Trảm Nam Sắc

Quyển 2 - Chương 76: Đau lòng muốn chết


trước sau

Dịch: CP88

***

Mấy tiếng trước.

Cận Ngụ Đình từ bên ngoài trở về, Khổng Thành mở cửa cho anh, người đàn ông đi vào trong trước, Khổng Thành vừa muốn bật điện lên thì một tiếng rầm vang lên.

Anh ta bước nhanh về phía trước, nhìn thấy Cận Ngụ Đình quỳ một chân trên đất, hẳn là không cẩn thận vấp phải thứ gì đó. Khổng Thành vội vàng kéo cánh tay anh, "Cửu gia, không sao chứ?"

"Không sao." Cận Ngụ Đình tuy nói vậy, nhưng vẫn quỳ ở đó không đứng dậy.

Khổng Thành biết thời gian này anh gần như không có thời gian nghỉ ngơi, anh ta cũng chỉ có thể âm thầm cầu nguyện anh tuyệt đối đừng vì vậy mà sinh bệnh. Anh ta hơi dùng sức, nhưng Cận Ngụ Đình vẫn không chịu đứng dậy.

"Cửu gia?"

Cận Ngụ Đình nhấc mắt, nhìn anh ta.

Cố Tân Tân muốn ra khỏi cửa, vẫn là xe của Khổng Thành phái tới đón. Cô vội vàng rửa mặt, muốn bản thân tỉnh táo lại một chút.

Mở cửa phòng đi ra ngoài, cô mới phát hiện ra trời đã tối.

Cố Tân Tân lảo đảo bước xuống lầu, người giúp việc nghe được động tĩnh, bước nhanh đến chân cầu thang, "Tu phu nhân, cuối cùng thì phu nhân cũng xuống rồi. Tôi vốn định gọi phu nhân xuống ăn cơm, nhưng vì thấy trong phòng không có tiếng động, đoán là......"

Ăn cơm? Không phải cô đã ăn ở bên ngoài rồi sao?

Đầu Cố Tân Tân nặng trĩu, "Tôi chỉ mới chưa ăn tối phải không?"

"Đâu chỉ có vậy, từ hôm qua trở lại phu nhân liền ngủ thẳng đến tận bây giờ."

Cố Tân Tân không nói gì nữa, "Tôi ra ngoài một chuyến."

"Ăn chút gì đó lót bụng trước đi ạ."

Cố Tân Tân mở cửa đi ra ngoài, nhìn thấy trước cổng có một chiếc xe dừng lại, đèn xe bật lên. Cố Tân Tân bước nhanh qua, mở cửa ngồi vào.

Trên xe chỉ có tài xế của Cận Ngụ Đình, Cố Tân Tân vội vàng hỏi. "Thế nào rồi? Cận Ngụ Đình thế nào rồi?"

"Vẫn còn đang trong phòng cấp cứu."

Cố Tân Tân bấy giờ mới chú ý thấy xe đã đổi sang một cái mới.

"Có phải rất nghiêm trọng không?"

"Tôi và Khổng Thành không quá đáng lo, nhưng hàng ghế phía sau bị biến dạng nghiêm trọng..... lúc Cửu gia được cứu ra ngoài đã hôn mê."

Cố Tân Tân bưng miệng, tài xế khởi động xe, cô hơi dựa lưng về sau, "Lại là Tu Phụ Thành sao?"

"Chúng tôi cũng không dám thông báo với người nhà, phía bệnh viện cũng đang loạn thành một đoàn, hiện tại chỉ mong Cửu gia nhanh chóng thoát khỏi nguy hiểm."

Cố Tân Tân cắn chặt răng, nhưng nước mắt vẫn không nhịn được chảy xuống, càng lau nước mắt lại chảy ra càng nhiều. Chiếc xe lái vào bệnh viện, tài xế dẫn cô bước nhanh vào trong.

Bên ngoài phòng cấp cứu chỉ có một mình Khổng Thành, Cố Tân Tân hấp tấp tiến lên, nhìn thấy hai tay Khổng Thành ôm đầu, trên tay đều là máu.

