Trăm Năm Hòa Hợp, Ước Định Một Lời

Chương 32


trước sau

Lịch Âm năm nay chỉ dừng ở ngày thứ hai mươi chín, trên lịch không có số ba mươi.

Ngày hai tám tháng mười hai âm lịch, trường học đã cho nghĩ, kế đến là cảnh nhà nhà đoàn viên trong thời khắc giao thừa, cuộc đời lại hóa thành tờ giấy trắng, tương lai mỗi người càng không thể thấy trước được.

Mùng bốn tết Âm, Hạ Lâm Hi mang cặp ra khỏi nhà, cô nói dối mình đến hiệu sách lựa vài cuốn bài tập, nhưng thật sự lại chạy đến đường cho người đi bộ, nơi này lủng lẳng từng chiếc lồng đèn vô vàn màu sắc, khiến người đi qua có thể cảm nhận hương vị rõ rệt của mùa xuân an lành.

Cô hẹn Tưởng Chính Hàn vào lúc chín giờ, trong một quán cà phê mới khai trương.

Hạ Lâm Hi tám giờ năm mươi phút đã đến nơi, vừa vào cửa đã nhìn thấy cậu, lúc ấy quán cà phê không có một ai, cậu ngồi một mình dựa vào song cửa sổ, trong tay là một quyển tạp chí phụ san.

Hạ Lâm Hi bước đến hỏi: “Cậu đến sớm quá, đợi mình lâu không?”

Tưởng Chính Hàn nở nụ cười khi nhìn thấy cô, cậu gập quyển tạp chí trong tay lại, sau đó đặt sang một bên: “Mình mới đến thôi, cậu mau ngồi đi.”

Hạ Lâm Hi nghĩ rằng có lẽ hai người họ đều thông minh như nhau nên vô cùng ăn ý, ngay cả thời gian đến đây cũng không hơn kém là bao.

Nhưng chẳng bao lâu, người phục vụ bưng lên hai ly cà phê, còn đưa ra một tờ hóa đơn, ghi rõ ngày giờ.

Hạ Lâm Hi ngẩng đầu nhìn một chút, thời gian ghi trong hóa đơn là bảy giờ ba mươi phút, nói cách khác, Tưởng Chính Hàn đợi cô một giờ hai mươi phút rồi.

Hạ Lâm Hi suy nghĩ một lát, cảm thấy trào dâng một thứ cảm xúc khó tả trong lòng.

Bọn họ ngồi đối diện nhau, nói chuyện dễ dàng hơn so với mọi khi rất nhiều, bởi lẽ quanh đây không có người quen, nói trên trời dưới đất cũng chẳng cần kiêng dè, Hạ Lâm Hi thẳng thắn: “Còn ba tháng nữa thi đại học rồi, nếu cậu có bài nào không hiểu…”

Cô múc một viên đường vào ly cà phê, quấy lung tung cả lên. “Thì tìm mình bất kì lúc nào cũng được, mình nhất định sẽ giảng cho cậu.”

“Chuyện gì cũng được à?”

“Đúng vậy.”

Tưởng Chính Hàn lấy một chiếc hộp ra, đặt trước mặt cô: “Không biết cậu có thích không…”

Hạ Lâm Hi bất ngờ.

Trên chiếc bàn họ đang ngồi bày thêm một cuốn lịch để bàn, còn chu đáo lật sẵn ra tháng hai, hôm nay là mùng bốn năm mới, cũng là ngày mười ba tháng hai, ngày mai… Hình như mai là lễ tình nhân, Hạ Lâm Hi cầm chiếc hộp kia, không rõ chỉ là một món quà đơn thuần hay là Tưởng Chính Hàn đã chú tâm.

Cô mở hộp ra, bên trong là một chiếc đĩa cứng nằm ngay ngắn.

Bên ngoài mới tinh, kiểu dáng bình thường, dung lượng không cao, cũng không phải là thứ gì đắt đỏ.

Hạ Lâm Hi lập tức nói: “Chiếc đĩa cứng của mình cũng mới hư, định bụng sẽ mua cái mới.”

Tưởng Chính Hàn bật cười, giải thích với cô: “Chiếc đĩa cứng này không rỗng đâu.”

Vậy, rốt cuộc có gì bên trong?

Cả một buổi sáng, Hạ Lâm Hi đều tự hỏi chuyện này.

Bởi vì cha mẹ cô cứ gọi điện thoại hối thúc, nên cô không thể ở lại lâu hơn. Mười hai giờ đã vội chạy về nhà, dùng bữa trưa xong lại thấy quá buồn ngủ nên lên giường đánh một giấc đến ba giờ. Chẳng hiểu tại sao đột ngột tỉnh dậy, vội vàng tìm chiếc đĩa cứng của mình.

Cô nhập chiếc đĩa kia vào máy, trong quá trình đợi máy chạy thì cho phép bản thân cất cánh tưởng tượng.

Hạ Lâm Hi từng nghe ai đó nói rằng, trong hộc bàn và đĩa cứng máy tính của một người con trai sẽ cất giữ những bí mật không nên nói, nhưng cô lại chẳng ngờ rằng, Tưởng Chính Hàn lại tặng đĩa cứng của mình cho cô… Có lẽ điều này giống như một sự tin tưởng.

Nhưng lúc cô mở cửa sổ của đĩa cứng ra, cô mới phát hiện ý nghĩ của mình thật quá xa vời rồi, trong đĩa cứng chẳng có một thứ gì bất thường, chỉ có hàng ngàn dòng HTLM ở trạng thái tĩnh viết theo ngôn ngữ JS và cơ chế CCS.

Tất cả những thứ đó xây dựng nên một trang web tĩnh.

Hạ Lâm Hi tìm thấy trang chủ, dùng chuột mở ra, những gì hiện lên trong ánh mắt khiến cô ngạc nhiên, cô siết chặt con chuột, nhìn thẳng vào màn hình máy tính, một thời gian lâu cũng chẳng biết nên nói gì.

Sự thật chứng mình, trong phần cứng máy tính của một cậu con trai, quả nhiên có những điều chẳng thể diễn tả bằng lời.

Một trang web thật đẹp.

Ở giữa trang là hai đường trong hệ trục tọa độ, phía trên có khung để điền phương trình, Hạ Lâm Hi kick chuột vào khung kia, vô thức gõ ra một hàm số, bên dưới hình vẽ đầy đủ hiện lên.

Cô thử lại một hàm số khác, hệ trục tọa độ của nó lại một lần nữa hiện lên, cô xem dãy thống kê bên cạnh, còn có cả nút khởi động mô phỏng ba chiều.

Mô phỏng ba chiều, ý cũng như tên, chính là thể hiện hệ trục tọa độ trong không gian với nhiều mặt khách nhau, còn biểu hiện cả chất điểm chuyển động trên trục đối xứng, còn thể tùy ý phóng to thu nhỏ nữa là đằng khác.

Kéo thanh dọc đi xuống, còn có bộ đồng xử lý FPU trong Toán học, bao quát rất nhiều công thức, hơn cả còn không hạn chế độ lớn của số được phép nhập.

Chỉ một ít khả năng như vậy thôi nhưng Hạ Lâm Hi mò mẫm đến cả hai ba tiếng đồng hồ.

Trang web cậu viết giống như chiếc hộp âm nhạc kia, không có chữ kí, càng không có ngày giờ, nhưng trên cả trang chủ lẫn đáy hộp đều có một dòng chúc cô vui vẻ.

Hạ Lâm Hi mò mẫm cho đến tận khi đôi mắt nhức nhối, mới cầm điện thoại ngã người trên giường, viết một tin nhắn cho Tưởng Chính Hàn, soạn đi soạn lại đến mười lăm phút, cuối cùng chỉ gửi được một câu: Cả trang web đều do mình cậu làm sao?

Cậu trả lời: Có mượn một ít mã JS.

Hạ Lâm Hi không hiểu “mã JS” có nghĩa là gì, nhưng cô vẫn cố gắng để hiểu, có lẽ đó là một ít tài nguyên đi kèm, dùng để cấu tạo nên một chức năng chăng… Ừm, có lẽ là như vậy đấy.

Trên thực tế, cho dù cô có hiểu sai đi chăng nữa, cũng chẳng có ai chỉnh lại cho đúng.

Cô đặt chiếc đĩa cứng trên đầu giường, cùng chỗ với chiếc hộp âm nhạc, còn cả một chiếc huy chương kia nữa, thầm nghĩ, những thứ này đều là món quà đẹp đẽ nhất cô nhận được từ lúc vào trung học đến nay.

Thời gian vẫn qua mau như cũ, đảo mắt đã qua tháng hai, năm cuối cấp nhanh chóng bước vào giai đoạn cuối cùng.

Thất bại trong kì thi chung của thành phố Giang Minh là chuyện mà ai cũng biết, để vãn hồi lại lần mất mặt trước kia, thầy hiệu trưởng càng lúc càng nghiêm khắc, thậm chí tổ chức cả một cuộc họp hội đồng, bảo các chủ nhiệm lớp đốc thúc học sinh cố gắng.

Vậy nên bắt đầu từ cuối tháng hai, thầy Hà thường xuyên vỗ mặt bàn nói: “Các em, đây chính là thời khắc cuối cùng, các em nhất định không được lơ là, kiên trì tất thắng lợi, không quản khó khăn mà tiến lên mới có thể cảm nhận được gió lớn thổi tới, mới nhìn được ngàn dặm mặt đất.”

Không quản khó khăn mà tiến lên mới có thể cảm nhận được gió lớn thổi tới, mới nhìn được ngàn dặm mặt đất.

Hạ Lâm Hi thầm nghĩ, có đôi khi những lời thầy chủ nhiệm của họ nói rất có tính triết lý.

Một phần nhờ sự đốc thúc của thầy cô, cả lớp đều lao đầu vào học điên cuồng, khiến không khí càng lúc càng áp lực. Bài vở, kì thi, điểm số, thành tích, những điều này chất chồng, chất chồng, không tìm được một nơi giải tỏa, giống như bị vây trong vòng luẩn quẩn, mài mòn dần sự kiên trì của họ.

Ba tháng đầu xuân, toàn thành phố nghênh đón kì thi thử.

Kì thi thử chính là kì thi khó nhất phỏng theo thi đại học, đề bài tương đối phức tạp.

Cũng may sau đợt thi này, thầy Hà không giảng giải gì cả, cả lớp túm ba tụm năm so đáp án với nhau, người cầm đầu tất nhiên là Trần Diệc Xuyên.

Cậu mở đề ra, vẫy tay với
Hạ Lâm Hi, chờ đến khi cô đến, lập tức hỏi: “Đáp án bài cuối của cậu là bao nhiêu?”

Hạ Lâm Hi thật thà trả lời: “Là một phân số, tử số là 31, mẫu số là 17.”

Lời còn chưa dứt, mọi người xung quanh đều thở mạnh.

Bởi vì không ai có đáp án giống như Hạ Lâm Hi.

Nhìn thấy điểm số cao vời vợi trước giờ của Hạ Lâm Hi, đáp số của cô giống như đáp số chuẩn vậy, cho đến khi thầy Hà báo kết quả, mọi người ở đây đều cho rằng, kì thi thử này bọn họ chết chắc rồi.

So sánh đáp số chính là chuyện thống khổ bậc nhất, từ thiên đàng bị đày xuống địa ngục, nhưng Trần Diệc Xuyên không tin người khác, cậu chỉ tin tưởng mỗi mình mình, kết quả là một số nguyên, so với đáp án của Hạ Lâm Hi, nhìn khả thi hơn.

Bài cuối cùng đến hai mươi điểm, một khi làm sai, vị trí hạng nhất nhất định sẽ không thể trụ vững.

Ngoại trừ Hạ Lâm Hi, kết quả của ai cũng là ba.

Ngay cả Trần Diệc Xuyên cũng thế.

Hạ Lâm Hi cuối cùng cũng hoảng hốt, trong đầu hiện lên đủ mọi ý nghĩ linh tinh, nhưng nghĩ gì thì đều liên quan đến đề toán vừa rồi… Nhưng gương mặt của cô vẫn bình tĩnh như cũ, cô thong thả về chỗ ngồi của mình, hỏi Tưởng Chính Hàn đang đứng bên cạnh: “Cậu còn nhớ đáp án của bài cuối không?”

Tưởng Chính Hàn nói: “Bài thi sao?”

Hạ Lâm Hi gật đầu.”

Cậu nói: “Kết quả là một phân số, ba mươi mốt phần mười bảy.”

Hạ Lâm Hi như trút được gánh nặng.

Tưởng Chính Hàn cười hỏi: “Cậu không tin kết quả của mình sao?”

“Bởi vì kết quả kia.” Hạ Lâm Hi ngẩng đầu, đôi mắt nhìn đối phương. “Không một ai giống mình cả.”

Trương Hoài Võ nghe xong, lập tức vỗ bàn bảo: “Hạ tỷ, cái này còn phải hỏi sao, không ai có cùng kết quả giống chị tức là bọn họ sai hết một đoàn rồi.”

Kết luận đơn giản khẳng khái như vậy lại được chính Tưởng Chính Hàn đảm bảo.

Buổi sáng hôm đó, thầy Hà phân tích đề bài, kết quả của bài tọa độ kia hoàn toàn giống với Hạ Lâm Hi, bởi vì bài này giăng bẫy tứ phía nên đại bộ phận trong lớp đều không qua ải.

Ba ngày sau, lúc công bố thứ hạng, Hạ Lâm Hi vẫn giữ vị trí đầu tiên, không khác gì mọi khi.

Thứ hạng toàn thành phố chưa được công bố, nhưng thành tích cả lớp cũng đủ dấy lên trận phong ba, không phải có chuyện gì to tát lắm, chỉ bởi vì bạn học Trần Diệc Xuyên thế mà đã rơi khỏi top mười.

Làm ủy viên học tập, Hạ Lâm Hi là người đầu tiên biết kết quả, nhưng cô không chú ý đến Trần Diệc Xuyên, cô cứ mãi tìm tên Tưởng Chính Hàn… Đáng mừng chính là, thứ hạng của Tưởng Chính Hàn không phải ở dưới đếm lên nữa.

Cậu đứng thứ hai mươi mốt, điểm trung bình cao hơn rất nhiều.

Hạ Lâm Hi thấy vậy liền cảm kích kì thi thử vô cùng, cậu làm bài rất có tiến bộ, rất rất tốt, có thể ăn mừng được rồi.

Nhưng cô chưa kịp về lớp thì thầy chủ nhiệm đã gọi Trần Diệc Xuyên đi.

Trần Diệc Xuyên cũng ngầm hiểu lần này phiền phức to rồi.

Thầy chủ nhiệm càm ràm với cậu, nói qua nói lại cũng giống hệt như nhau, chẳng qua càng lúc càng cường điệu lên khiến lỗ tai cậu như sắp rớt ra đến nơi.

“Trần Diệc Xuyên, em phải nhìn thẳng vào bản thân.” Thầy chủ nhiệm bình tĩnh nói.”Hạng mười, kì thi thử này, em đứng hạng mười toàn lớp.”

Trần Diệc xuyên vô cùng thờ ơ, dường như không chịu lắng nghe.

Thầy chủ nhiệm như gõ nhịp lên mặt bàn, muốn dùng lời nói để cảm hóa cậu: “Em nhìn Hạ Lâm Hi đi, thành tích rất ổn định, hai người các em, ai cũng đều có khả năng tung hoành…”

Mới sáng ra đã phải nói nhiều như vậy, thầy chủ nhiệm tất nhiên cảm thấy rất mệt, nhưng vẫn kiên cường chống đỡ, vừa vò đầu, vừa tận lực khuyên nhủ: “Từ trước đến nay, thầy đều nghĩ, em có thể vào được Bắc Đại, Thanh Hoa, chỉ cần em chịu nhờ, không giáo viên nào không đồng ý giúp em.”

Trần Diệc Xuyên cuối cùng cũng mở miệng: “Gần đây em cảm thấy rất bức bối, không yên nổi.”

Thầy Hà bật dậy: “Em có chuyện gì? Sao lại bức bối?”

Trần Diệc Xuyên cao to vạm vỡ, cao hơn thầy Hà không ít, nhưng cậu vẫn im lặng một lúc lâu, bỗng dưng không trả lời nữa.

Cậu đáp: “Không liên quan đến việc chính, chỉ chút chuyện linh tinh thôi ạ.”

Không thể giữ được bình tĩnh, cảm giác này vào những lúc cuối cấp cũng không lạ gì. Thầy Hà thấy vậy cũng không định nói gì nữa.

Trần Diệc Xuyên quay lại phòng học, còn định phải thu vở Văn của mọi người, làm ủy viên môn Ngữ Văn, giờ tan tiết cậu cũng không nhàn hạ gì.

Tối qua cậu không làm bài, lại hay ỷ vào quyền hạn của mình nên thường trì trệ thời gian, đến phút cuối mới tùy tiện viết vài câu cho đủ hai trang giấy rồi đem đi nộp.

Cậu đem toàn bộ bài viết giao cho Triệu Ninh Thành, thầy giáo dạy Văn lớp họ… Thật ra Triệu Ninh Thành không hay phê bài, nói chung chỉ sửa vài chỗ, rồi cho điểm, rồi viết Đạt.

Hôm nay có lẽ thầy Triệu cũng không làm khác.

Trần Diệc Xuyên thầm nghĩ, có lẽ vở cậu cũng chỉ mỗi điểm là cùng.

Chiều ngày hôm đó, bài được trả về, Trần Diệc Xuyên mở bài của mình ra, lật đến trang hôm nay mới viết, nhưng điểm số đã nghĩ sẵn trong đầu không thấy đâu, chỉ mỗi dòng chữ của Triệu Ninh Thành.

Phía dưới là một đoạn: “Trên đời có một người như vậy, có thể cùng em bước vào vực sâu, có thể cùng em lội chốn đầm lầy, có thể cùng em băng qua Hoàng Hà và Trường Giang, có thể cùng em trèo đèo lội suối, có thể cùng em đi đến đỉnh núi cao ngang trời, cùng em ngắm nhìn quang cảnh lộng lẫy nhất.”

Trần Diệc Xuyên cười khổ, thầm nghĩ, lời nói này chắc là thầy Ngữ Văn chép từ đâu đó rồi, thế mà lại chép vào vở cậu.

Cậu lật trang sau, nhìn dòng tiếp theo Triệu Ninh Thành đã viết: “Người này, chính là bản thân em. Nếu có ý chí nhất định sẽ thành công, chúng ta sẽ cùng nhau nỗ lực.”

(1) Ngôn ngữ JS: Ngôn ngữ lập trình JavaScript

(2) CCS ( Cascading Style Sheets): dùng để miêu tả cách trình bày các tài liệu lập trình web.

(3) HTML (HyperText Markup Language): ngôn ngữ dùng để lập trình lên một trang web bằng hình thức văn bản.

(4) FPU (Floating-point unit): Bộ đồng xử lý chuyên dụng trong Toán Học.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện