Trảm Nam Sắc

Quyển 1 - Chương 105: Chơi xấu


trước sau

(Cái tên bài hát nó vậy thôi, chứ lyrics hình như không liên quan đâu:3)

Dịch: CP88

***

Thương Lục gấp gáp muốn chạy theo giữ nó lại, nhưng Tiểu Đậu Tử khó chịu liên tục chạy vòng vòng xung quanh, miệng gầm gừ rên rỉ. Tiểu Vu sợ hãi, mắt lại thấy Thương Lục muốn đuổi theo thì vội vàng kéo lại cánh tay của cô ấy. "Cận phu nhân, không nên đâu."

Hiện tại con chó kia đã mất đi lí trí, vạn nhất vì chạy theo mà ngã hay là bị nó cắn thì làm thế nào?

"Tiểu Đậu Tử!" Thương Lục hét lên, nhìn nó khó chịu như vậy lòng cô ấy cũng như có lửa đốt, "Nhanh cứu nó, cứu nó!"

"Cận phu nhân, đừng tới đó." Tiểu Vu cũng hết cách rồi, chỉ có thể dùng hết sức bình sinh mà ôm lấy cô ấy.

Thương Lục gấp đến mức trên trán đầy mồ hôi, nước mắt cũng bắt đầu chảy ra. "Nó không thể có chuyện gì được, mau gọi điện thoại cho người đến cứu nó đi."

Tiểu Vu nào dám buông tay, hiện tại không thể dám chắc con chó này là bị làm sao, để cho Thương Lục liều mạng chạy qua thì mới đúng là gặp phải phiền phức to.

Không quá nửa phút sau, Tiểu Đậu Tử nhảy dựng lên sau đó ngã xuống đất không đứng dậy nổi nữa, tứ chi co giật, mắt vẫn mở to, nhưng trong miệng đã không còn tiếng gào xé vừa rồi.

Thương Lục khóc thất thanh, dùng sức đẩy mạnh tiểu Vu, không hiểu sao sức lực của cô ấy lại đột nhiên lớn đến lạ kỳ, tiểu Vu bị cô ấy xô đến mức ngã chổng vó ra mặt đất.

"Cận phu nhân!"

Đúng lúc này Cận Hàn Thanh đi vào, lập tức nhìn thấy Thương Lục như phát điên chạy về phía trước, còn tiểu Vu phía sau thì liều mạng kéo lại ống quần của cô ấy.

Cận Hàn Thanh nhanh chân đi lên, tiểu Vu thở hồng hộc, "Cận tiên sinh, nhanh giữ lại phu nhân......."

Cận Hàn Thanh ôm chặt Thương Lục vào trong ngực, Thương Lục bắt đầu đấm đá lên người anh ta, "Thả tôi ra, thả tôi ra!"

Cận Hàn Thanh liếc nhìn Tiểu Đậu Tử trên mặt đất, miệng nó sùi bọt mép, lại nhìn sang Thương Lục bên cạnh đau khổ nghẹn ngào, anh ta lên tiếng, "Sao lại thành như vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"

Tiểu Vu cố hết sức bò dậy. "Đột nhiên phát điên lên như thế, mới vừa rồi vẫn còn khỏe mạnh mà."

"Mau đưa nó đến bệnh viện!" Thương Lục kích động gào lên, tay vẫn dùng sức đẩy Cận Hàn Thanh.

Người đàn ông đẩy nhẹ cô ấy về phía tiểu Vu, tiểu Vu thấy thế, nhanh chóng giữ lại cánh tay Thương Lục.

Cận Hàn Thanh cởi áo khoác tiến lên hai bước, tiểu Vu lo lắng nói với theo. "Cận tiên sinh, ngài cẩn thận một chút."

Cận Hàn Thanh cầm áo khoác đậy lên Tiểu Đậu Tử, lúc ôm được nó lên, con chó nhỏ đã hơi khép mí mắt lại cố hết sức mở ra lần nữa.

Thương Lục đẩy cánh tay tiểu Vu ra, sau đó bước nhanh đến bên cạnh Cận Hàn Thanh, theo người đàn ông đi ra ngoài.

Tài xế còn chưa kịp lái xe vào ga ra, mắt thấy hai người bước nhanh tới thì vội vàng đi xuống mở cửa xe.

