cảm thấy mình sắp nghẹt thở đến nơi.
Y ra sức vẫy vùng giãy giụa, nhưng vẫn không thể thoát khỏi những bàn tay dơ bẩn hôi hám ấy, y sợ hãi cực kỳ, muốn thét lên, nhưng cổ họng lại chẳng phát ra được âm thanh nào.
Trong cơn tuyệt vọng đến cùng cực, chợt thân thể y được một vòng tay mạnh mẽ ấm áp ôm lấy, kéo y ra khỏi mảnh đất đặc nồng mùi tanh.
"Kiều kiều..." Giọng nói tràn đầy thương yêu kề cận bên tai y.
Y giật thót cả mình, rơm rớm nước mắt, bèn vội lấy mu bàn tay lau đi rồi hoảng hốt đẩy hắn ra.
Nhưng người sau lưng lại cứ nhì nhằng mà sấn tới, áp cho y ngã nhào trên mặt đất, sau lại vùi mặt vào người y mà sỗ sàng, làm cho vạt áo của y bung ra hết cả.
Lý Nguyên Mẫn ức đến phát hờn phát giận, vươn tay đẩy cái đầu của hắn ra: "Ngươi đi đi, ngươi đi đi."
Nhưng tên đàn ông to con này thật là bướng bỉnh, dửng dưng khống chế y, trợn mắt đáp: "Không đi."
Lý Nguyên Mẫn giận lắm, bèn nhắm mắt không thèm để ý đến hắn nữa, người đàn ông liền cười hì hì, nhoài người tới hít hà khắp người y, nom chẳng khác gì một chú chó, sau lại bắt đầu gọi y là kiều kiều này kiều kiều nọ, thật là sến sẩm phiền phức.
Lý Nguyên Mẫn càng nghe càng ngượng, bèn đẩy hắn một cái, cái con người này thật là quá đáng ghét, Lý Nguyên Mẫn giận dỗi nghĩ thầm, lại cảm thấy lồng ngực của người ấy thật ấm.
Đương lúc bắt đầu thiêm thiếp, chợt có người lay y dậy.
Y mở mắt ra, thấy sự việc diễn ra trước mắt thì sợ hết hồn, chiếc đai trinh tiết giống hệt như trong kiếp trước đang nằm trên tay người đàn ông, hắn giữ y lại, nhất quyết muốn y đeo vào.
Trong nháy mắt đó, Lý Nguyên Mẫn thét lên một tiếng, cảm nhận được sự ngạt thở còn khủng khiếp hơn ban nãy.
Y chẳng còn sức trốn tránh, chỉ biết níu lấy tay người đàn ông mà cầu xin: "Ta không đeo."
"Đừng bắt ta đeo nó." Lý Nguyên Mẫn ứa nước mắt, "Chàng hãy nhìn ta này..."
Y kéo tay hắn rồi đặt lên ngực mình, "Chàng hãy nghe ta này."
Mặt mày người kia lạnh băng.
Vẻ dịu dàng trên mặt hắn biến mất ngay tức thì sau lời từ chối của y.
"Không ai muốn nghe!"
Trái tim Lý Nguyên Mẫn thoáng chốc như bị một mũi tên khổng lồ xuyên thủng.
Trong cơn đau đớn kịch liệt, y gào khóc trong vô vọng.
"Điện hạ..."
Thân thể y bị ai đó lay nhẹ, Lý Nguyên Mẫn mở choàng mắt, khuôn mặt y vừa ướt vừa lạnh lẽo, và rồi y nhìn thấy vẻ mặt đầy sầu lo của Hạ Vân Dật.
Lý Nguyên Mẫn sửng sốt nhìn hắn, vô thức hé miệng: "Tri Hạc..."
Đôi mắt y trống rỗng: "Ngươi cũng muốn giao cấu với ta ư?"
Trong một khoảnh khắc thời gian như đọng lại.
Hạ Vân Dật lẳng lặng nhìn y một lúc, cuối cùng cong môi, mỉm cười đầy ấm áp: "Không đâu, điện hạ."
Hàng mi Lý Nguyên Mẫn run run, nước mắt rơi như mưa, nhưng trong lòng mừng rỡ khôn xiết: "Thật sao?"
"Đúng vậy." Hạ Vân Dật xoa đầu y, vừa dịu dàng an ủi, lại như khe khẽ thở dài: "Là thật."
Lý Nguyên Mẫn vừa khóc vừa cười, nhưng vẻ như y đã bình tĩnh lại, thân thể mảnh khảnh của y cuộn tròn, giấu vào trong chăn, y nghiêng đầu lên chiếc gối đã ướt nhẹp rồi chậm rãi nhắm mắt lại.
Ngoài cửa chợt nổi gió to, cơn gió nhẹ nhàng luồn qua song cửa, phát ra những tiếng xào xạc khe khẽ.
Từ trong phòng nhìn ra, khung cửa đã gói gọn một khoảng trời bên ngoài, thấp thoáng những nhành liễu non lay lắt.
Hạ Vân Dật kéo chăn cho y, trong ánh mắt hắn có đau lòng, có quý trọng, cũng có cả cô đơn...!Nhưng những cảm xúc này nhanh chóng biến mất, nhường chỗ cho sự kiên định mà ấm áp.
Giờ khắc này, hắn đã hoàn toàn minh bạch, suốt cuộc đời này, hắn sẽ coi y là người bạn chí giao của mình, và cũng chỉ có thể là bạn chí giao mà thôi.
***
Lúc tỉnh lại lần nữa, sắc trời đã gần hoàng hôn, chiều tà phủ lên không gian một sắc vàng óng ánh mờ mịt, Lý Nguyên Mẫn ngửi thấy mùi thuốc thoang thoảng nơi cánh mũi, bên ngoài có kê một cái bếp, trên bếp có một chiếc ấm sành đang sôi ùng ục, bốc hơi nóng nghi ngút.
Y chống tay ngồi dậy, cả người mơ màng, chợt có người vội vàng chạy tới đón đỡ.
"Ở đây là Thái Y Viện." Hạ Vân Dật đỡ y ngồi thẳng.
Lý Nguyên Mẫn đầu tiên là thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau đó trái tim y giật thót, hoảng loạn ngước mắt nhìn Hạ Vân Dật, cổ họng y nghèn nghẹn, thấp thỏm nhìn khuôn mặt hiền lành kia.
Hạ Vân Dật tiện tay đặt một cái gối sau lưng để y tựa vào rồi ngồi bên mạn giường, vẻ mặt hắn vẫn luôn khiến người khác bình tĩnh ôn hòa như vậy: "Ta biết rồi."
Trong nháy mắt ấy, sắc mặt Lý Nguyên Mẫn tái nhợt.
"Đừng sợ."
Y chợt nghe thấy một tiếng thở dài nhè nhẹ, Hạ Vân Dật lấy