Cô nghĩ đến bộ dạng lúc Tu Tư Mân được kéo ra, run rẩy lên tiếng. "Người đâu?"

Khổng Thành lắc đầu, "Còn đang cấp cứu."

"Có bắt được người không? Là kẻ nào làm?"

Khổng Thành buông thõng cánh tay, ánh mắt thẳng tắp chiếu đến khuôn mặt nhỏ của Cố Tân Tân, "Lời này còn cần phải hỏi sao? Ai làm? Thử hỏi ngoại trừ vị Tu Phụ Thành đó, còn có thể là ai nữa đây?"

Nước mắt không ngừng trào ra, "Tôi đã nói mang anh ta trở về rồi mà, nói anh ta đừng lo cho tôi, vì sao mấy người lại không làm theo?"

"Cô ở đây, ngài ấy có thể đi được sao? Chỉ cần có Cửu gia đứng sau lưng thì mục đích của Tu Phụ Thành sẽ vĩnh viễn không thể đạt được, như vậy việc đầu tiên anh ta phải làm theo lẽ dĩ nhiên sẽ chuyển sang diệt trừ Cửu gia, biến cô thành người tứ cố vô thân. Như bây giờ anh ta đã có thể hài lòng rồi."

Cố Tân Tân liếc nhìn cánh cửa khép chặt phía trước, ánh đèn trên đỉnh đầu sáng choang, tầm mắt cô trở nên mông lung. Biết rõ đây là sự thật, nhưng cô vẫn không thể nào tiếp nhận.

Tu Tư Mân chết cơ hồ đã lột đi của cô một lớp da, nếu như Cận Ngụ Đình lại vì cô mà chịu liên lụy, Cố Tân Tân không biết cô còn có thể chịu nổi hay không nữa.

Hoặc sẽ chịu đựng được, hoặc sẽ không khác gì một cái xác không hồn.

Bên trong phòng cấp cứu.

Cận Ngụ Đình nằm trên bàn mổ, điện thoại trong tay rung lên. Khổng Thành gửi tin nhắn đến, nói Cố Tân Tân đã có mặt.

Anh nhìn những người kia băng bó lại tay và chân của mình, anh sờ sờ xương quai xanh, mò ra được một vết sẹo dữ tợn.

Trên tay và đùi, chỉ cần là vị trí lộ ra ngoài đều sẽ có những vết máu ứ đọng, trên mặt cũng vậy. Cận Ngụ Đình không cần nhìn cũng có thể đoán ra được bộ dạng của bản thân hiện tại có bao nhiêu thảm thương.

Mấy người này đều là do Khổng Thành đặc biệt tìm tới, tất cả những vết thương đều là do bọn họ tỉ mỉ vẽ ra, cũng không khác mấy hàng thật giá thật.

Cận Ngụ Đình nằm lâu đến mức lưng sắp cứng đơ, "Đã xong chưa?"

"Còn phải chờ một chút nữa, phải xử lý để khuôn mặt ngài nhìn thảm hơn một chút."

Cận Ngụ Đình bài xích nhíu chặt lông mày. "Không cần, mỗi ngày đều sẽ phải để lộ mặt ra ngoài, tôi cũng không thể mang theo một khuôn mặt toàn vết thương quay về được."

"Nhưng như thế hiệu quả sẽ cao hơn."

"Không cần." Cận Ngụ Đình biết thời gian chờ đợi bên ngoài phòng cấp cứu có bao nhiêu giày vò, chỉ cần thêm một phút một giây thôi cũng đủ làm Cố Tân Tân đau khổ muốn chết đi sống lại, "Mấy người đi mau đi."

"Vâng." Người kia đáp, nhanh chóng thu dọn.

Trong chớp mắt cửa phòng cấp cứu được mở ra, Cố Tân Tân theo bản năng lùi về sau hai bước. Cô nhìn thấy bác sĩ mặc đồng phục phẫu thuật đi ra, bước chân lại tiếp tục lùi. Khổng Thành làm tròn vai diễn, bước nhanh về phía trước, sốt sắng hỏi. "Thế nào rồi?"

Bác sĩ thở ra một hơi, ngữ điệu cũng mang theo nhẹ nhõm, "Đã thoát khỏi tình trạng nguy kịch, nhưng vì vết thương quá mức nghiêm trọng nên cần được tĩnh dưỡng thật tốt."

Khổng Thành kích động nắm chặt tay đối phương. "Cám ơn, thật sự rất cám ơn bác sĩ."

Bộ dạng đủ thành khẩn, như chỉ hận không thể quỳ xuống mà cám ơn luôn rồi.

Cố Tân Tân nghe được rõ ràng hội thoại của bọn họ bước chân mới dừng lại, sau khi xác định là sự thật liền lập tức bước nhanh về phía trước.

Mùi khử trùng nồng nặc tràn vào khoang mũi, Cố Tân Tân cố nén cảm giác buồn nôn tiến lên. Cô luôn có cảm giác phòng cấp cứu của bệnh viện thật dài, Cố Tân Tân nhấc đôi chân mềm nhũn, thật vất vả mới vào đến một nơi giống như nơi trước đây Tu Tư Mân từng nằm.

Cô không dám suy nghĩ lung tung, mãi đến khi khuôn mặt quen thuộc chui vào tầm mắt. Cố Tân Tân nhìn thấy Cận Ngụ Đình mang theo một thân vết thương chằng chịt, hoảng hốt đến mức cả người nổi lên da gà, người đàn ông hơi nhấc mắt, nói không ra lời.

Cố Tân Tân nức nở tiến lên, sau khi đến bên cạnh mới khẽ gọi. "Cận Ngụ Đình?"

"Sao cô lại vào được đây? Mau ra ngoài chờ trước đã." Có y tá đi đến, hướng về phía Cố Tân Tân nói.

Lòng Cố Tân Tân nóng như lửa đốt, vội vàng hỏi. "Anh ấy thế nào rồi? Thật sự không sao rồi phải không?"

"Chỉ có thể nói là đã may mắn nhặt về được cái mạng."

Khổng Thành cũng đi theo vào, nói với hai người kia. "Để chúng tôi nói chuyện riêng một chút được không?"

"Có lời gì không thể chờ đến khi vào phòng hồi sức rồi nói tiếp hả?"

"Sắp xếp đi."

"Lát nữa chỗ này còn có một cuộc phẫu thuật khác."

Khổng Thành nghe vậy, không thể làm gì khác là kéo Cố Tân Tân sang một bên, "Để Cửu gia về phòng bệnh trước đã."

Cố Tân Tân đứng sát bên cạnh chiếc giường, nhận ra Cận Ngụ Đình cũng đang nhìn cô. Bác sĩ và y tá chuẩn bị đẩy anh về phòng hồi sức, Cố Tân Tân nhìn theo chiếc bình lắc lư, bước chân cũng đuổi sát theo sau.

Phòng bệnh cũng đã sắp xếp xong xuôi, phòng một người, cơ sở vật chất đương nhiên cũng là loại tốt nhất.

Trong suốt quá trình Cận Ngụ Đình được sắp xếp kiểm tra tổng thể, Cố Tân Tân vẫn luôn đứng từ xa nhìn lại, cũng không dám tiến lên. Người đàn ông nhìn về phía cô, "Không mỏi mắt hả?"

Khổng Thành đứng một bên tức giận nói, "Chỉ sợ là không còn mặt mũi nào gặp ngài nữa."

Người đàn ông lườm anh ta một cái, sắc mặt Khổng Thành không đổi, thậm chí còn bạo gan nói tiếp. "Cửu gia, hôm nay ngài từ cõi chết trở về đều là vì cô ấy."

Đây cũng là câu nói
Cố Tân Tân sợ hãi nhất, chuyện Tu Tư Mân lúc trước giống như một vết đao chém tới, gần như cướp đi nửa cái mạng của cô, bây giờ nhìn bộ dạng của Cận Ngụ Đình, cô đúng là không biết mình còn có thể nói cái gì.

Cận Ngụ Đình nhấc tay phải, ra hiệu cho Cố Tân Tân đi về phía mình, nhưng cô vẫn đứng tại chỗ không dám tiến đến.

"Làm sao thế?" Cận Ngụ Đình nhẹ giọng hỏi.

Cố Tân Tân lắc đầu, vành mắt đỏ ửng. Cận Ngụ Đình lo lắng dọa cô sợ quá, trong lòng thầm mắng tất cả là tại Khổng Thành, nhất định là lúc gọi điện cho cô đã nói rất nghiêm trọng.

Nhưng kể cả Khổng Thành không nói gì thì nhìn bộ dạng của Cận Ngụ Đình đáng sợ như vậy, Cố Tân Tân không bị dọa gần chết mới là lạ đó.

"Lại đây."

Cố Tân Tân lau nước mắt tiến lên.

Khổng Thành đứng bên cạnh nói. "Cửu gia, chúng ta mau quay về Lục Thành đi?"

Cận Ngụ Đình ra hiệu cho Khổng Thành đừng nói nữa, nhưng Cố Tân Tân đứng bên cạnh giường lại không ngừng gật đầu. Người đàn ông liếc cô một cái. "Về cái gì mà về, không phải em vẫn còn ở chỗ này hả?"

Cố Tân Tân nhìn thấy trên mu bàn tay anh dày đặc vết xước, khắp cơ thể không có một chỗ nào lành lặn. Cô cúi đầu nhìn anh. "Thương thế của anh có nghiêm trọng lắm không?"

"Tôi không sao."

"Còn nói không sao? Anh nhìn cái bộ dạng của anh mà xem!"

Khổng Thành đứng một bên thuận miệng nói, "Trước đó bác sĩ đã nói tổn thương nội tạng rất nghiêm trọng, nội thương cũng nghiêm trọng, muốn chúng tôi phải chuẩn bị tâm lý thật tốt."

Cố Tân Tân sợ đến mức nước mắt lại trào ra, Cận Ngụ Đình hiện tại không thể đứng dậy, cũng không thể nổi giận với Khổng Thành, anh hướng về phía anh ta, nhẹ giọng nói.

"Cậu đi ra ngoài trước đi."

"Cửu gia, tôi muốn sắp xếp đưa ngài trở lại."

"Đi ra ngoài."

Người đàn ông do dự một chút, cuối cùng vẫn nhấc chân đi ra.

Cố Tân Tân nghe được tiếng đóng cửa truyền vào trong tai, cô ngồi xuống một bên mép giường bệnh của Cận Ngụ Đình. Cô không dám đưa tay ra chạm vào anh, nhưng ánh mắt thì không ngừng nhìn chằm chằm những vết thương trên người Cận Ngụ Đình.

Cận Ngụ Đình đưa tay về phía cô, hai tay cô nắm chặt lấy nhau, không đưa ra.

"Dọa em sợ à?"

Cố Tân Tân cúi đầu, "Anh thật sự không sao?"

"Thật."

Cố Tân Tân nghẹn ngào nói. "Vết thương nghiêm trọng như vậy vì sao không cho người ở lại túc trực? Ngộ nhỡ bệnh tình chuyển biến xấu, hay là..... hay là trên người còn có vết thương nào đó chưa phát hiện ra thì phải làm sao?"

"Cũng đâu phải trong phòng bệnh này không có ai, không phải là còn có em sao?"

"Tôi không phải bác sĩ cũng không phải y tá, tôi không hiểu." Cố Tân Tân tự nhận mình là người nhát gan, "Anh mau về Lục Thành đi, ở đó quen thuộc với anh hơn, cũng sẽ có bác sĩ tốt hơn chăm sóc cho anh."

"Em vẫn còn ở đây, tôi không đi."

Cố Tân Tân gấp đến mức nắm chặt cánh tay anh. "Anh còn quản tôi làm gì hả? Suýt chút nữa anh đã mất mạng rồi đấy có biết không? Anh mau nhìn lại cái bộ dạng của mình mà xem."

"Tôi nằm đây vẫn còn hơn là em, đại nạn không chết tất có phúc về sau, tôi chờ được."

"Cận Ngụ Đình!" Cố Tân Tân không biết nên nói gì, bàn tay không ngừng quệt nước mắt. "Anh biết rõ Tu Phụ Thành là hạng người gì, vì sao tôi đã khuyên anh hết lời rồi anh vẫn không chịu đi?"

"Em thật sự không biết vì sao?"

Chóp mũi Cố Tân Tân càng ngày càng đau nhức. "Anh muốn thế nào mới chịu quay về?"

"Em quay lại, tôi liền theo em."

Cô tủi thân khóc òa lên. "Anh chỉ cần không quản tới tôi thôi, không cần để tâm nữa, lập tức quay về đi!"

"Trong lòng tôi có em, toàn bộ đều là em, em thật sự không hiểu sao? Em còn muốn giả ngốc với tôi đến bao giờ?"

Cố Tân Tân nhìn chằm chằm anh không tha. "Vậy giờ tôi không muốn anh đối tốt với tôi nữa, có được không? Anh không thể để yên cho tôi được làm chuyện mình muốn sao?"

"Chuyện em muốn làm chính là tự mình đi tìm chết?"

"Anh......" Cố Tân Tân đột nhiên hơi nghi hoặc quét mắt một lượt trên khuôn mặt anh. "Anh vừa mới trải qua một cuộc phẫu thuật lớn như vậy, thật khó khăn mới nhặt về được cái mạng, vì sao vẫn dùng được cái giọng mạnh mẽ đó mà nói chuyện vậy?"

Đuôi lông mày của Cận Ngụ Đình giật giật, anh ho khan một tiếng, diễn đến chân thực, bộ dạng giống như thở không ra hơi, cả khuôn mặt đều đỏ lên.

Cố Tân Tân sợ đến mức đứng bật dậy, nhưng cô lại không biết phải làm gì, tay chân bối rối. "Anh không sao chứ, có cần gọi bác sĩ đến không?"

Cận Ngụ Đình nói không ra lời, khép mắt lại, mất thật lâu mới điều hòa hơi thở về bình thường.

Cố Tân Tân thấy bộ dạng đó của anh thì kinh hoảng, cẩn thận từng chút một đưa tay ra trước mũi anh. Người đàn ông mệt mỏi lên tiếng. "Yên tâm, tôi không chết được."

"Xin lỗi."

"Hôm nay sau khi xe bị đụng, trước khi ngất đi tôi vẫn còn chút ý thức, cảm giác được cơn đau đớn cực kỳ mãnh liệt, đau đến mức xương cốt toàn thân như thể gãy rời. Tân Tân, tôi rất vui vì hiện tại vẫn còn sống, lúc đó tôi đã nghĩ, nếu tôi cứ như vậy mà đi thì em phải làm thế nào?"

Cố Tân Tân kinh ngạc nhìn vào mắt Cận Ngụ Đình, người đàn ông đón lấy ánh mắt của cô, tiếp tục nói. "Từ nay về sau người khác muốn bắt nạt em thế nào liền có thể bắt nạt thế đó. Tu Phụ Thành sẽ không còn gì kiêng kỵ, đối với em càng không nương tay. Mà tôi không thể để chuyện đó xảy ra."

"Anh không thể nghe tôi một lần, về Lục Thành đi sao?"

"Em không thể nghe tôi một lần, về Lục Thành đi sao?" Cận Ngụ Đình lặp lại y lời cô.

Tầm mắt của Cố Tân Tân rơi xuống xương quai xanh của anh, nơi đó có một vết sẹo thật dài, hẳn là lớp da thịt rách ra được khâu lại.

Cố Tân Tân không dám tiếp tục nhìn, sớm đã đau lòng muốn chết.

"Có phải anh đã hạ quyết tâm, chỉ cần tôi không về thì anh cũng sẽ không trở lại?"

"Đúng thế."

Cố Tân Tân nghe vậy, khẽ thở dài. "Được, chờ thương thế anh ổn định tôi sẽ cùng anh về Lục Thành."

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện