Chiếc hộp âm nhạc này chẳng biết từ đâu bỗng dưng lại là món quà sinh nhật đầu tiên Hạ Lâm Hi nhận được trong năm nay.
Cô đặt chiếc hộp này ở đầu giường, ban đêm đã nằm trong chăn ấm, dưới ánh đèn ngủ lặng lẽ lắng nghe, cho đến khi đã cảm thấy buồn ngủ, hình như người kia cũng đã ngủ rồi.
Cô vén mền ra, lấy điện thoại của mình, tra danh bạ số điện thoại của Tưởng Chính Hàn, sau đó mở mục tin nhắn, nghiêm túc hỏi han: Cậu ngủ chưa?
Thật ra điều Hạ Lâm Hi muốn hỏi có phải cậu là người đã tặng chiếc hộp âm nhạc đó hay không, nhưng nếu vậy thì thật ngại, sau khi cân nhắc gửi xong tin nhắn, cô lại về với chăn êm đệm ấm.
Tưởng Chính Hàn trả lời rất nhanh nhưng chỉ có hai từ: Vẫn chưa.
Hạ Lâm Hi trở mình, trùm kín mền, tiếp tục sự nghiệp gõ chữ: Hôm nay mình nhận được một chiếc hộp âm nhạc, hình như là tự làm.
Gõ xong tin nhắn này, cô đọc đi đọc lại đến mấy lần, không ngừng chỉnh lại ngôn từ, cuối cùng đành viết lại lần nữa.
Sau khi gửi đi thành công, Hạ Lâm Hi tung mền ra, quỳ gối trên giường nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, bàn tay cô nắm chặt trên đầu gối, im lặng chờ đợi đối phương hồi âm, giống như đang đối mặt với một điều gì đó vô cùng quan trọng.
Đợi khoảng vài giây sau, Tưởng Chính Hàn đã hồi đáp: Sinh nhật vui vẻ.
Tuy chỉ vỏn vẹn bốn chữ nhưng đã làm rõ ràng hết thảy.
Hạ Lâm Hi bước xuống giường, bật đèn trần lên, cô cảm thấy nhịp tim tăng nhanh, hai má nóng ran, cuối cùng cũng đã hiểu hết mọi chuyện, những gì cô đã nghĩ chính là những gì vừa diễn ra.
Cô cần làm một vài đề Toán để lấy lại sự bình tĩnh.
Đêm đen vô cùng tĩnh mịch, tiếng chuông báo hiệu mười hai giờ ngân lên, cảnh dưới ánh đèn bàn vẫn thế, vẫn là Hạ Lâm Hi cúi đầu giải bài, cô nhận ra giờ đây mình đã bước sang tuổi mười tám, theo mặt pháp luật thì hoàn toàn trưởng thành, bắt đầu phải gánh vác những trách nhiệm thuộc về mình.
Đứng trước ngưỡng mười tám, cô vẫn tĩnh tâm như cũ, không quá vui mừng, cũng chẳng quá xem nhẹ, ước ao duy nhất chính là mọi việc mình làm sau này sẽ trở nên hoàn hảo hết mức có thể. Con đường dẫn lối cô về tương lai giống như bài thi trong bàn tay này, tỉ mỉ từng li từng tí, bước một bước, thầm nghĩ một lần.
Nhưng giai đoạn trước mắt đây, điều gì là quan trọng nhất?
Có lẽ là đợt thi liên trường tuần sau.
Hạ Lâm Hi nghĩ rằng, đối với một học sinh bình thường, chuyện tăng điểm chỉ trong vòng một tuần khó khăn đến cỡ nào. Môn mà Tưởng Chính Hàn yếu là Vật Lý và Ngữ Văn, hai môn này đều là thế mạnh của cô, mọi kiến thức và phương pháp giải bài cô đều nằm lòng trong bàn tay.
Có suy nghĩ này trong đầu, đợi sáng mai đến lớp, cô sẽ nói một chút chuyện với cậu, như vầy hợp lý hơn.
Thời tiết hiếm hoi lắm mới mát mẻ như vậy, mây đen bao trùm trên không trung, khuất lấp cả ánh mặt trời, một học sinh vén bức rèm ra, hưng phấn gào lên: “Hôm nay trời sẽ mưa!”