Cận Hàn Thanh ôm Tiểu Đậu Tử ngồi xuống chỗ cạnh tài xế, Thương Lục cũng nhất quyết muốn ngồi vào theo, liền bị anh ta kéo về hàng ghế sau.

"Lái xe, đến bệnh viện thú y."

"Vâng."

Thương Lục quỳ gối trên lớp thảm, liên tục gọi tên Tiểu Đậu Tử. Cận Hàn Thanh thật sự nhìn không nổi cô ấy như vậy, đưa tay muốn kéo cô ấy ngồi dậy. "Không phải là đang đưa đến bệnh viện hay sao? Sẽ không có chuyện gì được."

"Nó có thể sẽ chết không?"

Miệng Tiểu Đậu Tử còn đang sùi bọt mép, chuyện như vậy cũng khó mà nói được. Cận Hàn Thanh vuốt ve bả vai cô ấy, "Sẽ không có chuyện gì."

"Không thể chết được, không thể chết được, nó còn phải tiếp tục sống thật tốt......."

Xe tiến đến cổng bệnh viện thú y, Cận Hàn Thanh ôm Tiểu Đậu Tử đi ra ngoài, Thương Lục nhìn thấy hai mắt của nó sắp đóng lại đến nơi rồi.

Cô ấy gọi tên nó hết lần này đến lần khác, nhưng nó đã không còn sức lực đáp lại.

Tiểu Đậu Tử rất nhanh được đưa vào phòng cấp cứu của bệnh viện, Cận Hàn Thanh ngồi ngoài đợi cùng Thương Lục. Thật ra trong lòng anh ta vẫn luôn rất lạnh nhạt, đặc biệt với chó mèo, nhưng hiện tại nhìn thấy Thương Lục như vậy sẽ tránh không được trong lòng càng ngày càng đau lòng.

Anh ta nắm lấy bàn tay Thương Lục. "Sẽ không sao cả, tin tưởng tôi."

"Tiểu Đậu Tử, Tiểu Đậu Tử, Tiểu Đậu Tử -------" Thương Lục không để ý tới anh ta, chỉ không ngừng gọi tên Tiểu Đậu Tử, hai đầu gối thu lại.

Cận Hàn Thanh không thể nhìn nổi nữa, gấp gáp ôm cô ấy vào trong ngực, "Thương Lục, xin em đừng như vậy."

Anh ta cũng không dám nói đó chỉ là một con chó mà thôi, nhìn bộ dạng hiện tại của Thương Lục, anh ta thật sự sợ hãi bệnh tình của cô ấy sẽ càng nghiêm trọng hơn.

Bác sĩ đi ra, Thương Lục ngồi đó căng thẳng không nhúc nhích, Cận Hàn Thanh tiến lên hỏi. "Thế nào rồi?"

"Ăn phải bả, hiện tại đang tiến hành rửa dạ dày."

Cận Hàn Thanh hạ thấp giọng. "Có thể cứu sống không?"

"Rất khó nói, bởi vì ăn phải lượng độc không nhỏ. Nhưng chúng tôi sẽ cố gắng hết sức."

Cận Hàn Thanh liếc Thương Lục một cái, "Tận lực cứu đi, không tiếc bất cứ giá nào cũng phải cứu."

"Được."

Không lâu sau thì trợ lý Cận Hàn Thanh cũng tới, bận bịu đi tới đi lui sắp xếp mọi chuyện.

Cánh cửa phòng cấp cứu lần thứ hai mở ra, bác sĩ khó xử đi lên phía trước. "Chúng tôi đã tận lực lắm rồi, nhưng bởi vì liều lượng độc ăn vào quá nhiều, nội tạng bị tổn thương quá nặng......"

"Anh nói thẳng đi......"

"Nếu như anh thật sự còn muốn thử thêm một lần thì có thể đưa đến Thiên Hải, ở đó có bệnh viện thú y Phong Từ có một khoa chuyên chữa trị các trường hợp như thế này."

Trợ lý đứng bên cạnh nghe thế, có chút khó tin nhìn sang Cận Hàn Thanh, anh ta sẽ không thật sự muốn lãng phí thời gian với một con chó như vậy chứ?

