Từ đây đến lúc khai giảng còn khoảng hai tháng, Tưởng Chính Hàn đã bắt tay vào công việc quan trọng trong đời.
Anh đến cục công thương hoàn tất thủ tục lập doanh nghiệp, tên công ty là “Công ty hữu hạn công nghệ thông tin Tư Thành.” Thành phần cổ đông rất đơn giản, chỉ có ba người, bao gồm anh, Hạ Lâm Hi và Tạ Bình Xuyên.
Những năm gần đây, chính phủ và nhà trường khuyến khích sinh viên tự gầy dựng sự nghiệp, nhờ vậy mà rất nhiều chính sách ưu đãi được ký duyệt. Tưởng Chính Hàn là một trong những đối tượng được nhận sự ưu đãi ấy nhưng chính bản thân anh cũng biết rằng con đường phía trước hãy còn dài.
Hạng mục đầu tiên đến với anh là do Tạ Bình Xuyên giới thiệu. Khách hàng là một doanh nghiệp điện máy mới thành lập công ty chưa được bao lâu. Vậy nên yêu cầu không nhiều, thù lao cũng rất thấp, chỉ bằng phân nữa giá thị trường.
Ưu điểm duy nhất chính là, thời gian hoàn tất hạng mục rất dài.
Chủ công ty khách hàng trực tiếp bàn qua điện thoại: “Tôi là bạn cũ của Tạ Bình Xuyên, công ty cậu ấy đề cử tôi rất tin tưởng, tuy nhiên tôi không biết kinh nghiệm của các bạn thế nào…”
Anh ta hơi kéo dài câu cuối mà không nói hết, dường như còn có ý gì khác nữa.
Tưởng Chính Hàn cười nhẹ đảm bảo: “Chúng tôi đảm bảo sẽ cố hết sức hoàn thiện sản phẩm của mình, về sau cũng bảo trì theo định kì.” Sau khi hứa hẹn, anh còn trấn an thêm: “Xin yên tâm, vì mặt mũi của Tạ Bình Xuyên, công ty chúng tôi sẽ khiến sản phẩm hoàn thiện hết mức có thể.”
Tưởng Chính Hàn không đả động gì đến kinh nghiệm hạng mục của công ty. Một là vì vị tổng giám đốc kia chưa thật sự có hứng thú, anh ta chỉ không muốn lãng phí tiền bạc lên một công ty mới thành lập. Hai là kinh nghiệm hạng mục của Tưởng Chính Hàn rất nhiều nhưng những thành viên trong nhóm vẫn còn rất non tay.
May thay khách hàng cũng không hỏi đến cùng.
Tối hôm đó, bốn người họ hẹn gặp nhau ở trường, mở một cuộc họp nội bộ công ty.
Cố Hiểu Mạn là người đầu tiên lên tiếng: “Trời ạ, bắt đầu nhanh quá, mình còn chưa chuẩn bị tinh thần gì cả.”
“Bạn học Cố Hiểu Mạn, cậu sợ gì chứ? Không phải cậu chỉ đảm nhận phần sổ sách thôi sao?” Trần Diệc Xuyên bắt chéo chân, chiếc máy tính đặt trước mặt. “Người của tổ kĩ thuật còn chưa lo lắng cơ mà.”
Hạ Lâm Hi đan chéo hai bàn tay vào nhau: “Hiện tại tổ kĩ thuật chỉ có ba người.”
Cô thật sự quan trọng chuyện này, còn mang theo một chiếc máy tính xách tay, cửa sổ thứ nhất là quy hoạch hạng mục, cửa sổ thứ hai là phân công nhiệm vụ, nội dung phân chia rất cẩn thận, sắc xảo.
Tính đến nay, Hạ Lâm Hi đã thực tập ở Lion hơn ba tháng, khả năng lập trình cũng nâng cao không ít. Không chỉ nhờ trí thông minh trời cho và tinh thần ham học của cô mà còn bởi cô được Tưởng Chính Hàn chỉ dạy tận tình.
Nhưng chuyện hoàn thành hạng mục này không phải là nhiệm vụ của thực tập sinh, cũng không phải bài tập về nhà sinh viên cần có, đây là sự thật, đây là đơn hàng phần mềm nội bộ đến từ một công ty thương mại điện tử.
Hạ Lâm Hi suy nghĩ rất nhiều, cô cảm thấy nhân lực vẫn còn quá ít, cần phải thêm người vào. Vậy nên cô dựa vào các mối quan hệ bạn bè, tìm hết mọi đàn anh hoặc đàn chị sẵn sàng giúp đỡ.
Cứ vậy qua bao lần mắc nối trong trường học, cô chọn được một đàn anh năm tư, hẹn anh ta chập tối gặp mặt, địa điểm nằm trong trường Thanh Hoa.
Đàn anh họ Dương, mọi người thường gọi “Lão Dương”.
Khoảng chừng năm giờ bốn mươi, lão Dương thong thả đến đây.
Bây giờ đã cuối tháng tư, trong khuôn viên trường cảnh xuân hòa hợp, lớp cỏ như tấm đệm màu xanh, ở trên rợp bướm bay lượn. Nhưng cũng trong lúc ấy, liễu rũ đong đưa mình, những cơn gió tự tại nhào đến gương mặt người ta, khiến họ đánh một cái hắt xì.
Trong lúc ngồi xuống, Lão Dương cũng hắt xì thật to, khiến mọi người quay đầu lại nhìn rồi mới ngồi xuống giới thiệu: “Chào mọi người, tôi tên Dương Chí Quý, cứ gọi tôi là lão Dương như những người khác là được.”
Tưởng Chính Hàn bắt tay với anh ta: “Rất vui được gặp, tôi tên Tưởng Chính Hàn, Chính trong tháng giêng, Hàn trong giá rét.”
“À, lúc trước người lùm xùm trên mạng làm cậu đúng không?” Lão Dương hỏi. “Thực tập sinh công ty XV?”
Hạ Lâm Hi định mở miệng nhưng Tưởng Chính Hàn đã cười nói: “Không sai, là tôi.” Sau khi thùa nhận, anh vỗ vai lão Dương. “Tôi bị đuổi việc là thật, còn buôn bán dữ liệu là giả.”
Lão Dương đánh giá anh trong phút chốc, lấy từ trong túi ra một điếu thuốc: “Được rồi, hút một điếu đi rồi trình bày kế hoạch tôi nghe thử.”
Tưởng Chính Hàn chưa hút thuốc bao giờ, nhưng lúc này đây anh không từ chối, anh và lão Dương đến gần sân tập, để lại ba người Trần Diệc Xuyên im lặng ngồi nguyên tại vị trí.
Năm nay lão Dương mới hai mươi ba nhưng gương mặt lại già dặn hơn tuổi rất nhiều, có lẽ là do quanh năm chỉ đắm chìm vào màn hình máy tính, đồng hồ sinh học giữa làm việc và nghỉ ngơi không rõ ràng nên đã xuất hiện vấn đề như tóc bạc, hói đầu. Nói chung nhìn cậu ta và Tưởng Chính Hàn đứng chung một chỗ giống như nhìn thấy người chú và cháu của mình.
Trần Diệc Xuyên nhìn bọn họ đi xa, hỏi: “Chuyện gì đang xảy ra vậy, cậu kéo lão Dương đến đây bằng cách nào thế?”
Chỉ cần là sinh viên khoa Công Nghệ Thông Tin, hiếm có ai chưa nghe đến danh tiếng của lão Dương, ai trong số họ cũng biết khả năng của anh ta rất cao, trí thông minh trời phú, nhưng tính tình quái đản, khó thể nào ở chung.
Hạ Lâm Hi nói: “Nếu có thể hợp tác thì rất tốt, không được cũng chẳng có chuyện gì. Cậu biết ở trường của chúng ta, học sinh khoa Công Nghệ Thông Tin rất hiếm hoi, tài năng hàng đầu như lão Dương, không chịu đi du học, cũng không kí hợp đồng với công ty nào thật sự hiếm hoi đến nhường nào.”
“Cậu nói thật à?” Trần Diệc Xuyên trả lời: “Nếu người này có tài đến thế, chúng ta không cần vắt óc cũng sẽ viết xong phần mềm.”
Nghe thấy câu nói này, Hạ Lâm Hi lên tiếng chất vấn: “Ý cậu là sao? Chẳng lẽ từ lúc đầu cậu đã cho rằng chúng ta không hoàn thành được hạng mục này?”
Mặt Trời xuống núi ở phía Tây, gió xuân tươi mát thổi phất qua, khiến cỏ khô vang lên tiếng xào xạt. Trong sân trường tràn đầy sức sống, xung quanh có thể nhìn thấy từng nhóm học sinh tíu ta tíu tít. Trần Diệc Xuyên nhìn ra sân tập, thẳng thắn thừa nhận: “Tôi tin là được, nếu Tưởng Chính Hàn tập trung vào chuyện gì đó thì hạng mục nào cũng xong.”
Hạ Lâm Hi nói: “Tuy là số tiền công ty kia chi trả không nhiều nhưng ít nhiều gì đây cũng là hạng mục đầu tiên của chúng ta, một nhóm ba người viết trong hai tháng, còn phải cân bằng công việc và thi cuối kì, muốn xong…”
Cố Hiểu Mạn gật gù, tỏ vẻ tán thành: “Chúng ta chỉ mới bắt đầu, nhân lực cũng không bao nhiêu, nếu phát triển tốt một ngày nào đó sẽ thật đông người.”
Tuy nhiên, nhìn vào thực tế bây giờ, con đường phải đi rất ghập ghềnh, dài tít tắp.
Sắc trời dần tối màu, Mặt Trời không còn tỏa sáng, sân tập lại chẳng vắng lặng, có rất nhiều người đang hì hục chạy. Lão Dương cũng là một trong số đó, anh ta hút xong một điếu thuốc rồi bắt đầu rèn luyện thân thể.
Tưởng Chính Hàn chạy vòng quanh cùng anh ta, qua hơn ba ngàn mét, lão Dương
đã bắt đầu thở hồng hộc nhưng Tưởng Chính Hàn vẫn có thể tiếp tục.
“Cậu còn giống sinh viên trường tôi hơn tôi nữa.” Lão Dương vừa chạy vừa nói. “Thân thể khỏe mạnh, tốt chất tốt, tư duy rõ ràng.”
Tưởng Chính Hàn cười nhẹ: “Tôi đọc blog công nghệ của anh từ bảy năm trước.” Anh đang chạy ở vòng ngoài sân tập, một phần vì chân dài nên khoảng cách giữa các bước rất lớn. Thế nhưng anh quyết định đi chậm lại để ngang hàng với lão Dương.
Giống như những trạch nam khác cùng ngành Kĩ Thuận, niềm yêu thích lớn nhất của cuộc đời lão Dương là viết blog công nghệ. Vậy nên, anh ta cảm thấy mình như tìm được tri âm, bắt đầu huyên thuyên với Tưởng Chính Hàn, thậm chí còn bỏ luôn hình tượng của một đàn anh xuống.
Căn bản bọn họ không nói gì đến việc khởi nghiệp, chỉ nói đến kĩ thuật mà thôi. Tất cả đều xoay quanh bài đăng của lão Dương trên blog, bọn họ thảo luận sôi nổi đến tận lúc kết thúc thì trời đã tối hẳn rồi.
Đèn đường gần đó sáng lên, tạo một vùng sát vàng vọt.
Hạ Lâm Hi đứng dậy, đến bên cạnh Tưởng Chính Hàn. “Hai người… nói chuyện sao rồi?”
Tưởng Chính hàn còn chưa trả lời, lão Dương đã chỉnh trang lại tay áo, nói: “Tôi là người kì quặc, không thích bị người khác quản chế, ra ngoài làm việc được ba năm, thật sự không có hứng thú nên mới quyết định về trường chăn dê bắt cá.”
“Chúng ta có thể hợp tác.” Tưởng Chính Hàn thương lượng với anh ta. “Anh phụ trách phần khuôn, còn lại cứ giao cho tôi.” Thậm chí anh còn không dè dặt, trực tiếp đề xuất: “Anh nghĩ tiền lương bao nhiêu thì ổn?”
Lão Dương thấy anh rất chân này nên có hơi ngại: “Bạn học, cậu suy nghĩ kĩ một chút, cậu muốn mời tôi thật sao?”
Lúc tuyển chọn nhân viên, Tưởng Chính Hàn như đang dụ dỗ họ: “Nếu tôi không nắm bắt sẽ có người khác cướp anh đi!” Anh đứng dưới ánh đèn nhìn anh ta, cười thân thiện: “Đợi anh suy nghĩ kĩ chúng ta sẽ tính đến chuyện hợp đồng, được không?”
Lão Dương đáp: “Đợi đã, tôi suy nghĩ một chút!” Nói xong lại hỏi. “Tưởng tổng, tôi gọi cậu vậy trước nhé, năm nay cậu bao nhiêu tuổi rồi?”
Tưởng Chính Hàn thành thật đáp: “Năm nay hai mươi tuổi.”
Lão Dương chép miệng đánh giá: “Tuổi thật của cậu có lẽ đến ba mươi rồi.” Cậu vươn tay ra, xòe mười ngón tay của mình. Lúc này đây, Hạ Lâm Hi để ý thấy những nốt chai phồng rộp trên tay lão Dương, thầm tự hỏi anh ta đã lập trình bao nhiêu năm rồi.
Qua mấy ngày sau, cuối cùng Lão Dương cũng chịu thua miệng lưỡi của Tưởng Chính Hàn, đành phải ký hợp đồng với anh.
Hợp đồng được Tưởng Chính Hàn soạn thảo từ trước, bao gồm cả hiệp nghị bảo mật trong công ty. Cố Hiểu Mạn đã phải lật tung đống tư liệu Hành Pháp, sau đó còn nhờ giảng viên xem giúp, chỉnh đi sửa lại mãi mới thấy hành lòng.
Hạng mục chính thức khởi động.
Giá văn phòng Bắc Kinh đắt vô cùng, ngân sách công ty họ cũng không cao, hơn nữa số lượng người không nhiều nên chẳng cần phải thuê mặt bằng. Vậy nên cứ có cuộc họp gì đều tiến hành bên trong trường cả.
Bởi đây là mở rộng hợp tác phần mềm nên toàn bộ dữ liệu công trình đều được đăng tải trên Github. Chuyện khó khăn nhất của một công ty IT nhỏ mới khởi nghiệp như bọn họ chính là không đủ người chia đều nhiệm vụ. Mỗi thành viên của tổ kĩ thuật cũng đã tận lực hết sức mình, thậm chí còn kiêm thêm thử nghiệm và vận hành sản phẩm.
Sau lần này, Hạ Lâm Hi tổng kết lại: “Nhân lực của chúng ta vẫn chưa đủ, lần này là hạng mục nhỏ vẫn giải quyết được nhưng đợi đến khi phát triển rồi, như vậy thì…”
Cô suy nghĩ rất nhiều, đứng yên một chỗ trầm tư.
Sắc trời tối đen như mực nhưng khí trời lại mát mẻ, trong lành.
Đèn trong phòng ngủ đã bật, tỏa ra chiếc bóng đang dựa vào thành bàn. Tưởng Chính Hàn nhìn màn hình máy tính, bên tay trái vẫn còn một đống bản nháp. Anh quay đầu qua nhìn Hạ Lâm Hi, cô bất giác đến gần.
“Anh đợi em lát.” Hạ Lâm Hi nói. “Em tìm ghế ngồi bên cạnh anh.”
Tưởng Chính Hàn kéo tay cô. “Ngồi trên đùi anh cũng được.”
Giọng của anh giống như đang thương lượng, nhưng bàn tay đã đặt lên eo cô, khiến cô phải vịn bàn, ngồi lên đùi anh.
Điểm giao thoa giữa mùa xuân và mùa hạ, nhiệt độ luôn trên hai mươi vậy nên phòng có chút nóng. Hạ Lâm Hi mang một chiếc quần ngắn, bị anh kéo vào trong lòng. Cô cúi đầu nhìn chân mình, cố gắng kéo quần xuống, thế nhưng bị Tưởng Chính Hàn cắt ngang: “Em vừa nói mình cần tiếp tục tìm người sao?”
“Em tính qua rồi, ít nhất phải hai mươi người.” Hạ Lâm Hi quên mất chuyện áo quần, bắt đầu trở nên nghiêm túc: “Dù tiền lương một người cũng chỉ năm ngàn thì chi phí cho một tháng cũng khá cao.”
Cô nói: “Hạng mục hiện tại của chúng ta, lợi nhuận mang về rất thấp, nhưng yêu cầu lại quá cao. Với cả khách hàng cũng chỉ là công ty mới thành lập, không có tiềm năng ảnh hượng đến thị trường…”
Tay phải Tưởng Chính Hàn thả con chuột ra, rồi xoa đầu cô: “Em nghĩ nhiều như vậy sao.”
Hạ Lâm Hi điều chỉnh lại vị trí ngồi, tựa cằm lên vai anh: “Đúng vậy, ngoại trừ bài chuyên ngành và nội dung thực tập ra, ngày nào em cũng nghĩ đến công ty của anh.”
Nói xong còn khẽ dụi đầu khiến tim anh mềm nhũn.
Cô vừa mới tắm xong, làn da trắng nõn như tuyết, sắc môi hồng hào, cổ áo hơi thấp xuống, khiến nhịp tim anh tăng lên. Anh ôm chặt cô hơi, chậm rãi giải thích: “Hoàn thành hạng mục này là vì Tạ Bình Xuyên.”
Tưởng Chính Hàn gập máy tính lại, đóng cửa tắt đèn: “Tạ Bình Xuyên đang ở nhà tìm việc, anh rất muốn kéo anh ấy vào.”