Cơn mưa mùa hạ này rất to, ào ào như thác đổ, hạt mưa trĩu nặng, đan xen vào nhau thành một bức màn trắng xóa, rất nhiều bạn học vây quanh cửa sổ ngắm mưa, chỉ còn Hạ Lâm Hi ngồi yên tại chỗ.
“Đây là toàn bộ… bài văn mình đã viết.” Hạ Lâm Hi đặt một quyển vở xuống bàn sau, trên tay vẫn còn cầm sách từ vựng tiếng Anh. “Còn một quyển vở ghi chép môn Vật Lý nữa, ngày mai viết xong mình đưa cho cậu nhé!”
Tưởng Chính Hàn nhận lấy, lật ra hai trang đầu, chữ của Hạ Lâm Hi lúc ban đầu rất tinh tế, nhưng đến những trang sau thì hơi có hơi nghiêng nghiêng, tuy là rất rõ ràng nhưng không thể phủ nhận nét bút hơi run rẩy.
Hạ Lâm Hi giải thích: “Tối hôm qua mình có hơi buồn ngủ nên những trang sau không được đẹp cho lắm.”
Tưởng Chính Hàn hỏi: “Cậu thức suốt đêm sao?”
“Không có.” Hạ Lâm Hi nói. “Mình vừa viết vừa ôn tập lại, cũng tốt cho bản thân thôi.”
Nói xong, cô không nhắc lại thêm lần nào nữa.
Sau khi nhận được quyển vở của Hạ Lâm Hi, Tưởng Chính Hàn cũng không tỏ vẻ gì bất thường, so với lúc trước cũng chẳng thay đổi gì thêm, mỗi ngày vẫn đến lớp và tan học như bình thường, đi cùng một con đường với mọi học sinh khác hai lần một ngày, cũng như họ, cậu chẳng có tiếng tăm gì.
Thời gian tĩnh lặng trôi qua, chớp mắt đã đến ngày thi liên trường.
Vì có đến ba trường cùng thi vậy nên địa điểm thi đều được xáo trộn. Hạ Lâm Hi thi trong nội thành Giang Minh, mẹ của cô tiện đường đi làm vậy nên chở luôn Hạ Lâm Hi.
Một chốc sau khi Hạ Lâm Hi xuống xe, trường thi vẫn chưa mở cửa, vậy nên cô cứ đứng thơ thẩn bên ngoài.
Lúc này vẫn chưa đến tám giờ nhưng giao thông đã bước vào giờ cao điểm, người người lui tới vội vàng, chiếm hết khu vực dành cho người đi bộ.
Cô lướt qua địa chỉ mười chín của trường thi, nhìn thấy một vài nam sinh và nữ sinh đang tán gẫu, họ đều là bạn học cùng lớp với cô, trong đó không chỉ có Trần Diệc Xuyên mà còn cả Thời Oánh và Mạnh Chi Hành.
Có lẽ bởi vì kì thi này rất quan trọng nên mọi người đều đến sớm hơn thường ngày.
Thời Oánh là người đầu tiên nhìn thấy cô, cô ấy vẫy tay chào hỏi: “Hạ Lâm Hi, cậu cũng thi ở đây?”
Hạ Lâm Hi đeo cặp vào lưng rồi bước qua bên đấy.
Mạnh Chi Hành mang theo một tập chứa tài liệu trong suốt, mỉm cười nhìn Hạ Lâm Hi: “Mình đang đánh cược cùng mọi người, sau khi có kết quả kì thi này, cậu vẫn là người đứng đầu.”
Trần Diệc Xuyên hỏi: “Cậu muốn cược bao nhiêu?”
Mạnh Chi Hành còn chưa trả lời, Trần Diệc Xuyên đã nói thêm: “Có thể lỗ to đấy.”
Xung quanh là một màn sương mù mịt, nhiệt độ dần dần thấp xuống, loáng thoáng một cơn gió lạnh thổi qua, tung hứng với vạt áo đồng phục, có người thầm than lạnh quá, dần dần ai nấy đều đứng sau bức tường, chỉ độc mỗi Hạ Lâm Hi vẫn đương đầu với cơn gió.
Hôm nay cô không mang đồng phục mà là áo dài quần tây bình thường, vậy nên cũng chẳng sợ đứng đầu ngọn gió, cô không hề cảm thấy lạnh, ngược lại còn chút thích thú.