Thương Lục không thể chờ được nữa hỏi. "Tiểu Đậu Tử của tôi thế nào rồi? Nó còn sống không?"

Tâm tình của cô ấy càng lúc càng kích động, Cận Hàn Thanh vội vàng đè lại bả vai cô ấy, "Không sao, không sao."

"Tôi muốn nhìn nó!"

Cận Hàn Thanh nhìn về phía trợ lý ở bên cạnh. "Nhanh chóng sắp xếp đi, chuyển viện."

"Cận tiên sinh?"

Cận Hàn Thanh nói với bác sĩ. "Nơi này cách Thiên Hải quá xa, dù hiện tại lập tức xuất phát thì cũng phải trời tối mới có thể đến, nó có thể chịu được không?"

"Nếu anh không để ý chi phí thì bệnh viện chúng tôi có thể sắp xếp xe cứu thương đi thẳng tới đó, còn có bác sĩ chữa bệnh và nhân viên chăm sóc, chí ít có thể đảm bảo cho nó giữa đường không xảy ra chuyện."

Cận Hàn Thanh nghe vậy, không chút do dự nào nhanh chóng nói. "Được, cứ làm như vậy đi."

Trợ lý thật sự không hiểu, "Cận tiên sinh, tối qua ngài thức suốt đêm, nửa ngày hôm nay cũng đã bận rộn ở công ty. Nếu còn tiếp tục như vậy sao có thể chịu nổi?"

"Đừng nhiều lời, lập tức đi làm đi."

Trợ lý liếc nhìn Thương Lục bên cạnh Cận Hàn Thanh, trong lòng cô ấy hiện tại chỉ có con chó của mình, hoàn toàn không đưa cuộc đối thoại của bọn họ vào tai. Chẳng lẽ trong lòng cô ấy, Cận Hàn Thanh còn không quan trọng bằng một con chó?

Thế nhưng anh ta, anh ta lại không thể không nghe theo.

Thương Lục dựa vào Cận Hàn Thanh, anh ta ôm cô ấy trong ngực mình. "Không phải đã nói mọi người đều sẽ tận lực cứu nó rồi sao? Đừng khóc."

Tiếng Cận Hàn Thanh hơi khàn, khuôn mặt đầy mệt mỏi của anh ta cô ấy không nhìn không thấy, râu mọc tua tủa trên cằm cô ấy cũng không nhìn không thấy, nói chung, trong mắt của cô ấy căn bản là không có anh ta. Dù trợ lý có nói như vậy thì Thương Lục từ đầu đến cuối đều thờ ơ không động lòng, nửa lời quan tâm cũng chưa từng nghĩ sẽ nói với anh ta.

Lúc Cận Ngụ Đình trở lại tòa nhà Tây, Cố Tân Tân còn đang ngồi trong phòng khách xem ti vi. Anh mở cửa đi vào, nhìn thấy cửa sổ cũng đóng chặt.

"Ngày hôm nay đẹp trời như thế, sao không mở cửa ra cho gió vào?"

"Đừng mở." Cố Tân Tân nhanh chóng ngăn lại. "Vừa nãy con chó nhỏ kia lại tới đó."

"Không phải đã đóng cửa rồi sao, còn sợ nó vào được?"

Cố Tân Tân đứng dậy, thấy cánh cửa chính đã được Cận Ngụ Đình lúc đi vào thuận tay đóng lại thì mới yên tâm. "Lan can không ngăn nổi nó đâu, sao nó lại cứ thích chạy đến tòa nhà Tây cơ chứ?"

"Nói không chừng là vì nó thật sự thích em."

Cố Tân Tân lườm anh một cái, vừa muốn ngồi xuống thì người giúp việc đã mở cửa ra đi vào.

"Mau đóng cửa lại."

"Có chuyện gì vậy?" Người giúp việc nghe vậy thì theo phản xạ đẩy cửa về.

Cận Ngụ Đình tiếp lời, "Cô ấy sợ con chó kia lại chạy tới."

Người giúp việc đi vào phòng ăn, đặt thứ trên tay xuống bàn. "Tôi còn đang thắc mắc, vừa rồi trở lại gặp phải tiểu Vu bên tòa nhà Đông, thái độ của cô ấy cực kỳ không tốt, cứ như ăn phải thuốc nổ. Tôi hỏi cô ấy làm sao thế, cô ấy liền nói tiểu Cẩu bị người ta độc chết."

Cố Tân Tân kinh hoảng, "Độc chết?"

"Đúng đó."

Cận Ngụ Đình cũng không khỏi tái mét mặt, anh biết con chó nhỏ kia đối với Thương Lục quan trọng như thế nào, hơn nữa còn là con chó trước khi cô ấy phát điên nuôi, khẳng định tình cảm càng đặc biệt. "Đang yên đang lành sao lại bị người ta độc chết?"

Người giúp việc dè dặt liếc nhìn Cố Tân Tân, "Tiểu Vu nói, là bị Cửu phu nhân độc chết."

"Nói hươu nói vượn!" Cận Ngụ Đình không khỏi nâng cao giọng, "Con mắt nào của cô ta nhìn thấy?"

Cố Tân Tân mặc dù từng nói lời độc ác, nhưng sẽ không đến nỗi đi làm thật. "Tôi không làm, chuyện này không liên quan gì đến tôi."

"Tiểu Vu nói Cận phu nhân cực kỳ thương tâm, Cận tiên sinh đã mang con chó nhỏ đó đến bệnh viện, nhưng miệng nó còn sùi bọt mép, vừa nhìn liền biết không thể cứu được rồi."

Cố Tân Tân nghĩ đến mình chỉ đút cho nó mấy miếng gà popcorn, nhưng mấy miếng gà đó tuyệt đối không thể có vấn đề gì được. Sắc mặt cô dần trở nên nghiêm trọng, "Lẽ nào chỉ vì nó đi từ đây ra ngoài thì liền là tôi độc chết sao?"

"Tính tình của Cận tiên sinh...... sợ là đến khi Cận phu nhân không thể chịu nổi mà bị kích thích lên sẽ thật sự đến tòa nhà Tây khởi binh vấn tội đó."

Cố Tân Tân không nghĩ tới cô còn không ra khỏi cửa mà còn có oan uổng có thể rơi từ trên trời xuống. Cô đặt điều khiển trong tay xuống, muốn nhấc chân lên bỏ đi, nhưng Cận Ngụ Đình đã nhanh hơn một bước chặn trước người cô.

"Tôi không làm chính là không làm, không lẽ mấy người còn muốn đổ oan cho tôi?"

Tầm mắt Cận Ngụ Đình nhàn nhạt rơi xuống mặt cô. "Miệng em thích nói gì thì nói, lát nữa anh hai về em cũng có thể tự mình giải thích với anh ấy."

"Có gì mà phải giải thích, dù tôi có nói thì anh ấy cũng sẽ không tin."

Đến lúc đó Cận Hàn Thanh nhất định sẽ nhận định là do cô độc chết chó của Thương Lục, lấy mức độ bảo vệ Thương Lục của anh ta, nói không chừng còn có thể ồn ào ra thành chuyện lớn.

Cố Tân Tân đi qua Cận Ngụ Đình, không nói lời nào bước lên cầu thang.

"Lúc con chó kia đến tòa nhà Tây, cô có nhìn thấy không?"

"Không có, nhưng tôi thấy Cửu phu nhân vội vội vàng vàng chạy vào nhà, lúc ấy còn mơ hồ nghe thấy tiếng chó sủa. Sau khi phu nhân chạy vào thì cũng nhanh tay đóng kín cửa chính và cửa sổ vào luôn."

Cận Ngụ Đình lên lầu, đi thẳng vào thư phòng, ở đó còn có thể xem lại camera trong sân.

Mở đoạn video ghi lại, Cận Ngụ Đình tua nhanh, rất nhanh thấy được Tiểu Đậu Tử chạy vào sân.

Cận Ngụ Đình nhìn thấy chú chó nhỏ vòng tới vòng lui bên chân Cố Tân Tân, cô đưa lưng về phía camera, nhưng động tác cô cho Tiểu Đậu Tử ăn thì lại được ghi lại hết sức rõ ràng.

Bởi vì cô đưa lưng về phía ống kính nên đoạn video này đối với Cố Tân Tân mà nói chính là bất lợi, bởi vì bên ngoài nhìn vào chỉ có thể thấy cô ném thức ăn chứ không thể nhìn được rốt cuộc là cô có thêm thứ gì vào bên trong hay không. Cô sẽ hoàn toàn không thể biện minh được.

Cận Ngụ Đình trở lại phòng ngủ, nhìn thấy Cố Tân Tân đang mở máy tính, nghe thấy động tĩnh mà mí mắt cô cũng không nhấc lấy một cái. Người đàn ông đi đến trước mặt cô, ngồi xuống bệ cửa sổ phía đối diện, "Tôi đã xem băng ghi hình, xác thực là em có cho nó ăn."

"Đó là gà rán, tôi cũng ăn. Nếu nói hạ độc thì tôi không phải là chết trước rồi à."

"Kích động như thế làm gì. Lần này dù chỉ là một con chó, nhưng nếu như chủ nhân của nó muốn tra cứu thì em sẽ nhận đủ phiền phức."

Cố Tân Tân quật cường nhấc cằm lên. "Tôi có thể tự chứng minh mình trong sạch. Vẫn còn gà popcorn chưa ăn xong để trên bàn trong sân, anh hai có thể cầm nó mang đi kiểm tra."

"Em cảm thấy anh ấy sẽ tin sao?"

Cố Tân Tân á khẩu không trả lời được, Cận Ngụ Đình nghiêng người qua, bàn tay đặt trên chiếc bàn nhỏ đặt máy tính. "Sao em không cầu xin tôi?"

"Cầu xin anh?" Cố Tân Tân liếc mắt. "Cầu xin anh thì anh sẽ giúp tôi sao?"

"Đúng."

"Ai tin anh." Cố Tân Tân không thèm chấp đến anh. "Đó là chó của Thương Lục, quý giá như mạng người như vậy. Vạn nhất chị dâu lại
vì thế mà bị kích thích, đừng nói là giúp tôi, nói không chừng anh còn thuận tay đẩy một cái mặc tôi cho người ngoài xâu xé ấy chứ."

Cận Ngụ Đình gập màn hình máy tính xuống, "Em không thể nói chuyện tử tế được à?"

"Thái độ của tôi còn chưa đủ tốt sao?" Cố Tân Tân muốn đẩy tay anh ra, Cận Ngụ Đình thấy thế, vòng tay lại muốn cầm lấy tay cô. Cố Tân Tân sợ đến mức vội vàng lùi về sau, nhưng cánh tay thì đã bị Cận Ngụ Đình tóm được.

"Làm gì thế, muốn nói gì thì nói thôi, anh có thể đừng có động tay động chân lung tung như thế được không hả?"

"Tôi muốn xem xem miệng em còn có thể cứng tới đâu?"

Cố Tân Tân nghĩ anh muốn hôn cô, vội vàng nâng tay che lại miệng mình.

Cận Ngụ Đình hơi buông tay, có chút buồn bực nhìn chằm chằm bàn tay cô. "Phản ứng dữ dội như thế, giống như tôi muốn hôn em thật không bằng."

"Chẳng lẽ anh không định làm thế?"

"Ý đồ của tôi nhìn ra rõ ràng vậy à?"

Cố Tân Tân buông tay, "Anh hai nếu thật sự tìm đến cửa, tự tôi sẽ đối phó, không cần anh phải quan tâm."

Ý đồ thất bại, còn bị từ chối thẳng thừng, sắc mặt Cận Ngụ Đình có thể nói là xấu tệ. Được đó, cô đã có năng lực như thế thì để cô tự mình đi mà giải quyết đi.

Chiều ngày hôm sau Cận Hàn Thanh và Thương Lục mới trở lại Lục Thành.

Tiểu Đậu Tử vẫn chưa thoát khỏi tình trạng nguy kịch nên còn phải ở lại bệnh viện thú y quan sát. Thương Lục vốn dĩ là nói sao cũng không chịu về, nhưng Cận Hàn Thanh sợ cô ấy thật sự không chịu được nữa, vừa lừa vừa dụ dỗ đưa cô ấy về đến nhà.

Tắm rửa qua loa, Cận Hàn Thanh mệt mỏi rã rời kéo Thương Lục đi ngủ.

Chiều tối, Thương Lục đột nhiên mở mắt ra, đi nhanh xuống lầu.

Cô ấy đi đến trước chiếc lồng, nghĩ muốn dọn dẹp cho nó, tiểu Vu vội vàng kéo cô ấy lại, "Để tôi làm cho."

"Không được, tôi phải dọn cho thật sạch sẽ, Tiểu Đậu Tử sẽ nhanh quay về thôi, lúc đó nó sẽ không có chỗ ở mất."

Tiểu Vu ngồi xổm xuống bên cạnh Thương Lục, nhẹ giọng khuyên nhủ, "Chuyện như vậy cứ để tôi làm đi."

"Không được, không được." Thương Lục cực kỳ bướng bỉnh.

Tiểu Vu khẽ thở dài, vừa đứng dậy thì nhìn thấy Cận Hàn Thanh đi xuống lầu. "Cận tiên sinh......"

Cận Hàn Thanh đi vào trong phòng ăn, tiểu Vu đi theo.

"Ngày hôm qua rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"

"Lần trước Cửu phu nhân đã nói là nếu như Tiểu Đậu Tử còn qua đó thì sẽ không khách khí nữa. Hôm qua nó lại chạy ra ngoài, tôi nghĩ nó có thể chạy đến tòa nhà Tây nên đi qua đó tìm, lúc đến đó thì quả nhiên là nó ở đó. Tôi vừa ôm nó về đến nhà thì liền xảy ra chuyện."

Vẻ mặt Cận Hàn Thanh càng ngày càng nghiêm túc. "Nói cách khác, nó là xảy ra chuyện ở tòa nhà Tây?"

"Vâng, tôi nghĩ hẳn là Cửu phu nhân đã cho nó ăn bả."

Cận Hàn Thanh nhát thời cảm thấy trong lòng phát lạnh. Một con chó đối với anh ta cũng chẳng là gì, nhưng ngộ nhỡ lần tới sẽ đến lượt Thương Lục thì sao đây?

Chỉ là việc liên quan đến Thương Lục thì trước giờ anh ta đều dễ bị lo lắng lung tung, chỉ hận không thể mọc thêm ba đầu sáu tay để ngày ngày bên cạnh bảo vệ cô ấy.

Cố Tân Tân đang ăn cơm tối thì Cận Hàn Thanh đã tìm đến rồi.

Cận Ngụ Đình ngồi trước bàn ăn không nhúc nhích, "Người đến rồi đó, tự mình xử lý đi kìa."

Vừa rồi mạnh miệng vậy thôi, đến lúc này trong lòng Cố Tân Tân vẫn là có chút chột dạ, dù sao Cận Hàn Thanh cũng không phải là người có thể nói chuyện. Cố Tân Tân do dự đặt đũa trong tay xuống, lại chậm chạp lề mề đứng lên. "Anh......anh hai."

"Hôm qua em cho Tiểu Đậu Tử ăn cái gì?"

Cố Tân Tân nhìn theo Cận Hàn Thanh ngồi xuống ghế sô pha, dáng vẻ đó chính là sẽ không cho qua chuyện này. "Em không có cho nó ăn gì cả."

"Tân Tân, tiểu Vu đều đã nhìn thấy cả rồi. Chó là từ trong tòa nhà Tây của em chạy ra, em còn muốn biện minh gì nữa?"

Cố Tân Tân vội vàng muốn giải thích. "Em cũng chỉ là cho nó mấy miếng gà rán, còn có mấy miếng đùi gà. Nhưng đây đều là mua từ KFC về, em cũng ăn......"

Cận Ngụ Đình thả đũa xuống. Thật là vô dụng, câu đầu tiên đã khai hết cả gốc rễ ra đến ngoài cả rồi, anh thấy cái miệng cứng của cô cũng chỉ có thể ở trước mặt anh mà dụng võ thôi.

"Như thế thì chính là em đã cho nó ăn, Tiểu Đậu Tử sau khi được đưa vào bệnh viện thú y cho tới tận bây giờ còn đang cấp cứu. Bác sĩ đã nói rõ cả rồi, nó là bị người ta cho ăn đồ ăn có độc."

Cố Tân Tân ngồi xuống đối diện Cận Hàn Thanh, "Em không có cho nó ăn đồ ăn có độc."

"Vốn dĩ là anh không nên vì một con chó mà phải đích thân đến đây khởi binh vấn tội, nhưng nó đối với Thương Lục mà nói rất quan trọng. Hơn nữa, hôm nay em có thể ra tay với con chó của cô ấy, ngày mai nói không chừng còn có thể xuống tay với cô ấy."

Cố Tân Tân cũng không thể gánh lấy oan ức đó. "Em thật sự không có."

Cận Ngụ Đình đi lên vài bước, tiếp lời cô. "Cô ấy cũng chỉ là cho con chó kia ăn chút thức ăn mà thôi, cùng lắm thì coi là thấy nó chơi vui nên chơi đùa với nó, nhưng như thế thì có liên quan gì đến ném bả cho nó?"

"Lão Cửu, có cần gọi tiểu Vu qua hỏi không?"

"Không cần, tiểu Vu có tận mắt thấy không?" Cận Ngụ Đình ngồi xuống bên cạnh Cố Tân Tân, "Nếu như cô ta là tận mắt nhìn thấy thì cứ để cô ta tới đây nói cho rõ ràng, Cố Tân Tân là ném bả ra như thế nào, là thuốc độc kiểu gì dạng gì, lại làm cách nào cho nó ăn."

Cận Hàn Thanh nghe thế, ánh mắt không khỏi quét quanh hai người một lượt, "Chuyện đã rõ ràng như thế, anh nghĩ chúng ta cũng không cần phải tranh cãi làm gì."

"Con chó kia chỗ nào cũng có thể đi, ai biết có thể ăn phải cái gì trước đó rồi. Hiện tại anh cứ khăng khăng cho là Tân Tân hạ độc, nói chuyện phải có chứng cứ."

Cận Hàn Thanh cười lạnh, "Lão Cửu, nếu là chó của người khác thì anh cũng chẳng buồn quản. Nhưng hiện tại Thương Lục đang mang đống quần áo của Tiểu Đậu Tử giặt đi giặt lại, còn nói Tiểu Đậu Tử quay về cần mặc, ai cũng không khuyên được cô ấy. Vậy chú nói cho anh biết, chuyện này cứ như thế mà cho qua sao?"

Cận Ngụ Đình nghe được, nét mặt rõ ràng hơi khựng lại. Cố Tân Tân tận lực kiềm nén, nhưng thật sự là cô chưa từng làm, không lẽ bọn họ nhất định muốn cô phải nhận tội mình không làm?

"Nhất định là có người đã ném bả, nhưng người này không có ở tòa nhà Tây." Cận Ngụ Đình kiên trì.

"Anh cũng không muốn nói lời dài dòng với hai người, không phải tòa nhà Tây cũng có camera sao? Chú đi mở lại là rõ ngay thôi."

Cố Tân Tân nghe thế, trong lòng không khỏi hồi hộp, băng ghi hình nhất định có thể ghi lại lúc cô cho Tiểu Đậu Tử ăn gà, vậy không phải là cô sẽ càng không thể thanh minh được nữa sao?

Tuy là lúc đó cô cũng ăn, nhưng Cận Hàn Thanh nhất định sẽ nói là do cô đã mưu tính từ lâu, đồ cô ăn và của Tiểu Đậu Tử ăn là không giống nhau.

"Không đúng," Cận Ngụ Đình nói đến đây, lại nhìn Cố Tân Tân một cái. "Em có nhớ nhầm không? Em cho Tiểu Đậu Tử ăn gà popcorn không phải là từ ngày hôm kia sao? Lúc đó tôi cũng có mặt ở đó, em nhớ kỹ lại đi, chắc là vừa rồi bị bối rối quá mà hồ đồ luôn rồi đó."

Cố Tân Tân nghe không hiểu, ánh mắt mờ mịt nhìn Cận Ngụ Đình. Người đàn ông vỗ vỗ bả vai cô. "Nếu là cho ăn từ hôm kia thì sao hôm kia không phát tác luôn? Anh hai, anh hiểu lầm rồi."

"Lão Cửu, bây giờ chú còn có thêm cái bản lĩnh đổi trắng thay đen nữa nhỉ."

Vẻ mặt Cận Ngụ Đình cực kỳ vô tội. "Em là nhân chứng, lúc đó em đang ngồi ngay bên cạnh Tân Tân. Anh sao có thể tin tiểu Vu mà không tin em chứ?"

Cận Hàn Thanh đoán được anh đang muốn giở trò, ánh mắt lần thứ hai nhìn về phía Cố Tân Tân. "Tân Tân, anh tin là trí nhớ của em rất tốt, vừa nãy em cũng đã thừa nhận rồi. Nếu đã là chuyện trong nhà thì chúng ta đâu cần khăng khăng đi đến bước phải xem băng ghi hình, có đúng không?"

"Thừa nhận cái gì chứ? Chưa từng làm thì sao phải nhận?" Cận Ngụ Đình nói xong, khuỷu tay đập nhẹ sang cánh tay Cố Tân Tân, "Em nói đi."

Cố Tân Tân lúc này cũng đã tỉnh táo lại không ít, nhanh chóng học theo giọng điệu của Cận Ngụ Đình. "Đúng a.......hình như là từ hôm kia rồi, em thật đã nhớ lộn."

Cận Hàn Thanh hừ lạnh, Cận Ngụ Đình cũng cực kỳ phối hợp, "Em cho anh xem băng ghi hình là được chứ gì."

Anh đứng dậy lên lầu, rất nhanh cầm theo chiếc macbook đi xuống, ngoan ngoãn đưa nó cho Cận Hàn Thanh.

Ngón tay thon dài của người đàn ông lướt trên bàn phím, tìm đoạn ghi ngày hôm qua.

Cố Tân Tân hơi lo lắng, hai bàn tay không nhịn được đan vào nhau. Cận Ngụ Đình ngồi lại bên cạnh cô.

Động tác Cận Hàn Thanh đột nhiên dừng lại, một hồi lâu sau, nhấc mí mắt lên nhìn Cận Ngụ Đình. "Ở giữa có một đoạn dài khoảng năm phút, vì sao lại bị xóa đi rồi?"

Trong lời nói của Cận Ngụ Đình cũng không giấu được kinh ngạc. "Bị xóa rồi? Tại sao lại như thế? Ai xóa?"

"Lão Cửu, chú nói như thế không thấy quá vô nghĩa à?"

Cận Ngụ Đình nâng cao giọng, "Em thật không biết, thư phòng của em bình thường không có ai dám đi vào, ai dám có cái lá gan lớn đó chứ?"

Cận Hàn Thanh lạnh lùng liếc sang Cố Tân Tân. "Chính là cô ấy, hai người là vợ chồng, cô ấy là người đáng nghi nhất."

"Cửa thư phòng của em có mật mã, cô ấy không thể vào được."

Cận Hàn Thanh liếc nhìn màn hình, có một đoạn bị cắt rất rõ ràng, "Vậy chú nói một chút đi, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?"

"Có lẽ là thiết bị gặp lỗi đi, vừa vặn lại thiếu đi mấy phút."

"......"

Anh nói ra lời này, đến cả Cố Tân Tân còn cảm thấy không thể tin được, nhưng còn có cách nào khác đây, hình ảnh đó lúc này chính là một chút cũng không có lợi đối với cô, mà lúc này cô cũng không thể làm loạn trận địa.

Cố Tân Tân lén lút liếc mắt sang Cận Ngụ Đình. Sắc mặt anh hết sức bình thản, còn mang theo một chút đường đường chính chính không biết xấu hổ. Cố Tân Tân tuy trong lòng còn sợ hãi nhưng vẫn không quên âm thầm khinh bỉ, không phải vậy thì sao anh có thể dùng những lời như vậy mà đi lừa gạt Cận Hàn Thanh chứ?

***

Bát Bát: Treo phúc lợi tặng chương bonus nè: điều kiện là 20k votes wattpad nha. Vì thấy hình như cũng được hơn 19,3k rồi ^_^!

P/s: Vốn định nói từ lâu rồi mà cứ quên mất, thật ra mọi người có thể vote ngay cả khi offline đó, khi nào có mạng thì wattpad sẽ tự cập nhật lượt vote cho ta kkk.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện