Tưởng Chính Hàn chậm rãi nói, Hạ Lâm Hi vô cùng tin tưởng, cô nghiêng mặt nhìn cậu, khó hiểu hỏi: “Tại sao trên mặt trái huy chương lại có hình một chú chó săn?”
Theo lý thuyết, trên bề mặt của những tấm huy chương sẽ khắc một kí hiệu biểu trưng, vậy nên Hạ Lâm Hi mới cảm thấy khó hiểu, rốt cuộc đó là trận đấu gì mà lại dùng chó săn làm kí hiệu?
Câu trả được tỏ tường vào tháng mười một, đầu giờ vẫn còn sớm, mọi người vùi đầu vào sách vở ôn bài, nhiệt độ bên trong ấm hơn so với bên ngoài rất nhiều, trên mặt kính còn đọng lại vệt nước dài.
Nhờ có lớp sương phủ kín này, thầy chủ nhiệm đành hết cách lén lút đứng ngoài cửa sổ, trông coi hoạt động của học sinh trong lớp, vậy nên ai nấy đều thả lỏng người, vô cùng hạnh phúc bởi tiết trời lạnh giá này.
Trương Hoài Võ cầm một quyển truyện tranh, đặt trên đùi len lén lật từng trang, tháng trước cậu vừa viết một bảng kiểm điểm, còn liên lụy Tưởng Chính Hàn nhưng vẫn không nhịn được, trong lòng như có kiến đốt, bức bối không thôi.
Chuyện viết một bảng kiểm điểm đối với Tưởng Chính Hàn cùng lắm chỉ mất mười phút, một bản kiểm điểm đủ tám trăm từ, lối viết rành mạch dứt khoát, thể hiện rõ tác phong của một người “đã có kinh nghiệm”.
Nhưng Trương Hoài Võ vẫn lo lắng vô cùng, cậu nhìn quyển truyện tranh trước mặt, lòng cứ muốn lật lên, nhưng nếu lại xui xẻo bị bắt, cậu không thể để Tưởng Chính Hàn liên lụy thêm nữa.
Nghĩ đến đây, cậu ngẩng đầu nhìn người bạn cùng bàn.
Cậu thấy Tưởng Chính Hàn lấy một chiếc hộp nhỏ ra, đưa cho Hạ Lâm Hi đang ngồi trước.
Hạ Lâm Hi mở nắp hộp ra, ngón tay lướt nhẹ trên lớp vải bọc mịn màu đỏ, đặt giữa là một tấm huy chương vàng ánh lên lớp màu lấp lánh.
Cô xoay qua mặt trái của tấm huy chương, nhìn kí hiệu được khắc lên, quả nhiên là một con chó săn, bên dưới đề thêm một dòng chữ tiếng anh, nội dung đại khái là kết quả đạt được.
Hạ Lâm Hi vừa cảm thấy vinh hạnh, vừa cảm thấy hân hoan, nhưng cô phải tỏ ra rụt rè một chút, không thể nói thẳng ra được, cô cầm chiếc hộp này, sau một lúc mới bảo: “Mình sẽ giữ gìn cẩn thận.”
Tưởng Chính Hàng cảm thấy nhẹ lòng, cậu đáp: “Sau này huy chương của mình sẽ tặng cho cậu hết.”
“Huy chương lẫn cúp sao?”
“Chỉ cần cậu thích là được.”
Khóe miệng Hạ Lâm Hi nhoẻn lên, rõ ràng vô cùng vui vẻ, vậy mà vẫn cố cứng đầu: “Hình như vậy không ổn lắm, giống như mình đang đoạt đi chiến lợi phẩm của cậu vậy.”
“Không phải như vậy.” Tưởng Chính Hàn nói. “Là mình tự nguyện dâng lên.”
Trước đây lúc nói chuyện với cô, cậu còn có chút kiềm chế, nhưng bây giờ mối quan hệ tiến được thêm nhiều bước, lời nói trlừ miệng tuôn ra cũng càng lúc càng trôi chảy.