Cô nói: “Nếu sau kì thi này, điểm tôi cao hơn cậu…”
Hạ Lâm Hi còn chưa nói xong, Trần Diệc Xuyên đã cắt ngang: “Kì thi chưa bắt đầu, sao cậu biết được kết quả?”
“Không cần so sánh điểm của bản thân với người khác.” Thời Oánh đứng trong một góc, bỗng nhiên nói: “Nếu bản thân tiến bộ thì đó mới là tiến bộ thật sự.”
Một nam sinh bên cạnh gật đầu: “Vẫn là nữ thần của chúng ta nói đúng.”
Cậu ta hỏi: “Đúng rồi, Thời Oánh, cậu khỏe chưa? Mấy ngày nay cậu xin phép nghỉ học, chúng mình cứ nghĩ đợt thi này cậu sẽ không tham gia.”
Thời Oánh đáp: “Khoảng thời gian vừa rồi mình có cuộc phẫu thuật, nghỉ ngơi một tuần thì khá hơn rồi, mình cũng có học kèm tại nhà có nên không chậm chương trình học đâu.”
Làn da cô trắng nõn, gương mặt hồng
hào, đeo một cặp kính sát tròng, lúc nói chuyện cũng đã thấy tươi tắn, thật sự tốt hơn lúc trước rất nhiều.
“Mình phải cảm ơn Hạ Lâm Hi.” Thời Oánh cười, đi đến khoác tay Hạ Lâm Hi. “Tuần trước, mình té ngã ở phòng lấy nước, nếu không gặp cậu ấy chắc mình cũng không biết làm sao.”
Hạ Lâm Hi nói: “Cậu không sao thì tốt.”
Thời Oánh gật đầu, nói tiếp: “Sau này rảnh, mình mời cậu một bữa nhé.”
“Hạ Lâm Hi không có thời gian.” Trần Diệc Xuyên lấy số báo danh ra, quay đầu nhìn về phía trường thi: “Cậu ấy lúc nào cũng chỉ học với học, làm gì có thời gian rảnh đi chơi cùng cậu.”
Nói xong, bỗng dưng cậu ta nhớ đến, ban nãy nói chuyện với Hạ Lâm Hi vẫn chưa xong.
Vậy nên lại hỏi: “Lúc nãy cậu nói cái gì? Nếu kết quả sau thi của cậu…”
Lúc này đây, lời của Trần Diệc Xuyên lại không thể nói hết.
Hạ Lâm Hi đã vội chạy đi.
Trường thi chưa mở, bạn học còn đây, chẳng biết cô thấy ai, vội vàng chạy đến cổng vào.
“Hạ Lâm Hi đi đâu thế, có ai ở đằng đấy à?” Có người hỏi.
Mạnh Chi Hành đứng bên cạnh, cậu nhấc chân hai bước, nhìn về cổng trường, quả nhiên, cậu thấy Tưởng Chính Hàn.
“Có người đấy chứ.” Mạnh Chi Hành chỉ về phía trước, nói bừa. “Cố Hiểu Mạn kìa.”
Thời Oánh nghe vậy, cũng đến đấy.
Nhưng cô không nhìn ra cổng vào, cô đứng trước lớp kính thủy tinh phòng bảo vệ, ngắm nhìn gương mặt của mình trong gương, giương điện thoại chụp lại.
“Không ngờ mối quan hệ giữa Cố Hiểu Mạn và Hạ Lâm Hi tốt như vậy.” Thời Oánh cúi đầu nhìn camera, tìm kiếm ảnh của mình. “Năm lớp 11, mình còn thấy họ cãi nhau.”
Mạnh Chi Hành nói: “Cũng không lạ gì, mình với Trần Diệc Xuyên còn đánh nhau nữa là.”
Cánh thủy tinh phản chiếu bóng người xa xa, là Hạ Lâm Hi đứng bên một chiếc xe đạp.
Hạ Lâm Hi và Tưởng Chính Hàn cùng tìm chỗ để xe, gần khu vực gửi xe máy và xe điện, tận dụng hết không gian chen chúc xe là xe, qua năm phút, cuối cùng họ cũng tìm được một chỗ tốt, Hạ Lâm Hi mở miệng hỏi: “Cậu ôn tập sao rồi?”
Tưởng Chính Hàn trả lời câu hỏi của cô: “Sau khi thi xong, mình sẽ ngủ một giấc.”
