Nghiêm Tử Minh vừa nói xong, Tưởng Chính Hàn đã cười hỏi: “Cậu nói thật?”
Anh gấp kịch bản lại, nhẹ mở một kẽ hở: “Phân cảnh nhiều hơn cả nam chính, vậy có thể coi là người qua đường?”
Nghiêm Tử Minh sợ anh rút lời, vội vội vàng vàng phân trần: “Tưởng đại thần, cậu nghe tôi giải thích đã, vai diễn này không hề bình thường đâu, thậm chí có thể ví như cả linh hồn của một bộ phim, mỗi lần lên sàn là khiến mọi người suy nghĩ sâu xa, thôi thúc tiết tấu của cả câu chuyện.”
Tưởng Chính Hàn thật sự tin điều ấy.
Vậy nên sau khi ăn xong buổi tối, bọn họ cùng nhau đến nơi quay phim. Bởi lẽ mai là chủ nhật, không có chương trình học cũng chẳng cần đi thực tập nên mọi người thảnh thơi hơn rất nhiều.
Câu lạc bộ Điện Ảnh mượn một giảng đường, đặt máy quay ở ba góc, bên ngoài cửa còn rất nhiều người xúm lại xem, mặc dù họ không tham dự nhưng vẻ ham vui vẫn phơi ra trên gương mặt.
Để thực hiện lời hứa ban nãy, Tưởng Chính Hàn lập tức đi vào phòng học. Tay trái anh cầm kịch bản, tay phải xen kẽ tay Hạ Lâm Hi, đứng thẳng tắp trước mặt bảng đen, bóng lưng khiến người khác ngước nhìn.
“Mọi người chú ý!” Đạo diễn hô lên, giọng nói cao nghiêm túc khác thường: “Người mới đến của tổ diễn viên, mau tự giới thiệu bản thân đi nào!”
Đạo diễn của bộ phim này là một đàn anh năm bốn, cũng là chủ tịch câu lạc bộ đương nhiệm, tuy rằng mắt cận cũng đến ngưỡng tám độ nhưng khả năng nhìn nhân tài vẫn còn rất tinh tường.
Lần đầu tiên bắt gặp Tưởng Chính Hàn, anh ta đã cảm thấy cậu con trai trước mắt này vô cùng thích hợp xuất hiện trong bộ phim. Hơn nữa người trẻ còn dẫn theo một cô gái xinh đẹp, hoàn toàn có thể bổ sung sự khan hiếm diễn viên của cả đoàn.
Tiễn Thần vỗ tay, long trọng giới thiệu: “Chủ tịch, đây là người tôi từng nói với anh, đại thần khoa Công Nghệ Thông Tin, nhân phẩm đầy đủ – bạn học Tưởng Chính Hàn.”
Tưởng Chính Hàn hơi cười, anh vào thẳng vấn đề: “Nghe nói tổ diễn viên thiếu một người qua đường…”
Tưởng Chính Hàn chưa nói được câu hoàn chỉnh, đạo diễn đã nhảy dựng ở chỗ ngồi: “Bạn học Tưởng, cậu muốn diễn vai người qua đường sao?”
Bây giờ là cuối tháng mười một, ngoài cửa sổ đông buốt rét lạnh, tuyết bay khắp trời. Nhưng bởi bên trong bật hệ thống sưởi nên đã xua đi hơi mờ mịt của mùa đông, giúp mọi người không cần mang áo khoác, khung cảnh vẫn ngập màu ấm êm.
Trong những người đang ở đây, đạo diễn là kẻ không biết kiềm chế nhất. Anh ta mang một đôo dép nhựa, lạch bạch chạy đến chỗ Tưởng Chính Hàn: “Bạn Tưởng, dựa vào ngoại hình của cậu không thể cân nhắc làm nam chính được sao?”
Anh ta đứng bên cạnh Hạ Lâm Hi, tiếp tục cổ vũ: “Cậu cứ vào vai nam, còn bạn nữ này vào vai nữ chính, chỉ cần tôi và các cậu ở đây, sau khi bộ phim đóng máy nhất định sẽ dấy lên cơn sốt khắp trường.”
Hạ Lâm Hi có chút ngại ngùng, cô chắp hai tay ra sau lưng, thật thà nói: “Xin lỗi đạo diễn nhiều nhé nhưng em đến từ đại học khác.”
Chủ tịch thở dài, lòng tiếc nuối không thôi, còn hỏi thêm một câu: “Vậy em họ gì?”
Hạ Lâm Hi đáp: “Họ Hạ, Hạ trong mùa hè ạ.”
Chủ tịch câu lạc bộ liền tiếp lời: “Bạn Hạ, có thể em không học chung trường với chúng tôi nhưng cũng còn cơ hội khác mà, tổ chúng tôi thiếu rất nhiều nhân viên hậu cần nhưng lại không tìm được người thích hợp.”
Nói xong, anh ta lại quay về với chuyện Tưởng Chính Hàn: “Bạn học Tưởng, nam chính nhất thiết phải là một người tuấn tú ưa nhìn, cậu làm người qua đường thì đáng tiếc lắm.”
Tưởng Chính Hàn tinh tế lảng sang chuyện khác, anh tỏ vẻ ham học hỏi han: “Vậy nhiệm vụ của người qua đường là gì?”
“Nhặt rác.”
“Cái gì?”
Đàn anh lặp lại: “Nhặt rác.”
Tưởng Chính Hàn thoáng ngây người nhưng lại nhanh nở nụ cười khóe miệng: “Người qua đường với nhiệm vụ nhặt rác mà đất diễn lại hơn nam chính?” Nếu anh không nhớ lầm, ban nãy Tiễn Thần có nói qua, bộ phim này bên biên kịch phải chỉnh đi chỉnh lại kịch bản đến bảy lần.
Rồi mọi sự lại thành thế này.
Anh không thường bàn luận sau lưng người khác nhưng lúc này đây anh nghĩ mình nên cân nhắc thương lượng lại với bên biên kịch.
Đáng tiếc đạo diễn không phải kẻ thần thông, anh ta không thể nghe được tiếng lòng của Tưởng Chính Hàn, thậm chí còn nhìn anh cười híp mí, trong bụng tính toán phải sử dụng Tưởng Chính Hàn như thế nào.
Hạ Lâm Hi cũng nở nụ cười, cô hỏi: “Sao lại là nhặt rác vậy, không giống phim thanh xuân vườn trường gì cả, lúc ban đầu các cậu đã lên ý tưởng về điều gì thế?”
“Về những chuẩn mực một sinh viên cần có.” Đạo diễn cảm thấy hơi lạ, bèn kéo Tiễn Thần qua bên tra hỏi: “Cậu không giải thích cho họ rõ ràng sao? Kịch bản bộ phim này của chúng ta lấy ý tưởng từ “Sổ tay sinh viên chưa tốt nghiệp”…”
Hạ Lâm Hi ồ lên, cô cảm thấy mình bị lầm to rồi.
Tưởng Chính Hàn cũng kéo cô về phía mình.
Hai tay Hạ Lâm Hi rất lạnh, cô đút vào túi áo nhưng lại bị Tưởng Chính Hàn lấy ra, sau đó đặt gọn ghẽ trong lòng bàn tay anh, nhiệt truyền nhiệt, ấm dần ấm, mặc kệ ánh nhìn nhân gian.
“Quay phim xong rồi.” Tưởng Chính Hàn nói. “Anh đưa em về trường nhé!”
Giọng của anh vẫn thật bình tĩnh khiến lòng Hạ Lâm Hi xốn xao.
Cô cảm thấy mình không thể cản anh được. Căn cứ vào những gì Tiễn Thần nói, cô cảm thấy bộ phim này rồi sẽ có những cảnh trưởng thành mông lung, chứ không chỉ ở mãi trong phạm vi “Sổ tay sinh viên chưa tốt nghiệp” được.
Buổi tối khoảng tám giờ, hoạt động quay phim bắt đầu.
Đạo diễn ráo riết theo sát diễn biến, anh ta chạy vòng quanh trường, đưa tay năm
ngón chỉ đạo diễn viên phối cảnh, sau đó tham chiếu điều chỉnh góc độ, có lẽ vì tâm huyết anh ta dồn vào bộ phim này rất nhiều nên trông rất chuyên nghiệp.
Không ít người trực thuộc khoa Nghệ Thuật, tất nhiên cũng có những người bên vũ đạo nhập cuộc. Để ý lại thì khoa Công Nghệ Thông Tin chẳng có mấy ai, Tưởng Chính Hàn dường như rất lạc lõng.
Anh không có lời thoại, cũng không cần diễn vẽ gì, mỗi lần lên phim, Tưởng Chính Hàn chỉ mượn một chiếc chổi, tỉ mỉ quét sạch rác đi.
Hạ Lâm Hi đối chiếu với kịch bản, có lời bộc bạch như này: Để bắt đầu một cuộc sống đại học tốt đẹp, đầu tiên phải biết giữ gìn vệ sinh công cộng, không vứt rác bừa bãi, phải trở thành những người văn minh.
Hạ Lâm Hi thầm nghĩ, kịch bản phim này nhét luôn toàn bộ nội quy của trường vào. Dù sao tiết tấu phim vui vẻ, nội dung không ưu sầu, có nam nữ chính hay không cũng không quan trọng nũa.