Đoạn đối thoại hòa hợp ngọt ngào bên này, một từ cũng không thiếu lọt vào tai Trương Hoài Võ bên kia.
Cậu ngẩn người nửa phút, dường như bản thân vừa nghe lầm, nhưng câu “Chỉ cần cậu thích là được” của Tưởng Chính Hàn giống như một chiếc trực thăng, cứ bay lòng vòng trong đầu cậu, in dấu lại ấn tượng vô cùng sắt son.
Hai bàn tay cậu lạnh run, ngẫm lại rất nhiều chuyện đã từng xảy ra, giờ mới nhận thấy đúng là có nhiều chuyện rất lạ lùng.
Nhưng vẫn có điều khiến cậu thắc mắc nhiều hơn cả. Cậu học vượt lớp hai năm, giờ đây mới tròn mười sáu tuổi, sự trải đời cũng chẳng bao nhiêu, huống hồ là tình cảm nam nữ… Nhưng các cặp đôi khác trong trường, ai cũng thường xuyên nói chuyện học hành như bọn họ sao?
Trương Hoài Võ thầm nghĩ, nếu như vậy thật thì ông trời mau sai Thiên Lôi xuống đánh chết cậu đi!
Ý nghĩ vừa mới thoáng qua đầu cậu, Tưởng Chính Hàn và Hạ Lâm Hi đã bắt đầu, dường như là Hạ Lâm Hi hỏi trước: “Số liệu có liên quan gì đến biểu đồ hở cậu?”
“Số liệu có thể dùng để thiết lập biểu đồ, nghiệm chứng kết quả.” Tưởng Chính Hàn nói với cô. “Còn biểu đồ có khả năng mô phỏng kết quả, chỉ ra nguyên nhân.”
Cậu vừa giải một bài toán, vừa vẽ một biểu đồ bên cạnh, viết ra một ít công thức chính, giải thích tường tận. Hạ Lâm Hi cầm biểu đồ lên, cô quay đầu lên, hai người nói chuyện với nhau càng lúc càng nhỏ, xung quanh cũng không có ai để ý đến nữa.
Ngoại trừ Trương Hoài Võ.
Tưởng Chính Hàn cười, hình như tâm trạng đang rất tốt, cậu chỉ chăm chú nói chuyện với Hạ Lâm Hi, không hay biết gì về tình trạng của cậu bạn cùng bàn.
Trương Hoài Võ với tay, kéo Cố Hiểu Mạn, hỏi cô có biết chuyện này hay không? Nhưng cậu chỉ mới nói: “Hạ tỷ và Chính Hàn…”
Cố Hiểu Mạn trả lời: “Mình biết lâu rồi.” Sau đó lại dặn dò. “Cậu đừng kể lung tung nhé.”
Trước đây, Trương Hoài Võ luôn cho rằng, bốn người ngồi sau cùng bọn họ là một nhóm nhỏ, nhưng giờ đây, cậu cảm giác như mình là kẻ bị bỏ rơi.
Vừa hay thông báo từ điện thoại vang lên, cậu chầm chậm mở ra, là một thông báo từ nhóm của lớp.
Thì ra là Cao Trầm sau khi được cử đi thi giải quốc gia, cậu ta thường ra ngoài chơi điện tử một mình, hôm nay muốn pk nên thử hỏi bạn bè xung quanh.
Trương Hoài Võ nhìn chằm chằm quyển truyện tranh của mình, cảm thấy sức hút thật khó lòng cưỡng nổi, cậu rất muốn pk một trận cho thõa lòng, nhưng lại sợ bị phát hiện. Nhưng nghĩ kĩ rồi, mọi người dám yêu sớm thì có gì cậu không dám nữa.
Giữa trưa Trương Hoài Võ trốn học ra ngoài tiệm net, kề vai sát cánh cùng Cao Trầm, nói như vậy bởi vì từ trước đến nay cả hai người đều không ấn tượng gì về nhau, nhưng giờ đây cùng nhau trải qua bao trận đánh, khoảng cách được kéo lại rất nhiều.
Nguyên nhân thật sự là bởi trình độ của Cao Trầm quá kém, Trương Hoài Võ lại càng “gà mờ” hơn, trong tiếng hô la bất mãn và trào phúng, hai người họ ngày càng nâng tầm khả năng của mình.
Lâu rồi không được chơi đến thỏa thích như thế, quả thật như mãnh thú xổng chuồng, nhất định phải đánh được boss lớn trong game mới không uổng công cậu bỏ một khoảng thời gian này.
Vì vậy, chiều nay, Trương Hoài Võ không đến lớp.
Tiết đầu tiên vào buổi chiều là môn Vật Lý, có thể nói ban tự nhiên đặt nặng môn này rất nhiều, bài tập thì càng ngày càng khó, giống như cơn mưa đạn mịt mùng khói thuốc, máu me tung tóe, chết vô cùng bi ai.
Bởi vậy nên không có bạn trẻ nào đủ can đảm để trốn tiết này.
Hạ Lâm Hi quay đầu, nhìn chỗ ngồi còn trống của Trương Hoài Võ, thuận tiện hỏi: “Trương Hoài Võ không vào học
sao?”
“Để mình hỏi cậu ấy.” Tưởng Chính Hàn rút điện thoại ra, gõ nhanh một tin nhắn. “Có lẽ là đau gì rồi.”
Cố Hiểu Mạn chen vào nói: “Sáng nay cậu ta còn vui vẻ lắm kia mà, sao đến chiều đã không dậy nổi vậy, một thanh niên trai tráng là thế, vậy mà thể chất yếu không chịu được.”
“Sắp đến đông rồi, có lẽ là cảm vì ăn mặc không cẩn thận.” Hạ Lâm Hi lật một cuốn lịch nhỏ bằng tay ra rồi xem ngày. “Đông trước cậu cũng vậy.”
Gương mặt Cố Hiểu Mạn ửng đỏ, khư khư nói: “Con trai khác với con gái chứ.”
Trên bục giảng, thầy dạy Lý đằng hắng, vỗ vỗ mặt bàn: “Được rồi, đừng nói chuyện nữa, hôm nay thầy sẽ giảng một dạng nâng cao, mọi người chú ý lắng nghe nhé.”
Cả lớp vẫn đang xôn xao bỗng chốc im phăng phắc.
Đến tận cuối chiều, Trương Hoài Võ vẫn không chịu xuất hiện.
Thầy Hà gọi điện thoại trên hành lang, liên hệ cha của Trương Hoài Võ. Cha mẹ cậu ta đã ly dị từ sớm, cậu là do một tay cha nuôi nấng nhưng người cha này tính tình vô cùng nóng nảy, hở một chút là sẽ đánh con.
Sau khi gọi điện xong, thầy Hà liền ra khỏi trường tìm học sinh, cha của Trương Hoài Võ cũng đến trường, tìm con của mình.
Lúc đạp xe ra về, Hạ Lâm Hi còn nhìn thấy bóng dáng vất vả tìm học trò của thầy Hà.
Cô gọi điện cho Trương Hoài Võ nhưng những tiếng chờ máy cứ kéo dài, không một ai bắt máy.
Vào giữa tháng mười một, ban đêm thường đến sớm hơn, mới năm giờ trờ đã chập choạng tốt, màn đêm yên tĩnh lặng lẽ buông xuống.
Trong nhà mở máy sưởi, buổi tối đã được chuẩn bị xong, sau khi Hạ Lâm Hi ngồi xuống còn gắng hỏi dò: “Mẹ ơi, mẹ biết bạn bè trong lớp con đúng không?”
Nếu cô nhớ không lầm, khoảng thời gian học hè tháng Tám, mẹ cô từng nói, cha của Trương Hoài Võ tức ông Trương chính là tài xế mới của công ty mẹ cô.
Quả nhiên, mẹ cô trả lời: “Mẹ biết trong lớp con có một bạn tên Trương Hoài Võ, con hỏi để làm gì đấy?”
Hạ Lâm Hi nuốt một miếng cơm, nóng lảng: “Ba của cậu ấy làm ở công ty mẹ phải không…”
“Ông ấy mới làm được ba tháng.” Mẹ cô ngắt lời: “Từng say rượu một lần.”
Trên bàn bày biện năm món ăn và một bát canh, chay mặn đủ cả, phong phú hơn mọi khi nhiều. Cha của Hạ Lâm Hi im lặng ăn cơm, sau được nửa bỗng nhiên mở miệng nói: “Ông Lục năm nay tám mươi tuổi rồi, sẽ tổ chức mừng thọ ở quê, ngày mai tôi về đấy một chuyến, tuần sau sẽ về nhà.”
Hạ Lâm Hi nhìn mẹ cô đang múc canh, nghe thấy lời này thìa hơi buông lỏng, từ tốn nói: “Ông Hạ, sinh nhật ba tôi hình như cũng không thấy ông nhiệt tình như vậy.”
Ông Hạ buông đũa xuống, ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Lâm Tống, bà biết không, lúc tôi định vào biệt thự, người làm lại đuổi tôi đi đấy.”
“Nói chuyện đấy với tôi làm gì?” Lâm Tống múc một bát canh cho con mình, sau đó mới nói tiếp: “Ông đi một chiếc xe thổ tả, làm sao đi vào khu biệt thự cao cấp được. Tôi muốn đổi xe Audi cho ông, ai là người không đồng ý ở đây hả?”
Ông Hạ giơ hai tay, vò đầu nói: “Được rồi, ngưng đi, đừng cãi nhau trước mặt con.”
Hạ Lâm Hi thầm nghĩ, cô đã thấy nhiều vậy rồi… Giờ mới dừng lại liệu có muộn hay không?
Nhà ngoại cô có một căn biệt thự sang trọng nhưng cô rất ít khi đến đấy, ông ngoại cô cũng như một người đã lánh đời, con gái mình cũng hiếm khi quan tâm. Nhưng cô chưa bao giờ biết rằng, hóa ra cha mình đã từng bị người làm đuổi đi.
Hạ Lâm Hi cúi đầu ăn cơm, không nói điều gì, sau lại nghe mẹ cô nói: “Mai tôi đi công tác, ba ngày sau sẽ về.”
Cha cô lập tức phản đối: “Còn con thì sao?”
“Nhà có dì Bành mà.”
“Người giúp việc chỉ là người ngoài, bà để Tiểu Hi cho người khác chăm sóc mà yên tâm được sao?”
“Tôi còn cách khác à?” Mẹ cô ngẩng đầu nhìn ông. “Vé máy bay đã đặt rồi, ngày mai tôi đến Bắc Kinh họp, ông về quê là chuyện của ông, sao tôi lại không thể dự cuộc họp chứ?”
Cha cô nghẹn lời nhưng lại không biết phải phản kích thế nào.
Sau buổi cơm tối, Hạ Lâm Hi bước vào phòng, cô mở cặp mình ra, lấy chiếc hộp cất huy chương vàng mà Tưởng Chính Hàn tặng đặt bên cạnh hộp nhạc.
Đầu mùa đông buốt giá, vậy mà hai cánh cửa sổ vẫn mở toang, gió lạnh từ từ tiến vào, cô vẫn mải mê nhìn tấm huy chương, cho đến khi hắt hơi.
Hạ Lâm Hi khởi động máy tính lên mạng, cô tìm thông tin về cuộc thi lần này, khoảng ba phút sau đã thấy ảnh chụp của Tưởng Chính Hàn.
Cậu đang nhận giải trên bục, dáng người cao to thẳng tắp, bên cạnh còn có cả hai nam sinh chung đội và vị khách quý có nhiệm vụ trao giải… Rất nhiều biểu ngữ ở sau lưng họ, không khó để hình dung cuộc thi này lớn đến nhường nào.
Hạ Lâm Hi suy nghĩ một chút, cuối cùng ấn lưu hình rồi mới tắt máy ôn bài.