Lúc nãy Hạ Lâm Hi chạy đến, không hề vờ như là ngẫu nhiên gặp gỡ, bây giờ đứng bên cạnh cậu cũng bình tĩnh vô cùng, cô quay lưng về phía cậu, nói: “Lần thi này cũng bình thường thôi, đợi đến lúc bắt đầu, cậu đừng lo lắng nhé.”
Tưởng Chính Hàn nói: “Ừ, mình sẽ không lo lắng.”
Đồng hồ điểm tám giờ mười phút, một hồi chuông báo vang lên, hai cánh cổng trưởng mở ra, đại đa số mọi người đều đi vào.
Trong nháy mắt, dòng người từ bốn phía ùa vào đây, từ trên cao nhìn xuống chẳng khác một đàn kiến vác theo lương thực là bao.
Hạ Lâm Hi đi phía sau Tưởng Chính Hàn, bỗng nhiên chú ý đến cánh tay trống không của cậu.
Hạ Lâm Hi do dự một lát rồi cũng đưa tay ra.
Đúng lúc cậu nắm chặt.
Lòng bàn tay của cậu nóng hơn so với cô, ngón tay cũng dài hơn, cậu đi cùng cô về phía trước, hai người không ai nói gì, xung quanh đều là học sinh, cũng có vài người quen bọn họ, thế nhưng không một ai cúi đầu, không một ai chú ý đến đôi bàn tay đan xen nhau ấy.
Từ cửa chính đến phòng học, rộng cũng hơn bảy trăm mét vuông, Hạ Lâm Hi mông lung tiến vào.
Trời cao mấy trắng, gió thu mân mê, sương mù lãng đãng, cô một tay cầm số báo danh, tay còn lại nằm gọn trong lòng bàn tay kia, mồ hôi khẽ rịn ra.
Khi số người trở nên thưa thớt, Hạ Lâm Hi rút tay mình về.
Phòng thi của cô ở lầu hai nên đến cầu thang, mỗi người lại mỗi ngã: “Cậu cố lên nhé, sẽ làm bài tốt mà.”
Tưởng Chính Hàn nói: “Cậu cũng vậy.”
Cậu khoác cặp trên vai, lòng bàn tay vẫn còn chút xao xuyến.
Thì ra bàn tay của một cô gái là như vậy, cậu thầm nghĩ, thật sự mềm mại hơn tay cậu rất nhiều, nắm một lúc lâu như vậy, cậu không dám dùng nhiều lực sợ làm người ấy đau.
Tháng trước, Tưởng Chính Hàn còn rất ít khi nói chuyện với Hạ Lâm Hi, thế mà bây giờ, cậu lại chủ động nắm tay cô ấy, cậu cảm thấy mình thay đổi thật quá nhanh.
Nhưng thứ thay đổi không chỉ là thói quen của cậu, mà còn có cả thành tích và vị thứ.
Năm ngày kể từ lúc kết thúc đợt thi, điểm số cũng đã được công bố, thầy chủ nhiệm lớp đầu tiên tự lập ra một danh sách, thống kê lại thành tích của khối mình.
Bên trong phòng giáo viên, nghe thầy Hà nói đã có hết kết quả, các giáo viên khác cũng quây lại, có một thầy giáo hỏi: “Sao rồi, hạng nhất của trường chúng ta lần này thi được bao nhiêu điểm?”
Thầy Hà cười sảng khoái, tiện tay lật danh mục. “Nhờ may mắn chăng, lần này Hạ Lâm Hi của trường ta vẫn dẫn đầu.”
Không ít giáo viên vỗ tay, cũng có người khen: “Đều là thầy Hà dạy tốt.”
“Điểm Ngữ Văn và Anh Văn của Hạ Lâm Hi đều rất cao.” Thầy Hàn chỉ vào những con số. “Trong hai môn này, rất nhiều nam sinh của ban tự nhiên đều bị em ấy đánh bại.”
Thầy Hà vừa nói chuyện, vừa lướt xuống danh sách, ánh mắt bỗng nhiên ngưng lại, nhìn cái tên Tưởng Chính Hàn.
Vị thứ hai mươi chín toàn lớp, xếp hạng năm trăm linh sáu cả ba trường.
Ngón tay thầy Hà run run, không dám tin vào mắt của mình.