Trảm Nam Sắc

Quyển 2 - Chương 70: Chúng ta trở về, có được không?


trước sau

Dịch: CP88

***

Cánh cửa phòng cấp cứu lần nữa bị mở ra, bác sĩ và y tá đều đi ra ngoài.

Tống Vũ Ninh kéo lại một người trong đó. "Sao...... thế nào rồi?"

"Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức."

"Không thể nào!" Cô ấy cũng cảm thấy khó có thể tin, Tống Vũ Ninh lùi về sau một bước, bác sĩ hướng về phía mấy người nói. "Người thân bên trong không chịu tiếp nhận sự thật, cũng không để chúng tôi đến gần, mấy người nghĩ cách......."

Cận Ngụ Đình nghe vậy, đứng dậy đi đến, Tống Vũ Ninh phát hiện ra, bước ra một bước cản lại Cận Ngụ Đình muốn tiến vào trong phòng cấp cứu. "Đứng lại."

Cận Ngụ Đình nhàn nhạt nhìn cô ấy. "Muốn làm gì?"

"Tu tiên sinh cũng đã đi rồi, anh không thể để ngài ấy được ra đi trong yên bình sao? Tân Tân là Tu phu nhân nên cô ấy ở đây là lẽ dĩ nhiên, còn anh? Anh lấy cái quyền gì......"

Cận Ngụ Đình đẩy tay cô ấy ra, "Làm sao? Tôi có thể làm gì, không thể làm gì còn đến phiên cô khoa tay múa chân?"

Anh nhấc chân đi vào trong, trên mặt Tống Vũ Ninh đều là bi thương nồng đậm, cô ấy đưa tay muốn kéo Cận Ngụ Đình, lại bị Khổng Thành cản đường.

Những người canh giữ bên ngoài dồn dập kéo lên trước, từng ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm Khổng Thành và Cận Ngụ Đình. Khổng Thành đứng chắn trước cửa, tầm mắt đảo qua một lượt, cuối cùng dừng lại trên mặt Tống Vũ Ninh.

"Hiện tại Tu phu nhân của mấy người sẽ không muốn gặp mấy người đâu."

Tống Vũ Ninh đứng trước mặt anh ta, hạ giọng hỏi. "Vậy Cận Ngụ Đình thì sao? Anh ta ngang nhiên đi vào như vậy, lẽ nào các người không suy nghĩ một chút nếu như tin này truyền đi sẽ mang đến cho Tân Tân bao nhiêu phiền phức không?"

"Cũng đã là lúc nào rồi, cô nghĩ quá nhiều thôi."

Có người muốn tiến lên, nhưng đến trước mặt Khổng Thành đều dừng chân lại, không tiếp tục bước lên nữa.

Cận Ngụ Đình tiến vào, nhìn thấy Cố Tân Tân nằm nhoài trên mép bàn mổ, hai chân bởi vì vô lực mà khuỵu xuống, chỉ là đầu gối vẫn chưa chạm đến mặt đất, tiếng khóc khàn khàn truyền vào trong tai Cận Ngụ Đình. Anh đứng bên cạnh bàn mổ, liếc nhìn người đàn ông nằm trên đó.

Tu Tư Mân đã đi rồi, Cận Ngụ Đình cũng không cảm thấy giật mình, anh sớm đã đoán được kết quả sẽ như vậy.

Anh tiến lên hai bước, nắm lấy vai Cố Tân Tân. "Tân Tân."

Nước mắt của Cố Tân Tân đã thấm ướt một mảng lớn ga trải giường, cô lên tiếng. "Không cần lo cho tôi."

"Người chết không thể sống lại."

Hai chân cô dùng sức, thật vất vả mới tìm được một chút khí lực đứng lên, "Anh giúp tôi gọi cho bệnh viện khác được không? Tôi không tin anh ấy cứ như vậy mà đi, những người kia không phải là đã cầm tiền của Tu Phụ Thành đấy chứ?"

Cận Ngụ Đình nhìn gò má cô, khẽ thở dài. "Tân Tân, có một số chuyện em không muốn chấp nhận cũng phải chấp nhận. Người đã không còn, em mang theo anh ta chạy tới chạy lui thì có tác dụng gì? Chỉ càng thêm đau lòng mà thôi.

"Nhưng anh ấy không có chết!" Cố Tân Tân nâng cao giọng, "Anh ấy phải về nhà, lúc này đáng lẽ đã phải ở nhà rồi. Vì sao lại như vậy được?"

Nước mắt từng hàng từng hàng chảy xuống, "Rõ ràng anh ấy đã được cứu lên rồi mà......"

"Em bình tĩnh đi."

"Vì sao không cho tôi dù chỉ một chút thời gian để chuẩn bị? Không thể như vậy được đâu, thật đấy," Cố Tân Tân nâng hai tay che mặt, "Sao anh ấy có thể chết chứ? Tôi không tin."

Trước mũi đều là mùi máu tanh nồng nặc, Tu Tư Mân nằm trên bàn mổ, môi đã chuyển sang màu xám trắng. Cận Ngụ Đình chuyển tầm mắt, đột nhiên Cố Tân Tân giơ tay giáng cho mình một cái tát chói tai. "Vì sao tôi lại chất vấn anh ấy chứ, vì sao lại nói những câu nói kia. Tôi đáng ra phải tin tưởng anh ấy, đều là lỗi của tôi, là tôi hại anh ấy."

Huyệt thái dương của Cận Ngụ Đình căng cứng, mắt thấy Cố Tân Tân lại muốn tiếp tục tự đánh mình liền vội vàng nắm lấy cổ tay cô. "Chuyện này thì có liên quan gì đến em?"

"Nếu tôi không nói những câu nói kia thì tối nay anh ấy sẽ không đi, nếu không phải vì suốt đêm ở bên ngoài thì anh ấy đã không xảy ra chuyện." Cố Tân Tân muốn rút tay về. "Là tôi hại chết anh ấy, đều là lỗi của tôi."

"Không, chuyện này không thể trách em."

"Vậy thì có thể trách ai đây? Tôi mới chính là kẻ gây ra mọi chuyện."

Khóe môi Cận Ngụ Đình giật giật, cuối cùng một chữ cũng không có cách nào thốt ra. Cố Tân Tân hiện tại cảm thấy chỉ có hung hăng đánh cho mình một trận mới có thể làm giảm bớt sự hổ thẹn trong lòng cô.

Cận Ngụ Đình không khuyên nổi cô, cũng suýt chút nữa không kéo lại cô, anh chỉ có thể từ phía sau dùng sức ôm Cố Tân Tân vào trong ngực.

"Đừng như vậy."

Cố Tân Tân một lần nữa xụi lơ ngồi xuống, "Đây nhất định không phải sự thật. Anh ấy sẽ không chết, tôi không tin, tôi sẽ không bao giờ tin!"

"Được, không tin thì không tin, em tỉnh táo lại trước đã."

Móng tay Cố Tân Tân đâm lên cánh tay của Cận Ngụ Đình, càng ngày càng dùng sức, nhưng bên ngoài có nhiều người đang chờ cô như vậy, cô là Tu phu nhân, cô đến cả tư cách gục ngã cũng không có.

Cận Ngụ Đình một câu an ủi cũng không làm cách nào nói ra, chỉ có thể nhìn cô thương tâm gần chết.

Người, là sáng sớm được đặt vào quan tài băng, chuẩn bị đưa về Tu gia.

Cố Tân Tân mang theo đôi mắt sưng đỏ, ngồi dựa lên vách tường của phòng bệnh, là Cận Ngụ Đình sợ cô không chịu được nữa nên đã ép cô nằm viện.

Hai tay cô không ngừng lau mắt, người đàn ông ngồi bên cạnh không nói một tiếng nào. Vai Cố Tân Tân run rẩy, Cận Ngụ Đình cầm khăn giấy đưa cô.

"Lát nữa tôi về cùng em."

Cố Tân Tân khẽ lắc đầu. "Không cần."

"Một mình em sẽ không thể nào ứng phó với tình huống ở đó."

Cố Tân Tân ngẩng đầu, tầm mắt rơi lên bả vai của Cận Ngụ Đình. "Anh theo tôi trở về có ý nghĩa gì anh có biết không?"

"Tôi không quản được nhiều như vậy."

"Tu Phụ Thành hiện tại hi vọng nhất chính là thấy được tôi và anh đi cùng nhau, đến lúc đó anh ta sẽ dùng quan hệ của chúng ta làm ầm lên, tôi không muốn Tu Tư Mân đã đi rồi cũng không được yên ổn."

Trái tim Cận Ngụ Đình bị đâm mạnh, trong mắt lộ ra lo lắng. "Bây giờ Tu Tư Mân đã đi rồi, em có nghĩ tới con đường trước mắt sẽ như thế nào không? Em sẽ trở thành cái đinh trong mắt Tu Phu Thành, trở thành đối tượng đầu tiên anh ta muốn nhổ sạch tận gốc."

Trong lòng Cố Tân Tân không ngừng chua xót, cô nén lại tiếng khóc, nhưng lời nói ra vẫn đều là run rẩy. "Anh ta hại chết người rồi cũng đừng nghĩ sẽ được yên ổn."

"Em có thể làm gì được anh ta chứ?"

Cố Tân Tân khép mi mắt, "Bây giờ tôi không muốn nghĩ gì hết, chỉ muốn mang anh ấy về nhà. Văn Văn có lẽ còn chưa biết đã xảy ra chuyện, tôi cũng không biết phải nói gì với con bé."

Đối với Tu Thiện Văn mà nói, hắn là người gần gũi nhất, cũng là người thân duy nhất của cô bé, nhưng bây giờ ngay cả người anh trai coi cô bé như mạng cũng không còn nữa.

Cố Tân Tân nhớ được rõ ràng Tu Tư Mân nằm trên bàn mổ đã nhờ cô chăm sóc cho Văn Văn, tốt nhất hãy trực tiếp mang về Lục Thành. Hắn biết bọn họ đấu lại không nổi Tu Phụ Thành, hắn nói Cố Tân Tân đưa tất cả những gì Tu Phụ Thành muốn cho anh ta, hắn để lại cho cô và Tu Thiện Văn một khoản tiền đủ để hai người sống một cuộc sống đầy đủ sau này.

Thứ Tu Phụ Thành muốn chính là cổ phần của công ty, Tu Tư Mân nói cô đưa nhà cho anh
ta, bởi thứ này anh ta vẫn luôn canh cánh trong lòng, bây giờ nếu bọn họ để ngôi nhà đó cho anh ta, có lẽ anh ta sẽ không đến nỗi còn muốn đuổi tận giết tuyệt bọn cô.

Hắn hình như đã nghĩ chu toàn đâu đấy, cũng đã sớm dọn sẵn đường lui cho bọn họ.

Trong cuộc chiến một mất một còn này, hắn muốn thắng, nhưng cũng đã sớm chuẩn bị đón nhận bại trận.

Một khi chuyện đó xảy ra, thứ hắn muốn bảo đảm chính là cho Cố Tân Tân và Tu Thiện Văn đều được an toàn, mà điều duy nhất hắn có thể làm chính là chắp tay nhường ra. Nhường lại hết thảy những gì Tu Phụ Thành muốn.

Nước mắt Cố Tân Tân không nhịn được tuôn trào, cô vẫn không thể quên được một màn ngày hôm ấy, là bàn tay kia đưa ra trước mặt cô, chỉ cần cô nhắm mắt lại sẽ không ngừng hiện lên.

Cận Ngụ Đình nắm nhẹ vai Cố Tân Tân. "Ngủ một chút đã."

Bộ dạng này e là cô còn chưa về được đến nhà đã gục ngã rồi.

Cố Tân Tân khẽ lắc đầu, cô còn có thể ngủ thế nào được chứ?

Đầu óc cô như muốn nổ tung, "Lát nữa là xuất phát rồi."

Cận Ngụ Đình nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ của cô, "Bộ dạng này của em, là muốn quay về đó xử lý những chuyện kia như thế nào?"

"Không phải vẫn còn có Tu Phụ Thành sao? Trước mặt người ngoài anh ta nhất định sẽ làm ra vẻ còn tận tâm hơn tôi gấp bội. Tu Tư Mân rời đi rồi, anh ta có thể tính là có quan hệ tốt với những trưởng bối của Tu gia, mọi chuyện anh ta nhất định sẽ tận tâm tận lực."

Cận Ngụ Đình ngồi xuống đối diện Cố Tân Tân. "Nếu như vậy thì chuyện sau đó của Tu gia em không cần phải bận tâm nữa, nếu em muốn đấu thì căn bản không phải là đối thủ của Tu Phụ Thành, em suy nghĩ một chút đến người trong nhà của em."

Cố Tân Tân nhấc tay lau nước mắt, "Cận Ngụ Đình, những chuyện này đều không liên quan đến anh, anh đừng can thiệp vào."

"Cái gì gọi là không liên quan đến tôi?" Cận Ngụ Đình nghe ra trong lời cô có gì đó không đúng. "Em muốn làm gì?"

Cố Tân Tân hiện tại thương tâm gần chết, nói thêm một câu cũng cảm thấy mệt muốn gục ngã, cô khẽ lắc đầu.

"Nếu em không nói cho rõ ràng thì đừng hòng tôi để cho em quay về."

"Anh vì tôi suy nghĩ, tôi hiểu, chờ tôi xử lý xong tất cả những chuyện này sẽ mang theo Văn Văn về Lục Thành."

Ánh mắt Cận Ngụ Đình trói chặt khuôn mặt nhỏ của Cố Tân Tân. "Thật không?"

"Tu Tư Mân còn không đấu lại anh ta, tôi có thể làm gì chứ?" Mắt Cố Tân Tân sưng đến khó chịu, "Tôi tự biết thân biết phận mình."

Trái tim lơ lửng của người đàn ông thoáng hạ xuống. "Tôi hi vọng em có thể nhớ được những lời vừa nói."

Lúc Cố Tân Tân trở ra đã có không ít người tập trung bên ngoài, quan tài băng được nâng lên xe. Cố Tân Tân mang theo khuôn mặt tiều tụy đứng sau xe, nhìn quan tài băng từng chút từng chút một được đưa vào trong. Tầm mắt cô trở nên mông lung, Tống Vũ Ninh cũng không nhịn được sụt sùi. "Đi thôi, Tân Tân."

Cận Ngụ Đình không có ở đây, Cố Tân Tân cũng không có ý định đi tìm hắn, cô nhấc chân muốn lên cùng chiếc quan tài.

Tống Vũ Ninh kéo cổ tay cô. "Tân Tân, em ngồi chiếc xe phía trước đi."

"Không cần." Cố Tân Tân đẩy tay Tống Vũ Ninh ra, "Cũng chỉ có vậy em mới có thể chăm sóc cho anh ấy, em không sao."

"Tân Tân......."

"Chị còn phải phụ trách an toàn trên đường, chị ngồi xe trước đi, tự mình chú ý một chút."

Cố Tân Tân nói xong, lên chiếc xe chở quan tài băng, cửa xe từ từ được đóng lại.

Đoàn xe nhanh chóng xuất phát, Cận Ngụ Đình ngồi trong xe, Khổng Thành cũng là một khuôn mặt bơ phờ mệt mỏi vì một đêm không hề chợp mắt. "Cửu gia, chúng ta về thôi?"

"Cho người đi theo bảo vệ."

"Ngài yên tâm, tôi bảo đảm đoạn đường này sẽ được bảo vệ an toàn."

Cận Ngụ Đình khẽ lùi người về sau, "Chúng ta cũng đi theo."

Khổng Thành giật mình quay đầu lại liếc anh một cái. "Cửu gia, ngài muốn qua đó?"

"Ừ, cậu cho người âm thầm điều tra nơi ở của Tu Phụ Thành, đừng để cho người khác phát hiện."

Khổng Thành theo bản năng khuyên can. "Như vậy quá nguy hiểm, tôi sợ Tu Phụ Thành này sẽ đánh chủ ý lên ngài, hiện tại ngài vẫn là không nên lao vào bãi nước đục này thì hơn."

"Khổng Thành, nếu cậu không muốn đi thì có thể xuống xe."

Ý tứ của Cận Ngụ Đình cũng đã quá rõ ràng, Khổng Thành không tiện nói gì thêm, chỉ có thể dặn dò tài xế lái đi.

Tu Thiện Văn hôm nay vốn dĩ không đến trường, nhưng sáng sớm Cố Tân Tân vẫn gọi điện về, dặn dò người giúp việc để cô bé ở nhà.

Xe dừng lại trước cửa Tu gia, Tu Thiện Văn là người đầu tiên chạy ra.

Cố Tân Tân mang theo khuôn mặt tái nhợt bước xuống xe, Tu Thiện Văn vui vẻ tiến lên đón. "Chị dâu!"

Cố Tân Tân cơ hồ muốn khóc lên, cô tiến đến kéo tay Tu Thiện Văn, kéo cô bé đến bên cạnh. "Văn Văn."

"Chị dâu, sao chị lại về đột ngột thế? Anh em đâu? Anh ấy cũng về rồi ạ?"

Có người đỡ chiếc quan tài băng kia xuống, nơi khóe mắt của Tu Thiện Văn cũng đã thấy được mơ hồ, cô bé muốn qua đó nhìn, lại bị Cố Tân Tân kéo về. "Văn Văn, có chuyện này chị nhất định phải nói cho em biết."

"Làm sao thế ạ?" Trong lòng Tu Thiện Văn dâng lên bất an, cô bé dứt khoát quay đầu lại, nhìn thấy quan tài băng đã được đặt trên mặt đất.

Tu Thiện Văn sợ đến mức khuôn mặt biến sắc. "Đó....... cái đó là gì?"

"Văn Văn, em nghe chị nói."

Tu Thiện Văn sợ hãi lùi về sau hai bước, "Anh của em đâu? Anh của em ở đâu?"

Cố Tân Tân vội vàng nắm lấy cánh tay cô bé, "Văn Văn."

"Chị dâu, anh của em đâu?" Tu Thiện Văn đã khóc thành tiếng, "Anh ấy đâu rồi?"

Cố Tân Tân thấy vậy, sắp không nhịn được nữa, viền mắt đỏ ửng, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, nhưng cô vẫn còn không quên dỗ dành Tu Thiện Văn. "Đừng khóc, em nghe chị nói......"

Nhưng bi thương một mạch xông tới, Cố Tân Tân sớm đã không nói ra được một câu đầy đủ.

Tu Thiện Văn nức nở nhìn quan tài băng kia, tránh hai tay của Cố Tân Tân chạy ào tới. Cô bé rất nhanh nhìn thấy người nằm bên trong, Tu Thiện Văn nhào tới, trong nháy mắt khóc đến cuồng loạn. "Anh! Anh!"

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện