Nghê Liệt nhìn bộ cung trang thêu hoa mai được trải ra trước mắt mình, con ngươi đột nhiên co rút lại.
Hắn đứng bật dậy, tóm lấy tấm áo trên bàn, nhanh chóng lật ra xem phần tay và cổ áo, tuy cung trang đã cũ kỹ ố vàng, nhưng giống hệt như trong ký ức, nhất là hình thêu hoa mai kia.
Ánh mắt hắn tràn đầy kích động, sải bước tiến lên, vươn tay nhấc bổng kẻ còn đang quỳ trên đất, để mặc gã lơ lửng trên không trung: "Ai sai ngươi tới, nói mau!"
Kẻ kia bị sức lực phi thường của hắn làm cho sợ hãi, nơm nớp mà rằng: "Tiểu nhân không biết, tiểu nhân chỉ thu bạc của hắn rồi mang thứ này đến Dịch sứ quán."
Nghê Liệt phẫn nộ ném gã sang một bên, nắm chặt tấm áo kia, chợt nghe được tiếng cạch khe khẽ, một cuộn giấy nho nhỏ rớt ra ngoài, nhịp thở của hắn chững lại, vội nhặt lên rồi mau chóng mở ra, thấy bên trong chỉ viết mấy chữ xiêu vẹo.
"Cung nữ Thu Thiền của Hoán Y Cục, mong chàng đến cứu."
Nghê Liệt hít thở dồn dập, đầu óc nóng lên: "Tào Cương!"
Tào Cương từ ngoài chạy vào, ông ta còn chưa kịp vái chào, Nghê Liệt đã tiến lên, tay còn nắm chặt tấm áo, tâm tình hết sức kích động: "Ta tìm được rồi!"
Ánh mắt của hắn nóng rực, giơ bộ cung trang lên trước mặt Tào Cương, thần sắc vặn vẹo: "Đời này, cuối cùng đã tới kịp!"
Ban đầu Tào Cương chẳng hiểu gì cả, nhưng đầu óc vốn nhạy bén, trông thấy Nghê Liệt vì một bộ cung trang tầm thường mà thất thố như vậy, lập tức hiểu ra nguyên nhân, trái tim cũng đập thình thịch: "Đại nhân..."
Quai hàm Nghê Liệt banh chặt, hơi hơi híp mắt, sau đó đột nhiên mở lớn, kiên quyết nói: "Nhất định phải bảo vệ người này!"
Hắn đến trước mặt Tào Cương, mở miệng ra lệnh, uy thế không gì ngăn được: "Sai Vương Hỉ hỗ trợ."
Tào Cương cả kinh, đây chính là quân cờ bí mật của bọn họ, lần đầu tiên sử dụng lại là vì một ả cung nữ —— Vương Hỉ là kẻ như thế nào? Gã là Đại tổng quản hậu cung, quan hàm Nhất phẩm, có vai trò chiến lược trong cuộc chiến này, cũng chính là một trong những trợ lực lớn nhất cho mai sau, sao có thể dễ dàng vọng động?
Nghê Liệt nhác thấy vẻ mặt Tào Cương có phần chần chờ, hắn hiểu rõ những băn khoăn của thuộc hạ, nhưng ánh mắt vẫn lóe lên tia sáng lạnh lẽo: "Việc này ngươi không được qua loa, phải làm cho thật ổn thỏa."
Hắn hòa hoãn lại, bắt đầu bình tĩnh hơn, nói: "Nhưng cũng không cần đánh rắn động cỏ, hiện tại không cần cứu nàng ra, chỉ cần đảm bảo nàng bình an là đủ rồi.
Việc này không được xảy ra sai lầm, bằng không ta sẽ hỏi tội ngươi đấy!"
Hắn bồn chồn mà đi đi lại lại vài bước, chà xát mặt, ngẫm nghĩ trong chốc lát, đoạn bảo: "Điều tra mọi thứ về nàng ấy, không được bỏ sót điều gì."
Tào Cương cúi đầu vái lạy: "Vâng!"
Sau khi Tào Cương ra ngoài, nội tâm vốn nóng nảy bất an của Nghê Liệt mới thoáng dịu đi đôi chút.
Hắn ngắm nhìn cung trang ố vàng trên tay, hầu kết giần giật, bước chân lùi về sau, rồi chậm rãi ngồi lên ghế, vầng trán áp lên tấm áo lạnh lẽo kia, ký ức trở về với đêm mưa tầm tã năm ấy.
Khi đó hắn hãy còn là thiếu niên, đôi tay níu chặt áo nàng, cung trang trên người nàng đã ướt sũng, nàng vươn tay vuốt ve khuôn mặt ướt nhẹp của hắn, dịu dàng động viên: "A Liệt này...!Sau này ta không che chở em được nữa, em ở ngoài đó, một thân một mình...!Phải biết tự chăm sóc cho mình."
Tiếng sấm rền vang, kinh thiên động địa.
Nàng dịu dàng như nước, hắn tan nát cõi lòng, lại chỉ có thể nhìn bóng nàng mờ dần nơi đáy mắt, chậm rãi ngất đi.
Trong một thoáng chớp mắt, chợt một đôi mắt sóng sánh dịu dàng thoáng qua tâm trí hắn, ngay cả chiếc mặt nạ xấu xí ấy cũng không thể che khuất một đôi mắt như vậy, sóng mắt người ấy trong trẻo và lả lướt như những nhành liễu rủ ven đường, khiến trái tim hắn rung động.
Nhưng bỗng nhiên, tâm trạng Nghê Liệt chợt thảng thốt, đương lúc hắn ý thức được mình lại lẫn lộn, mặt mũi lập tức sa sầm.
Hắn đột nhiên nhắm mắt lại.
Hàm răng nghiến chặt, nghĩ thầm, hắn sẽ không cho y bất kỳ cơ hội nào nữa, nhất quyết không cho phép y dễ dàng đảo loạn trái tim mình.
***
Sứ đoàn Ngõa Lạt ùn ùn tiến vào kinh đô, sau khi thu xếp xong xuôi, Thái tử Lý Nguyên Càn phụng mệnh Minh Đức đế, cho bày yến tiệc theo nghi lễ cao quý nhất để tiếp đón.
Màn đêm buông xuống, trong Nghi Điện to lớn, chỉ thấy dáng lung linh của thềm hoa đệm ngọc, điệu văng vẳng của sáo trúc đàn ca, lại thêm rượu ngon thức mới, thành thử chủ khách cùng vui.
Ở vị trí chủ tọa, Thái tử Lý Nguyên Càn và Quốc chủ Dã Tiên của tộc Ngõa Lạt đương chúc tụng lẫn nhau, chuyện trò vui vẻ.
Dã Tiên năm nay đã ngoài bốn mươi, thân hình cao lớn vạm vỡ, nhưng quầng mắt thâm đen, củng mạc ngả vàng, chứng tỏ thận hư khí ứ, hẳn là do ham mê tửu sắc quá lâu mà hư thân mất rồi.
Thái tử đã từng nghe qua đủ chuyện mỉa mai nực cười về Hoàng tộc Ngõa Lạt, trong lòng rất khinh thường, nhưng ngoài mặt vẫn hòa nhã: "Từng nghe rằng Quốc chủ Ngõa Lạt phong thái uy nghi xuất chúng, nay gặp mới biết trăm nghe không bằng mắt thấy."
"Thái tử quá khen, Dã Tiên không dám nhận." Dã Tiên thích ý cười khanh khách, cũng nâng tay rót rượu cho gã rồi tâng bốc lại vài câu, bầu không khí rất mực hài hòa.
Bấy giờ yến tiệc có hơn trăm người, quan viên từ Nhị phẩm trở lên đều có mặt, Tả tướng Triệu Cấu và Trấn Bắc Hầu Tư Mã Kỵ đều ngồi hàng đầu bên dưới, Tư Mã Dục và Nhị hoàng tử Lý Nguyên Lãng cũng ở trong đám này.
Các quan chức còn lại thì ngồi vào chỗ được sắp xếp theo phẩm bậc.
Nghê Liệt thân là chủ soái Đại doanh Lưỡng Giang nên cũng được tham gia, có điều, địa vị của võ tướng ở Bắc An không cao, cho nên hàng võ tướng đều ngồi ở mé ngoài.
Đối diện chỗ ngồi của quan chức Bắc An là sứ đoàn Ngõa Lạt, địa vị cao nhất chính là Đại tướng Lương Cáp Đa dưới trướng Dã Tiên.
Nghê Liệt tự tay rót rượu cho mình, ánh mắt lại lướt qua kẻ ấy.
Một đời trước, sau khi Ngõa Tiên chết thảm trong cung, chính tên Lương Cáp Đa này đã cấu kết với trăm vạn đại quân Thát Đát cùng tiến về phía Nam, chỉ suýt chút nữa đã san bằng vương triều Bắc An.
Mà trong lúc này, kẻ thù cũ của hắn trong kiếp trước hãy còn ra sức ca ngợi Dã Tiên, thái độ rất mực kính cẩn trung thành, chẳng hề có chút bóng dáng sau này.
Nghê Liệt cười nhạt, lại rũ mắt uống rượu, nhưng khi môi vừa khẽ chạm vào vành ly, trực giác nhạy bén như thú hoang của hắn bỗng nhiên cảm nhận được có điều bất thường, ánh mắt như lôi điện lập tức phóng về phía trước, bắt gặp một tên nọ vội vàng dời mắt đi.
Nhác thấy Tư Mã Dục vẫn làm ra vẻ điềm nhiên như không, đôi mắt Nghê Liệt hơi nheo lại.
Nhưng chẳng mấy chốc, sắc mặt hắn trở lại bình thường, tiếp tục ngẩng đầu uống rượu, chủ soái Ngô Kỳ của quân Thanh Châu ngồi bên cạnh thấy vậy lại rót đầy ly cho hắn.
Không biết Lương Cáp Đa lại mua vui chuyện gì, mà cả Thái tử và Dã Tiên cùng cười to, lại thêm đám quan chức xung quanh ton hót nịnh bợ, không khí cực kỳ vui vẻ.
Đến nửa sau tiệc, ai nấy đã ngà ngà say, Dã Tiên lảo đảo đứng lên, bắt chéo tay trước ngực, gã thực hiện một nghi thức của Ngõa Lạt, xong mới cười nói: "Đất Trung Nguyên dồi dào của báu, hẳn là điện hạ đã chẳng lạ gì những châu sang ngọc quý.
Có điều, phong tục dân