Dịch: CP88
***
Trong lòng Cận Ngụ Đình ngột ngạt khó chịu, anh đi ra ngoài, lời chưa kịp thốt ra khỏi miệng đã bị mạnh mẽ nuốt trở lại.
Ngồi ngay ngắn vào xe, anh càng thêm phiền lòng không thôi. Cận Ngụ Đình quan sát nét mặt nghiêm túc của Khổng Thành, nếu anh ta đã tìm được nhân viên bán hàng kia thì hẳn là có một số việc đã hỏi ra rồi, chỉ là hiện tại anh ta không nói một lời, xem ra là vì đã hỏi ra được đáp án khó nói ra? Hoặc là, nhân viên bán hàng kia đã nói sự kiện ngày đó thật ra là không liên quan đến Cố Tân Tân? Nếu đúng là vậy thì nói không chừng Khổng Thành vì sợ khiến anh tự trách và giày vò chính mình nên mới nói dối anh.
Mà Cận Ngụ Đình đúng là bị giày vò đến ngộp thở. "Khổng Thành?"
"Dạ."
"Chuyện đó, cậu đã hỏi cô ta chưa?"
Khổng Thành quay đầu lại nhìn Cận Ngụ Đình. "Đã hỏi rồi, chỉ là cô ta nhất quyết không chịu nói thật, từ đầu đến cuối luôn miệng nói không liên quan gì đến cô ta. Tôi nóng lòng muốn đi tìm ngài nên cũng không tiếp tục ép hỏi nữa."
Cận Ngụ Đình khẽ thở ra một hơi, chậm chạp dựa lưng về sau, rốt cuộc là anh đang lo sợ gì đây? Không lẽ là sợ đối phương nói chuyện ngọc trai dự phòng thật ra không liên quan đến Cố Tân Tân? Đối với anh đó không phải là chuyện tốt sao?
Nhưng đúng là dù kết quả thế nào thì Cận Ngụ Đình đều sẽ không thể vui mừng.
Chiếc xe nhanh chóng đi vào một tiểu khu, Cận Ngụ Đình xuống xe, theo Khổng Thành đi vào trong.
Ngay tầng trệt đã có người canh giữ, bên ngoài và trong phòng của người phụ nữ đó cũng đứng đầy người. Khổng Thành và Cận Ngụ Đình tiến vào trong phòng, anh liếc mắt một cái liền nhìn thấy người phụ nữ ngồi trên ghế sô pha.
Cô ta muốn đứng dậy, thế nhưng lại bị người đứng bên cạnh đè vai xuống, cô ta chỉ có thể thu chân về không dám lộn xộn, cũng kiềm nén lại cảm giác miệng đắng lưỡi khô.
Cận Ngụ Đình ngồi xuống đối diện cô ta, "Cô chính là nhân viên bán hàng đó?"
"Vâng, đúng vậy."
"Trốn rất giỏi, mấy tháng trời đều không thể mò ra được cái mặt cô."
Người phụ nữ khẩn trương nhúc nhích người, "Tôi không trốn, chỉ là....... chỉ là đổi công việc thôi."
"A," Khổng Thành cười lạnh, "Đã đến bước này rồi mà còn không chịu nói thật. Chúng tôi có thông tin cá nhân của cô, vốn dĩ chỉ cần muốn tìm nhất định sẽ dễ dàng tìm ra. Thế nhưng cô trốn cũng đủ kỹ đấy, từ sau khi từ chức cũng chưa từng xin việc mới có phải không?"
Người phụ nữ căng thẳng nắm chặt hai tay, Khổng Thành tiếp tục nói. "Thông tin của bạn trai cô tôi cũng đã tra ra rồi. Tên đó cũng không tệ đâu, ngược lại còn rất khá, có một công việc khá lý tưởng đấy, thậm chí còn mua được nhà cho cả hai rồi."
Khuôn mặt người phụ nữ trắng bệch, vừa nghe Khổng Thành nhắc đến bạn trai mình thì lập tức ngẩng phắt đầu hỏi, "Các người muốn gì?"
"Căn nhà kia hẳn là cũng tiêu tốn không ít tiền nhỉ? Còn cả tiền mua nội thất trang trí nữa. Tôi đã điều tra tình trạng tài chính của hai người......" Khổng Thành nói tới đây, chủ đề đột ngột thay đổi 180 độ. "Thế nên, rốt cuộc chuyện ngọc trai dự phòng đó đối phương đã cho cô bao nhiêu tiền?"
"Tôi không hiểu ý của anh."
Trong mắt Cận Ngụ Đình lộ ra mất kiên nhẫn. "Nhất định phải cho cô nếm thử mùi vị giãy dụa giữa sự sống và cái chết mới chịu khai ra phải không?"
"Tất cả những món đồ trang sức trong cửa hàng đều theo đúng quy trình bán ra......"
"Khổng Thành." Cận Ngụ Đình phẩy tay một cái, "Gọi điện cho công ty của bạn trai cô ta đi, tố cáo anh ta nhận hối lộ, để cho bọn họ điều tra một chút. Nếu vẫn trong sạch thì tạo ra cho cậu ta một khoản tiền tham ô, này chắc không khó nhỉ?"
"Không khó, không hề khó." Khổng Thành vừa dứt lời liền rút điện thoại ra. Người phụ nữ đó gấp gáp đứng bật dậy. "Không được!"
"Chuyện này không liên quan đến anh ấy, anh ấy càng không biết gì cả. Công ty đó anh ấy phải mất bao nhiêu mồ hôi công sức mới có thể xin vào được, đừng......."
Cận Ngụ Đình duỗi ngón trỏ chỉ về phía cô ta, ra hiệu cho cô ta ngồi xuống. "Nếu chúng tôi đã tìm đến cô thì chứng tỏ một điều rằng mọi chuyện đã tra ra gần hết rồi, cô hà cớ gì phải cứng đầu đối nghịch với tôi?"
Hai vai của người phụ nữ trùng xuống, cô ta biết, một khi để cho bọn họ tìm đến một lần nữa thì đồng nghĩa với việc chân tướng đã đến lúc bị phanh phui.
Người Cận gia đúng là thủ đoạn gì cũng có thể nghĩ tới, cô ta rũ mi mắt.
"Còn nữa, chỉ cần cô dám nói dối một câu, tôi sẽ triệt để không cho cô cơ hội hối hận. Thế nên trước khi mở miệng tốt nhất là hãy suy nghĩ cho kỹ càng."
Người phụ nữ nuốt những lời đã được sắp xếp cẩn thận về, nơm nớp lo sợ lên tiếng, "Là Thương gia nhị tiểu thư, cô ta muốn tôi giữ lại một viên ngọc trai dự phòng."
Tuy là Cận Ngụ Đình đã sớm chuẩn bị, nhưng vẫn bị những lời này của cô ta tàn nhẫn đâm tới. Hai tay anh xiết chặt, trán cũng cúi xuống đặt lên mấy ngón tay, "Thế nên cô đã đưa lại viên ngọc trai dự phòng đó cho cô ta?"
"Vâng."
Khuôn mặt Cận Ngụ Đình đầy nét căng thẳng, "Trước đó cô ta đã bàn bạc trước với cô, hay là ngay tại cửa hàng tìm cơ hội ra hiệu cho cô?"
"Không có. Lúc trước Cận phu nhân thích đến cửa hàng này mua đồ nên Thương nhị tiểu thư cũng theo tới mấy lần, còn lấy cả wechat của tôi. Ngày đó Cửu phu nhân chọn dây chuyền xong, lúc tôi mang dây chuyền đi gói lại liền nhận được tin nhắn của Thương nhị tiểu thư. Cô ấy nói tôi giữ lại một viên ngọc trai dự phòng rồi sẽ cho tôi 20 ngàn đồng (*), còn nói sau đó sẽ lại cho tôi thêm một khoản nữa. Tôi...... tôi nhìn số tiền đó, liền giống như bị quỷ thần xui khiến lấy ra một viên ngọc trai."
(*) này là đơn vị tiền tệ của TQ nha, không phải VND đâu ^^
Cận Ngụ Đình tức giận không sao tiêu hết, nhưng ngọn lửa này lại tích tụ trong lồng ngực không sao thoát ra ngoài. "Cô làm cách nào để tránh khỏi camera giám sát?"
"Nhân viên như chúng tôi đối với mọi vị trí của của hàng đều rất quen thuộc, hơn nữa lấy ra một viên ngọc trai nhỏ không phải là chuyện khó khăn gì. Tôi cũng không ngờ chỉ một viên ngọc trai lại có thể gây ra họa lớn như vậy, tôi thật sự không cố tình."
Thật nực cười, một viên ngọc trai làm hại Thương Lục sảy thai, bây giờ cô ta lại nói là mình không cố ý.
"Thế nên, Thương Kỳ chính là cho cô một khoản tiền, cô liền có thể hại chết một bào thai chưa thành hình, còn hại vợ tôi. Cô thật sự cho rằng mình có thể thoát tội sao?"
Người phụ nữ sợ sệt không ngừng lắc đầu, "Lúc đó tôi thật sự không biết Thương nhị tiểu thư muốn lấy viên ngọc trai này để làm gì, sau đó biết được rồi tôi lại càng không dám nói ra nữa."
Cận Ngụ Đình nhìn chằm chằm cô ta, hoàn toàn không nhìn bộ dạng run rẩy sợ hãi của cô ta vào mắt, "Sau đó Cố Tân Tân đến tìm cô, nói sẽ cho cô một khoản tiền, rốt cuộc chuyện đó là sao?"
"Cô ấy đã nghi ngờ tôi động chân động tay vào ngọc trai dự phòng nên muốn tôi nói ra là ai sai khiến, nhưng lúc đó tôi đã biết chuyện Cận phu nhân sảy thai, tôi...... tôi là vì quá sợ hãi. Nếu như tôi nói ra, các người cũng sẽ không buông tha cho tôi, tôi chỉ có thể cắn răng ngậm miệng, đánh chết cũng không khai."
Cận Ngụ Đình nghiêng người qua, cầm chiếc gạt tàn bằng thủy tinh hung hăng ném đến. Người phụ nữ theo bản năng nghiêng người tránh đi, gạt tàn đập lên vách tường bên cạnh, âm thanh chát chúa truyền vào tai cô ta. Có mấy mảnh thủy tinh vỡ ra bắn lên người cô ta, người phụ nữ đó sợ đến mức hai chân mềm nhũn, không còn chút sức lực quỳ thụp xuống mặt đất, "Những gì biết được tôi đều nói hết rồi. Đều là do vị Thương nhị tiểu thư đó sai khiến tôi, chuyện về sau thế nào tôi không biết gì hết, thật đấy!"
Chuyện về sau?
Còn chưa đủ rõ ràng sao? Ngọc trai dự phòng rơi vào tay Thương Kỳ, thế nhưng Cố Tân Tân lại hoàn toàn không có cách chứng minh mình vô tội.
Rất nhiều chi tiết nhỏ rốt cuộc đã được sáng tỏ, Cận Ngụ Đình siết chặt hai tay
thành nắm đấm, liên tiếp đập mạnh vào trán mình. Anh mệt mỏi đến cực điểm, có một số chuyện không muốn cũng phải tiếp nhận. Anh biết điều này với Cố Tân Tân là chuyện tốt, nhưng còn anh thì sao? Cuối cùng là chuyện tốt, hay là sau khi biết rõ chân tướng rồi anh sẽ chỉ càng dằn vặt hơn mà thôi?
Cố Tân Tân ngồi trên xe, trên đùi đặt máy tính xách tay, cô đang kiểm tra số liệu thống kê của trang web.
Tống Vũ Ninh ngồi bên cạnh không nhịn được lên tiếng. "Nghỉ ngơi trước đã đi, dọc đường nhìn máy tính sẽ đau đầu."
"Em chỉ xem một chút nữa thôi."
"Về nhà còn rất nhiều thời gian."
Phía trước kẹt xe nên tốc độ của chiếc xe Cố Tân Tân đang ngồi cũng rất chậm, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, "Đường này luôn rất thông thoáng, hôm nay làm sao lại tắc đường?"
"Nói không chừng là có tai nạn xe gì đó."
Hai chiếc xe phía sau chậm rãi tiến lên, chặn trước và sau rồi dừng lại.
Mấy chiếc xe xung quanh nhấn còi, Tống Vũ Ninh nhíu chặt hai hàng lông mày, "Xảy ra chuyện gì?"
Tài xế của chiếc xe kìa nhấn còi inh ỏi, Cố Tân Tân không khỏi nghiêng đầu, qua cửa kính thấy cửa xe của đối phương đã hạ xuống.
Cố Tân Tân thấy vậy thì cũng hạ cửa sổ xe mình xuống, ngay lập tức nhìn thấy gò má của Cận Ngụ Đình.
"Hóa ra là Cửu gia à."
Ánh mắt của Cận Ngụ Đình rơi xuống khuôn mặt cô, "Thân thể thế nào rồi?"
"À, dưỡng sức một tháng, hoàn toàn khỏe lại rồi."
Hai chiếc xe cách nhau rất gần, tựa như chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm đến đối phương, Cố Tân Tân hé môi cười, "Cửu gia, mấy chiếc xe lần trước tôi biết là của anh sắp xếp. Cám ơn."
Bàn tay Cận Ngụ Đình đặt trên đùi gõ nhẹ, Khổng Thành nháy mắt với tài xế để cho anh ta hạ cửa sổ xe ghế bên cạnh tài xế xuống.
Cố Tân Tân theo bản năng nhìn sang, thấy được nhân viên bán hàng kia.
Cô không khỏi giật mình, thế nhưng rất nhanh lại giấu đi cảm xúc, "Đã tìm được rồi sao."
Nhân viên bán hàng kia nhìn cô một cái, cũng không dám nhìn thẳng lâu, rất nhanh đã cúi đầu xuống thấp. Cố Tân Tân nhìn bộ dạng đó của cô ta liền hiểu được, xem ra là tám chín phần Cận Ngụ Đình đã hỏi rõ được chân tướng rồi.
"Cửu gia, bây giờ có thể trả lại cho tôi trong sạch chưa?"
Yết hầu Cận Ngụ Đình khó khăn chuyển động, gian nan một hồi lâu mới khẽ gật đầu. "Ừ, tôi đã hỏi rõ ràng."
Cố Tân Tân ra hiệu cho tài xế đi lên trước một chút, vì chiếc xe phía trước vẫn đứng yên bất động nên xe của cô cũng chỉ có thể nhích lên được vài chục phân đã dừng lại. Cố Tân Tân nhìn sang, vừa vặn thấy được khuôn mặt của nhân viên cửa hàng kia.
"Nếu không phải bị bức đến đường cùng thì chắc cô cũng sẽ không nói ra đâu nhỉ?"
"Cửu phu nhân, xin lỗi, xin lỗi." Nhân viên bán hàng kia càng ngày càng cúi thấp đầu, lưng cũng khom xuống, "Lúc đó tôi thật sự không biết kết cục sẽ thành như vậy, tôi đã nghĩ đó chỉ là một viên ngọc trai mà thôi......"
"Tôi không nhận lời xin lỗi này của cô, dù sao hiện tại nó cũng không có ý nghĩa gì với tôi nữa rồi. À mà cũng là nhờ có cô nên bây giờ tôi đã không còn là Cửu phu nhân đấy."
Cận Ngụ Đình nghe vậy, đau lòng lại tiếp tục xông tới dồn dập, mối hận trong lòng cũng tăng thêm không ít.
Nhân viên bán hàng nghe vậy thì sắc mặt tái mét, khóe môi cũng run lẩy bẩy, "Cửu phu nhân, hiện tại chân tướng đã rõ, phu nhân......."
"Cô cảm thấy mình làm như vậy có thể cứu vãn lại được chút ít, Cửu gia cũng vì thế mà không làm khó dễ cô nữa?"
Quả thật là đến nước này rồi cô ta cũng chỉ có thể ôm hi vọng như vậy, người phụ nữ nuốt một ngụm nước bọt, "Tôi thật sự không cố ý."
"Tình cảm của tôi và anh ta lúc đó đang cực kỳ tốt đẹp, tôi tìm cô, muốn cô giúp tìm ra chân tướng. Thế nhưng cô ngược lại còn khiến hiểu lầm của anh ta với tôi càng thêm sâu, cô còn nói mình không phải là cố ý?"
Người phụ nữ đó không ngừng lặp đi lặp lại, "Xin lỗi, xin lỗi......"
"Tôi sẽ không tha thứ cho cô."
Cận Ngụ Đình lại để cho tài xế nhích xe lên một chút, tầm mắt hai người lần nữa đối đầu. Cố Tân Tân buồn bực nhìn về cách đó không xa, kẹt xe lúc nào không kẹt, lại nhằm đúng lúc này.
Định mệnh chính là như vậy, người bạn càng không muốn gặp thì càng có thể nhằm đủ tình huống bất ngờ gặp được bạn.
Cố Tân Tân cảm thấy cực kỳ mỉa mai, cô biết chân tướng sớm muộn cũng sẽ được đưa ra ánh sáng, thế nhưng chỉ cần muộn thêm một chút thôi liền có thể khiến cho cuộc sống của tất cả mọi người đảo lộn đến long trời lở đất.
Tầm mắt của cô vẫn hướng về phía trước, hai chiếc xe cơ hồ dán vào nhau. "Cận Ngụ Đình, anh có hối hận không?"
Đương nhiên là anh hối hận, hối hận đến mức hận không thể đưa tay ra bóp chết người phụ nữ còn sống sờ sờ phía trước, hối hận đến mức gần như hoàn toàn mất đi lý trí.
"Nếu tôi nói tôi hối hận rồi, thì thế nào?"
Cố Tân Tân cắn răng, trong lòng không có một chút an ủi hay dễ chịu, "Vậy thì anh cứ tiếp tục hối hận đi, đây là điều anh vốn phải nhận, tốt nhất là anh hãy dùng cả đời này mà hối hận."
Cố Tân Tân nói xong lời này, tầm mắt đối mặt với Cận Ngụ Đình, cũng thấy được thống khổ và giày vò trong mắt anh.
Cánh tay người đàn ông hơi động, gác tay lên cửa sổ xe, "Cố Tân Tân, không phải em nói đã sớm buông xuống rồi à?"
"Anh nói lời này, là có con mắt nào thấy tôi không buông xuống được sao?"
Trên khuôn mặt nặng nề của Cận Ngụ Đình dường như thấp thoáng nét vui mừng, "Em hi vọng tôi không thể sống thoải mái, hi vọng tôi hối hận, muốn tôi phải áy náy thậm chí là dằn vặt cả đời, chứng tỏ em chưa từng bỏ xuống được sự kiện kia, càng không buông xuống được tôi."
Trái tim Cố Tân Tân đập thịch một cái, giống như có người ném một hòn đá vào mặt nước yên ả.
Cô hừ lạnh, "Ai nói tôi nhất định phải tha thứ cho anh? Lại có ai quy định muốn anh tự làm tự chịu là không buông xuống được anh? Anh đúng là tự luyến quá mức rồi thì phải."
Cận Ngụ Đình nhìn cô vì tức giận mà khuôn mặt nhỏ đỏ cả lên, rốt cuộc thì sau chuỗi ngày u ám nặng nề này anh cũng thấy được một chút ánh sáng, cũng coi như là trong một mớ bòng bong tìm ra được chút ngọt.
"Cám ơn em quá khen, em thẹn quá hóa giận như vậy đã nói rõ suy đoán của tôi là đúng."
***
Bát Bát: Dạo này có phải ta hơi nhạt không nhỉ? Ha ha
Phần tiếp theo của Lượm lặt là gì nhỉ. Không biết phải nói sao, kiểu như một bài vè về các nhân vật trong truyện, mà cũng không giống. Túm lại cũng khá thú vị kkk