Dịch: Qiu Xian
***
Lúc đang ngây người, thì tay Cố Tân Tân bị Cận Ngụ Đình nắm chặt lấy.
Anh dắt cô đi lên phía trước, đây là lần đầu tiên cô đến Cận gia, hơn nữa còn là lần đầu bước vào tòa nhà chính.
"Ba, mẹ."
Cố Tân Tân đi theo cạnh Cận Ngụ Đình, anh nhận ly trà từ trong tay Tiền quản gia, đưa đến trước mặt Cận Vĩnh Nham, "Ba."
Cố Tân Tân bắt trước anh, đưa ly trà trong tay đến trước mặt Tần Chi Song, "Mẹ."
Dâng trà xong, Cố Tân Tân nhận
hồng bao, cô không biết Cận Ngụ Đình làm thế nào mà thuyết phục Cận gia đồng ý chuyện cưới hỏi này, nhưng mà trong phòng khách tĩnh mịch yên ắng, không có chút không khí gần gũi nào. Thái độ lạnh nhạt, xa cách này khiến cho cô thấy như đang đi trên lớp băng mỏng, rất khó chịu.
Hồng bao: bao lì xì màu đỏ hay tiền lì xì.
"Lão Cửu, dâng trà cho anh hai và chị dâu của con đi." Tần Chi Song thấy anh đứng im, nên lên tiếng nhắc nhở.
Tiền quản gia bưng khay trà bên cạnh đến cho Cận Ngụ Đình, bên này Cố Tân Tân còn chưa chuẩn bị, cô đã nhìn thấy một bóng người đứng lên.
Cận Hàn Thanh nhìn thấy người phụ nữ đứng lên, nhưng không đưa tay kéo lại.
Cô ấy bước một bước dài về phía Cận Ngụ Đình, lúc chạm đến cánh tay anh, thì ly trà trong tay anh bay ra ngoài, mặc dù trà không nóng, nhưng cả ly trà lại bay vào người Cố Tân Tân, trông rất nhếch nhác.
Hai tay người phụ nữ giữ chặt cánh tay Cận Ngụ Đình, trên gương mặt trắng nõn xinh đẹp đầy bối rối, cô ấy nói năng lộn xộn, "Sao anh lại kết hôn rồi? Sao anh lại muốn kết hôn rồi?"
Tần Chi Song vô cùng hoảng sợ, "Thương Lục!"
Trong lòng Cố Tân Tân tràn đầy nghi hoặc, ánh mắt không nhịn được nhìn sang bên cạnh Cận Ngụ Đình, anh chau mày, trong lòng bất mãn nhưng không biểu hiện ra, đôi môi mỏng gợi cảm nhếch thành một đường. Cô thấy bất ngờ trước phản ứng của Cận Ngụ Đình, nếu đổi lại là người khác, thì đã sớm bị anh hất ra rồi chứ?
Cận Hàn Thanh không những không đứng dậy, ngược lại còn ngồi dựa vào sofa, ngón tay cái cứ mở hé rồi lại đóng chiếc bật lửa, tuy là trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng đôi mắt phượng hẹp dài lại tràn đầy vẻ nham hiểm, khiến người ta sợ hãi.
Người phụ nữ giọng khàn khàn, tràn đầy đau thương, cô có vẻ đẹp hơn người, bộ dạng cắn răng chất vấn rõ ràng càng làm rung động lòng người hơn.
"Em phải làm sao, em phải làm sao đây?"
Tần Chi Song vội vàng đứng dậy, ôm bờ vai cô, "Thương Lục, con nhìn cho rõ đi, đây là lão Cửu, không phải Hàn Thanh, con đừng hồ đồ nữa!"
"Mẹ, con không có hồ đồ......"
Cố Tân Tân nắm chặt tay, Cận Ngụ Đình như pho tượng đứng im tại chỗ, Tần Chi Song ôm lấy người phụ nữ, không muốn để cho cục diện quá khó xử, "Hàn Thanh, con đây là không quan tâm thật sao?"
Đôi mắt lạnh lẽo của Cận Hàn Thanh nhìn thẳng, khóe miệng nhếch lên giễu cợt, "Quan tâm? Con phải quan tâm thế nào đây?"
"Đưa Thương Lục về tòa nhà Đông đi, hôm nay là ngày lành tháng tốt của lão Cửu, nếu truyền ra ngoài thì......"
Cận Vĩnh Nham không nói lời nào, tức đến nỗi đứng dậy rời đi.
Tiền quản gia cho người hầu giúp đỡ Tần Chi Song, kéo Thương Lục ra khỏi Cận Ngụ Đình, người phụ nữ khóc dữ dội, mấy người giúp việc đem hết sức mình mới đè cô lại được.
Đầu lông mày Cận Ngụ Đình giựt nhẹ, trong đáy mắt lan ra cảm giác đau đớn, anh giơ tay ra nắm chặt lấy tay Cố Tân Tân, "Chúng ta trở về."
Tầm mắt Cố Tân Tân còn đang ở trên người người phụ nữ, Tần Chi Song thấy bọn họ muốn đi, bà bước lên phía trước nói, "Đừng chấp nhất với chị dâu con làm gì, tinh thần nó không tỉnh táo, từ lâu đã không nhận ra ai với ai rồi."
Lời này, đương nhiên là nói với Cố Tân Tân.
Cố Tân Tân kéo khóe môi, trước đó cô thật sự không biết gì về Cận gia, "Mẹ, không sao đâu ạ."
Đèn chùm treo trên cao trong phòng khách giống như chiếc quạt trần treo trên đỉnh, mỗi một tầng được xếp chồng lên bằng những lớp pha lê giá trị. Giờ đây, từng biểu hiện nhỏ trên gương mặt của mỗi người đều hiện lên dưới ánh sáng, không biết là mỗi người một tâm tư riêng, hay là mỗi người một có một mục đích xấu xa mờ ám.
"Đi." Cận Ngụ Đình giật tay cô, mang cô ra khỏi tòa nhà chính.
"Không muốn đi, đứng lại, đứng lại......"
Cố Tân Tân ra tới ngoài cửa, có cảm giác lông mao dựng đứng cả lên, Tiền quản gia vội đóng cửa lại, nhưng tiếng la hét của Thương Lục vẫn có thể xuyên qua cánh cửa to lớn nặng nề, truyền ra bên ngoài.
Tay Cận Ngụ Đình càng nắm càng chặt, hình như anh quên là tay Cố Tân Tân vẫn còn trong tay anh.
Anh nắm tay chặt thêm, hận không thể dùng sức vò nát, Cố Tân Tân bị đau, "Anh buông tay!"
Cận Ngụ Đình định
thần lại, cái ánh mắt nhìn cô, cực kỳ xa lạ, sự lãnh lẽo trong đáy mắt nhanh chóng biến mất, anh bỏ tay cô ra, đi thẳng xuống thềm đá.
Trong tòa nhà chính, Cận Hàn Thanh lạch cạch khép bật lửa lại, thân thể cao lớn đứng dậy, một cái bóng đen kéo dài ra theo.
Anh đi qua, đưa tay kéo Thương Lục vào trong lòng, người giúp việc vội bỏ tay ra, anh nhìn thấy cổ tay Thương Lục bị nắm đỏ lên.
Cận Hàn Thanh bình tĩnh nhìn, người giúp việc bị dọa nảy lên, "Cận tiên sinh, thật xin lỗi, tôi không chú ý."
"Cho dù cô ấy có là người điên, thì cũng là Cận phu nhân danh chính ngôn thuận, ngay cả các người cũng dám không để cô ấy vào trong mắt?
"Cận tiên sinh, tôi không dám......"
"Lão Nhị," Đúng lúc này, Tần Chi Song mới nói, "Bọn họ cũng không phải là cố ý đâu."
"Mẹ, mẹ nên sớm nghe con, bộ dạng bây giờ của Thương Lục, cô ấy đã không thể ra khỏi tòa Đông rồi."
"Hôm nay tốt xấu cũng là ngày em trai con kết hôn, Thương Lục là chị dâu, về tính về lý thì nó cũng nên đến."
Cận Hàn Thanh thu tay lại, người trong lòng rõ ràng co rúm lại, "Tinh thần cô ấy đã không còn tỉnh táo, gặp hay không gặp thì có gì khác nhau?"
Bước chân người đàn ông khẽ động, muốn mang cô rời đi, vậy mà Thương Lục lại đứng im tại chỗ, vẻ mặt cô rã rời, ngây ngốc nhìn về một chỗ.
Cận Hàn Thanh vỗ nhẹ đầu vai cô, "Ngoan, nếu em không ngoan, anh có thể ném em ra ngoài."
Người Thương Lục mềm đi, bả vai đột nhiên cứng đờ, để mặc anh ôm ra ngoài.
Tòa nhà Tây chỉ có một người giúp việc, Cận Ngụ Đình đưa Cố Tân Tân vào phòng khách, "Cô đi lên nghỉ ngơi trước đi, tôi đi ra sân."
"Được."
Cố Tân Tân tinh thần đã mệt mỏi, người giúp việc đưa cô lên lầu, phòng ngủ chính ở cuối hành lang, tiếng bước chân trống trải chỉ có cô nghe thấy.
Mấy bức danh họa treo trên tường, trên sàn được lát gỗ sưa, đủ để thấy chủ nhà là người có địa vị, có tiền có thế.
Gỗ hoàng hoa lê: Hoàng hoa lê Hải Nam được liệt vào một trong bốn loại gỗ quý nhất theo quan niệm của người Trung Quốc (gồm Tử đàn, Hoàng hoa lê, Kê sí và Thiết lực). Vào thời nhà Minh, việc dùng Hoàng hoa lê Hải Nam để làm đồ gỗ sử dụng trong nhà trở nên thịnh hành. Khi đó, loại gỗ này còn được coi như một thứ cống phẩm chuyên dùng để cống cho triều đình.
Đi vào phòng ngủ, cô vội vàng đá bay giày cao gót, trong phòng thay quần áo có một chỗ để treo quần áo của phụ nữ, Cận Ngụ Đình chưa cho người tìm hiểu về size quần áo của cô, cho nên cứ cùng một bộ đồ, đều chuẩn bị cả size S và size M.
Tắm rửa xong xuôi, Cố Tân Tân đi vào phòng ngủ chính, lúc nhìn thấy cái giường to kia bước chân không khỏi dừng lại.
Cô không thể không nhắc nhở bản thân mình, cô đã kết hôn với một người mà mình chỉ mới gặp có vài lần.
Tơ tằm quấn quanh người, dù cho mềm mại nhưng vẫn không thể làm cho cô cảm thấy thoải mái, thả lỏng người ra, Cố Tân Tân trở mình một cái, vậy mà vẫn không ngủ được, cũng không dám ngủ.
Cô không biết lúc nào thì Cận Ngụ Đình sẽ quay lại, càng không biết được sau khi quay lại, anh ta sẽ làm gì cô.
Mí mắt bắt đầu đánh nhau, cô mơ mơ màng màng nhắm mắt lại, đang trong lúc lờ mờ buồn ngủ, thì Cố Tân Tân nghe thấy có tiếng bước chân đi tới cửa.
Ngay sau đó, có một tiếng lạch cạch, cửa bị mở ra, trong phòng ngủ tối thui, ánh đèn ngoài hành lang chen lấn nhau vào trong, Cận Ngụ Đình đóng cửa dứt khoát, cánh cửa bị chấn động tới mức kêu vang.
Cố Tân Tân không mở mắt ra, nhưng đã hoàn toàn tỉnh táo.
Cô nghe thấy tiếng bước chân của Cận Ngụ Đình có chút lộn xộn, mùi rượu nồng nặc tràn đầy căn phòng, Cận Ngụ Đình xiên xiên vẹo vẹo đi đến trước giường, nhìn chằm chằm vào người đang nằm cong người bên cạnh.