Cô thong thả nhìn Tưởng Chính Hàn quét rác, còn tiện tay đưa điện thoại chụp một tấm, bỗng dưng đạo diễn đến gần, tháo kính ra nhìn cô.
“Bạn Hạ, bọn anh có một phân đoàn dành cho nữ, rất phù hợp với em.” Đạo diễn cầm kịch bản nói. “Lên màn ảnh có năm giây thôi mà, là một vị hoa khôi…”
Hạ Lâm Hi nói: “Em không phải hoa khôi.”
“Bạn học Tưởng cũng không phải là nhân viên vệ sinh đấy thôi.” Đạo diễn cười ha hả. “Bạn Hạ à, làm ơn giúp anh đi mà, em chỉ cần cúi đầu viết bài, tỏ vẻ học sinh ưu tú là được.”
Anh ta chắp tay bổ sung thêm: “Theo kịch bản, hoa khôi là một học sinh ưu tú, nhưng chỉ biết vùi đầu vào sách vở, cách ly với thế giới bên ngoài.”
Chỉ biết vùi đầu vào sách vở, cách ly với thế giới bên ngoài. Thời trung học, Hạ Lâm Hi thật sự là một người như thế nên cô diễn rất nhập tâm.
Cô mở hai tờ giấy nháp ra, lấy một cây bút từ trong cặp sau đó viết tạm vào phương trình tích phân và vi phân, la liệt hết khắp trang giấy. Đôi mắt của đạo diễn nhìn cô vào cảnh, hào hứng đem máy quay ra bắt đầu, sau khi hô cắt còn vô cùng hài lòng, cứ khen hoài không ngớt
Đúng vào lúc này, Tưởng Chính Hàn được tạm nghỉ.
Anh đi về phía trước, ngồi bên cạnh Hạ Lâm Hi, Hạ Lâm Hi nhích lại gần người thương, đưa điện thoại cho anh xem: “Nhìn này, em chụp anh đấy.”
Tưởng Chính Hàn nhận điện thoại, trượt màn hình, sau đó bật cười: “Mười năm sau xem lại những tấm ảnh này không biết cảm giác sẽ thế nào?”
Hạ Lâm Hi chống cằm, không nghĩ gì nhiều đã nói với vẻ kiên định: “Đợi đến lúc ấy, chúng ta đã kết hôn rồi.”
Tưởng Chính Hàn tạm ngưng một lát, vẫn chưa trả lời cô. Hoàn toàn khiến cô bất ngờ, anh xoay màn hình lại đây, sau đó đọc thời gian chụp, dường như hoàn toàn bỏ ngoài tai hai từ “kết hôn”.
Hạ Lâm Hi hoảng hốt, gương mặt trở nên trắng bệch.
Trên màn hình điện thoại, hiện ra rõ rệt gương mặt cô, trên đó là dấu một bàn tay in hằn đỏ rực vô cùng khó nhìn.
Tháng trước, Hạ Lâm Hi và Trang Phỉ gây chuyện với nhau, cô bị đối phương tặng cho một cái tát. Có lẽ vì cô chưa từng bị đánh bao giờ nên làn da rất mỏng, thành thử dấu tích tối ấy không mấy đẹp đẽ, nhưng dù sao thì hôm sau đã đỡ rồi, vậy nên chuyện này cô cho vào dĩ vãng… Kể ra thì cũng đã đáp trả lại Trang Phỉ.
Lúc ấy cô chỉ nghĩ Trang Phỉ sẽ báo với giảng viên, để tránh dây mình vào chuyện bạo lực học đường, Hạ Lâm Hi chụp lại để phòng bất kì tình huống nào. Nhưng bên trường học bình tĩnh bao nhiêu thì bên Tưởng Chính Hàn lại căng thẳng bấy nhiêu.
Hạ Lâm Hi giành điện thoại lại: “Là chuyện tháng trước rồi.”
Tưởng Chính Hàn hỏi: “Bạn cùng phòng của em?”
Đoán không sai một li, cô rất bội phục anh.
Tưởng Chính Hàn nắm cổ tay cô, lấy lại điện thoại, sau đó vào thông tin trường, tìm được người bạn cùng phòng kia, nhìn lướt qua xong, anh kết luận ngay như vẫn cố tình hỏi: “Trang Phỉ?”
Hạ Lâm Hi sợ ngây người, màn hình của cô vẫn sáng lên. “Em có đạp lại cô ấy, em không bị thua thiệt gì đâu.”
Không gian này ban nãy náo nhiệt bao nhiêu, bây giờ lại chùng xuống bấy nhiêu.
“Là chuyện của em.” Hạ Lâm Hi ngẩng đầu nhìn anh, tiếp tục giải thích: “Em trưởng thành rồi, chuyện của em, em sẽ tự giải quyết…”