Dịch: CP88
Cố Tân Tân xuống đến dưới lầu, nhân viên lễ tân vừa nhìn thấy cô lập tức rụt cổ lại, đầu cũng cúi thấp hết mức có thể. Cố Tân Tân đi tới, hai tay dùng sức đập lên mặt bàn.
Cô có vô vàn cảm xúc tích tụ bên trong không phát ra được, Cố Tân Tân chỉ có thể khàn giọng hét lên, "Aaaaaa -------"
Người phụ nữ đó bị dọa nhảy dựng, giật mình đến mức cánh tay va cả vào cốc nước đặt bên cạnh, lăn lóc rơi xuống.
Cố Tân Tân vẫn còn điên cuồng la hét, "Aaaaa!"
Người phụ nữ đó không lên tiếng, chỉ lo chạm phải chỗ không nên chọc. Cô ta ngồi đó chịu đựng, chờ cô phát tiết xong sẽ rời đi.
Trong lòng Cố Tân Tân có trăm mối ngổn ngang, chỉ hận không thể đập nát chỗ này ra. Cô là người trưởng thành rồi, cũng có đủ kiến thức về lòng người hiểm ác, cô không có cách nào khuyên chính mình tiếp tục giữ một tia hi vọng ăn may nữa.
Một hồi lâu sau, cô ngơ ngác đi ra ngoài, đóng cánh cửa kính sau lưng lại.
Ánh mặt trời xuyên qua tán ngô đồng chiếu lên khuôn mặt lạnh ngắt của Cố Tân Tân, cách đó không xa có một vài quầy hàng đã sớm bắt đầu buôn bán, người đi mua đồ ăn sáng vội vã lướt qua người cô. Bên cạnh có một người phụ nữ trung niên mang theo hộp cơm giữ nhiệt đi qua, bên trong có đầy đủ sữa đậu nành tươi mới, một tay kia còn cầm một chiếc túi nilon, ngờ ngợ thấy được bánh quẩy và bánh nướng.
Người phụ nữ đó đi qua Cố Tân Tân thì không khỏi dừng lại bước chân, tầm mắt xuyên qua gò má cô nhìn về khách sạn phía sau lưng cô.
Cố Tân Tân nhìn thấy trên mặt người phụ nữ trung niên đó lộ ra mấy phần khinh thường, Cố Tân Tân phát hiện ánh mắt hóa ra cũng có thể giết chết người. Tầm mắt bà ta lướt từ trên xuống dưới Cố Tân Tân một lượt, giống như đánh giá một vòng, rồi nhanh chóng tránh ra như tránh ôn dịch.
Cố Tân Tân lạnh đến mức run lẩy bẩy, quần áo trên người hoàn toàn không đủ đến chống lại cái lạnh thấu xương, thậm còn có cảm giác nước mắt chảy ra có thể lập tức kết thành băng. Cố Tân Tân mất hồn đứng đó, giống như đã hoàn toàn quên mất đường về nhà.
Cố Tân Tân đứng trước cửa khóc rống, người đi đường tưởng gặp phải người có bệnh, đều lần lượt tránh cô thật xa.
Trên đường có taxi đi qua, Cố Tân Tân đi lên mấy bước, vừa thấy có xe đi tới liền đưa tay ra vẫy lại.
Cận Ngụ Đình bị thương thì nhất định sẽ phải đến bệnh viện, nhưng cô cũng không biết anh sẽ đến bệnh viện nào, cuối cùng Cố Tân Tân đành nói tài xế đưa mình đến tòa nhà Tây.
Nếu như cô đứng đó đợi thì có thể thấy được Cận Ngụ Đình phải không?
Cố Tân Tân đứng trước cổng lớn Cận gia, cô không biết Cận Ngụ Đình đã về rồi hay chưa. Cố Tân Tân ngồi xổm xuống, cứ chờ đã rồi tính tiếp.
Từ rất xa có tiếng còi xe truyền vào trong tai, cô vội vàng đứng dậy, quả nhiên thấy được xe Cận Ngụ Đình đang lái tới.
Cánh cửa sắt rộng lớn phía sau lưng từ từ mở ra, cô đứng tại chỗ, cũng là chặn lại một lối đi duy nhất đó. Chiếc xe đi đến trước mặt cô thì dừng lại, Khổng Thành từ trên ghế cạnh tài xế đi xuống. "Sao cô lại đến đây rồi?"
"Anh ấy đâu?"
Cố Tân Tân vừa hỏi, vừa đi về phía sau lưng Khổng Thành. Cửa kính phía sau xe đã hạ xuống hơn nửa, Cố Tân Tân nhìn thấy Cận Ngụ Đình bên trong. Vết thương đã được xử lý qua, dán một miếng băng gạc lớn, chỉ là trên quần áo và cổ đều có máu, quần áo trên người cũng nhăn nhúm.
Cố Tân Tân chưa từng gặp một Cận Ngụ Đình chật vật như vậy, cô sợ anh sẽ lại bỏ lại một câu nói rồi đi vào mất, liền bám hai tay lên cửa sổ xe. Cô thấy Cận Ngụ Đình trốn tránh ánh mắt của cô, nhìn về một phía khác.
"Anh không sao chứ?"
Giọng nói của anh mang theo thứ cảm xúc khô khốc, "Không sao, chỉ là một vết thương nhỏ thôi."
"Bác sĩ có nói gì không?"
Cận Ngụ Đình ấn nhẹ lên vết thương, "Nghỉ ngơi mấy ngày là được rồi."
Khổng Thành đi lên vài bước đến bên cạnh Cố Tân Tân. "Tu phu nhân, cô vẫn là nên quay về đi thôi. Tối qua mọi người không ai được ngủ, cô cũng nên về nghỉ ngơi rồi."
Cố Tân Tân chăm chú nhìn Cận Ngụ Đình, hình ảnh chiếc quần tất và lời kể lại của người phụ nữ kia không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu, "Đã an toàn quay về là tốt rồi, những thứ khác đều không phải chuyện gì quan trọng."
Khổng Thành nghe vậy, khuôn mặt có phần căng thẳng. "Cô đừng nói nữa, mau đi đi thôi."
"Cận Ngụ Đình, không phải anh luôn muốn nói chyện với em sao? Thật ra...... thật ra thư phòng kia anh chuẩn bị em rất thích, bây giờ em có thể vào nhìn một lần nữa không?"
Cận Ngụ Đình từ đầu đến cuối đều không nhìn vào mắt cô, "Hôm khác đi."
"Ngay hôm nay, có được không?" Cố Tân Tân nói xong, muốn mở cửa xe.
Khổng Thành nhanh tay nhanh mắt đè lại cánh tay cô. "Cửu gia đang rất mệt, cô đừng làm phiền ngài ấy nữa."
Thế ư?
Rốt cuộc là vì quá mệt mỏi, hay vì không còn muốn gặp cô nữa?
Khổng Thành kéo Cố Tân Tân ra, Cận Ngụ Đình cho cửa kính đóng lại. Cố Tân Tân muốn tiếp tục đi lên, nhưng mơ hồ nghe được người đàn ông nói ra hai chữ gì đó.
Bánh xe lăn trên mặt đất đi về phía trước, Cố Tân Tân liếc nhìn Khổng Thành trước mặt. "Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"
"Không phải cô cũng đã nói chỉ cần người an toàn trở về, những thứ khác đều là chuyện nhỏ sao?"
Trước ngực tích tụ đến khó chịu, cổ họng cũng nghẹn ứ, "Nhất định là anh biết."
"Cửu gia nói ngài ấy chỉ là bị một vết thương nhỏ mà thôi, cũng không liên quan gì đến cô, nói cô không cần quan tâm, cứ an tâm làm tốt việc của chính mình là được rồi."
Đương nhiên Cố Tân Tân biết mọi chuyện không có đơn giản như vậy. "Lúc đó anh nhận được điện thoại, là Cận Ngụ Đình gọi tới phải không?"
"Đúng."
"Nếu là đúng như lời anh nói, thật khó mới gặp được lúc anh ấy đi một mình, thậm chí còn thay đổi sang một địa điểm khác, thì sao bọn họ có thể dễ dàng buông tha cho anh ấy như vậy được?"
Khổng Thành đưa mắt nhìn ra xa. "Bọn họ chỉ cần tiền thôi, lấy được tiền rồi dĩ nhiên là phải thả người."
"Chỉ cần tiền? Vậy vì sao lại đi khách sạn?"
"Tu phu nhân!" Khổng Thành ngắt lời Cố Tân Tân. "Xin cô nhớ kỹ, là chính miệng cô muốn kiên trì dùng danh xưng này, thậm chí còn dùng đến vui vẻ thỏa mãn. Cô đã là Tu phu nhân thì chuyện của Cửu gia cũng không cần cô phải phí tâm tư, dù cô có hỏi thì cũng sẽ không có ai cho cô một đáp án vừa lòng."
"Vậy nên là, anh ấy đã thật sự xảy ra chuyện rồi sao?"
"Cô hẳn thấy được, ngài ấy không có chuyện gì cả."
"Khổng Thành, anh không cần phải gạt tôi......."
Khổng Thành khẽ lắc đầu. "Xin cô hãy nhớ kỹ, bây giờ cô chính là người ngoài, chuyện của Cửu gia tôi cũng không có nghĩa vụ gì phải nói cho cô biết."
Ánh mắt Cố Tân Tân trong phút chốc ảm đạm, "Đây cũng là ý của anh ấy sao?"
"Nếu tôi là cô......" Khổng Thành nói đến đây, lại đem lời muốn nói nuốt trở lại. "Nhưng tôi cũng không phải cô, không hiểu rõ trong lòng cô rốt cuộc nghĩ gì. Nói tóm lại, cuộc sống của cô từ bây giờ có thể trở về quỹ đạo vốn có của nó rồi, cô còn cần gì nữa, hay là tôi còn phải chúc mừng cô?"
Khổng Thành nói xong, xoay người đi vào trong. Cố Tân Tân muốn đi theo, nhưng bàn chân lại như có hàng trăm đôi tay níu lấy, ghim chặt trên mặt đất.
Cánh cổng lớn trước mặt chậm rãi đóng lại, Cố Tân Tân nhón chân, nhưng vẫn không thấy được bên trong.
Cố Tân Tân về đến nơi Tu Thiện Văn vẫn chưa đi học về, cô đi thẳng vào trong phòng.
Đến tận chiều tối Tu Thiện Văn mới về, trên mặt có chút khác lạ. Người giúp việc gọi cô bé, Tu Thiện Văn giật mình hoảng hốt, vội vàng định thần.
"Rốt cuộc thì tiểu thư cũng về rồi."
"Làm sao vậy?"
Người giúp việc chỉ chỉ lên trên lầu. "Sáng sớm nay thấy phu nhân thất hồn lạc phách trở về, sau đó ở lì trong phòng cả ngày nay."
Tu Thiện Văn hơi giật mình. "Cơm cũng không ăn ạ?"
Người giúp việc lắc đầu, "Tôi có lên gọi nhưng phu nhân không đáp lại tiếng nào, tôi cũng không dám đi vào."
Tu Thiện Văn đi đến cầu thang, từng bước đi lên trên, đến trước cửa phòng ngủ chính, cô bé nâng tay khẽ gõ lên cửa, nhưng bên tai không có một tiếng động, không một ai trả lời.
Tu Thiện Văn mở cửa đi vào, thấy Cố Tân Tân co rúc trên chiếc giường lớn. Cô bé vội vàng bỏ balo trên người xuống. "Chị dâu?"
"Về rồi đấy
à?" Giọng nói Cố Tân Tân yếu ớt, hơi nhúc nhích người.
"Vâng, chị không sao chứ?"
Cố Tân Tân gắng gượng ngồi dậy, "Không có chuyện gì, mệt mỏi quá thôi."
"Chị dâu, tối qua chị đi đâu vậy?"
Cố Tân Tân đẩy mấy lọn tóc trước gò má về sau, lộ ra một đôi mắt sưng vù, "Có chút chuyện phải xử lý. Em mau về phòng làm bài tập đi, đừng thức quá khuya."
"Chị dâu, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?"
"Không có chuyện gì, thật đấy."
Tu Thiện Văn biết, đối mặt với cô bé Cố Tân Tân chắc chắn sẽ không nói ra được, "Chị nhất định phải ăn cơm tối nhé."
"Ừ."
Tu Thiện Văn rời đi, Cố Tân Tân ngồi trên mép giường, dùng toàn bộ khí lực đứng lên rồi vào phòng tắm, lúc đi ra vẫn có cảm giác cả người đi trên bông.
Liên tục mấy ngày sau Cố Tân Tân đều là một bộ dạng ngơ ngơ ngác ngác, làm gì cũng không lấy được tinh thần.
Cố Tân Tân ra khỏi công ty, ngồi lên xe, nhưng lại không biết nên đi đâu. Cô nghĩ muốn đến xung quanh khách sạn đó tìm kiếm một chút, ngày hôm đó lúc rời đi cô đã thấy được có rất nhiều cửa hàng cắt tóc xung quanh. Nhưng Cố Tân Tân không dám, cô sợ cô còn chưa tìm đến nơi đó đã không chịu nổi.
Lại nói việc đã đến nước này rồi, dù có tìm được thì cũng có thể làm gì được đây?
Cận Ngụ Đình anh tuấn đến như vậy, ai gặp phải cũng đều không kiềm chế được, không lẽ cô còn muốn đối phương đứng trước mặt cô rồi khen ngợi anh sao?
Cố Tân Tân gục đầu trên vô lăng, điện thoại trong tay rung lên. Cô ngồi dậy, rút điện thoại ra.
Trên màn hình hiển thị số lạ, Cố Tân Tân có loại dự cảm không tốt. Cô ấn nghe, dè dặt lên tiếng, "Xin chào?"
"Cố tiểu thư, Cận thị trưởng muốn gặp cô."
Cố Tân Tân có chút giật mình, nhưng vẫn đồng ý.
Đến điểm hẹn, Cố Tân Tân nhìn thấy thư ký của Cận Duệ Ngôn đứng trước cửa chờ cô, cô bước nhanh qua đó. Hai người không nói chuyện, Cố Tân Tân theo sau cô ấy đi thẳng vào trong.
Tiến vào phòng bao, bên trong chỉ có một mình Cận Duệ Ngôn, Cố Tân Tân thấp thỏm bất an đi tới. "Xin chào."
"Tân Tân, không cần khách sáo, ngồi đi."
Cố Tân Tân kéo ghế ngồi xuống, thời gian Cận Duệ Ngôn vốn quý giá, trong ngày thường đến cả hai anh em Cận Ngụ Đình cũng khó mà gặp được. Cô ấy rót cho Cố Tân Tân một chén trà, "Tân Tân, đã lâu lắm rồi không gặp nhỉ."
"Vâng," Cố Tân Tân nhìn Cận Duệ Ngôn ngồi đối diện. "Chị vẫn khỏe chứ ạ?"
"Vẫn vậy thôi, ngoài bận rộn cũng chỉ có bận rộn."
"Chị cũng nên chú ý sức khỏe một chút."
"Cám ơn." Cận Duệ Ngôn nâng chén trà, ngón tay chậm rãi vẽ một đường quanh miệng chén, "Tân Tân, chị tìm em đến đây thật ra là có chút chuyện muốn cùng em xác nhận một chút."
"Chuyện gì ạ?" Cố Tân Tân không khỏi căng thẳng.
Cận Duệ Ngôn cũng có chút không biết phải mở miệng thế nào, "Chị biết em và tiểu Cửu đã kết thúc rồi, nhưng loại chuyện này chị cũng chỉ có thể tìm chứng cứ ở chỗ em."
"Chị cứ nói đi ạ."
Ánh mắt không mảy may kiêng kị của Cận Duệ Ngôn dừng trên mặt Cố Tân Tân, "Cũng không có chuyện gì, chỉ là có người nói trong tay bọn họ đang nắm giữ thứ gì đó, nếu chị không tạo cơ hội cho bọn họ thì sẽ tung nó ra. Chị biết cuộc sống của tiểu Cửu cực kỳ sạch sẽ, trừ phi là đi cùng với em sau đó trong lúc nổi hứng lên mới làm ra chuyện gì đó thôi, bằng không tên tiểu tử ấy cũng sẽ không chạm vào người khác. Bây giờ chỉ cần em nói một câu không có chuyện này, vậy chị đã có thể triệt để yên tâm rồi."
Sắc mặt Cố Tân Tân trong nháy mắt trắng bệch, cánh môi run rẩy, thật vất vả mới dằn ra được một câu. "Bọn họ....... bọn họ nói trong tay có đồ sao ạ?"
"Đúng vậy, nói gì mà video và ảnh đều có đầy đủ. Thật gan to lớn mật, lại dám uy hiếp đến cả chị."
Giọng nói của Cố Tân Tân cũng triệt để thay đổi. "Điều kiện của bọn họ có phải rất khó?"
"Tân Tân," Cận Duệ Ngôn phát hiện ra không đúng, "Lời này của em là có ý gì?"
"Ngộ nhỡ bọn họ thật sự có thì sao ạ?"
"Tiểu Cửu trừ em ra cũng không có người khác." Cận Duệ Ngôn nói đến chắc chắn, "Ý chí tên tiểu tử ấy rất vững vàng, cũng sẽ không tùy tiện chạm vào người khác."
"Mấy ngày trước anh ấy đã xảy ra chuyện rồi."
Cận Duệ Ngôn híp mắt lại. "Xảy ra chuyện gì?"
"Mất tích một thời gian, sau đó tìm được thì anh ấy....... anh ấy đang ở trong một căn phòng khách sạn."
"Cái gì?" Cận Duệ Ngôn kinh hãi biến sắc, "Sao lại có thể có chuyện này xảy ra được?"
Chóp mũi Cố Tân Tân ê ẩm, ánh mắt sốt sắng nhìn Cận Duệ Ngôn, "Chi tiết mọi chuyện đêm đó thế nào anh ấy không chịu nói."
Cận Duệ Ngôn trầm mặc một lúc, cuối cùng khẽ dựa lưng về sau. "Vậy thì xem ra...... là không sai được rồi. Đối phương không thể không nắm chắc mà gấp gáp tìm chị đưa ra điều kiện như vậy, bọn họ không có cái lá gan đó."
"Vậy phải làm sao bây giờ?"
Cận Duệ Ngôn khẽ thở dài. "Em không cần phải để ý nữa, chị sẽ nghĩ cách giải quyết."
Ai ai cũng nói cô không cần phải xía vào, Cố Tân Tân biết, không phải vì họ sợ cô không giúp được gì, mà là đã coi như cô và Cận Ngụ Đình không còn quan hệ gì nữa.
Không còn là người thân, nên mới có thể giũ bỏ đến sạch sẽ.
"Những thứ đó không thể công khai ra ngoài được."
"Chị biết." Sắc mặt Cận Duệ Ngôn nghiêm túc, "Đối phương muốn một khu tâm trung tâm thương mại tên là Cửu Quang sớm được khai trương, thật không ngờ trong lúc bí bách lại đánh chủ ý lên người tiểu Cửu."
Bàn tay nhỏ của Cố Tân Tân nắm nhẹ, "Có cách nào tìm được họ hay không?"
"Dù có tìm thấy thì có thể thể nào đây? Em vĩnh viễn sẽ không biết được trong tay họ có bao nhiêu bản copy, hơn nữa loại này nhất định là gây án theo nhóm, chỉ cần một kẻ sa lưới thôi sẽ kích động đến những đồng bọn còn lại, khi đó tiểu Cửu mới là thật sự xong đời."
Bữa cơm này ai cũng nuốt không trôi, Cận Duệ Ngôn dĩ nhiên biết chuyện này là phiền phức lớn, đũa còn chưa động đã đứng dậy.
"Chị đi trước, em cũng đừng lo lắng quá."
Cô không còn là phu nhân của Cận Ngụ Đình, vậy nên Cố Tân Tân biết Cận Duệ Ngôn cũng chỉ thuận miệng an ủi một câu thôi, dù sao cô cũng không phải người phải gấp nhất.
Cửa phòng bao chậm rãi đóng lại, Cố Tân Tân hít sâu một hơi, nuốt nước mắt vào trong.
Vậy nên những kẻ kia cuối cùng thả Cận Ngụ Đình ra là bởi vì mục tiêu thật sự của bọn họ không phải Cận Ngụ Đình, mà là Cận Duệ Ngôn.
Ba chị em Cận gia trước giờ ngồi trên cùng một cái thuyền, có phúc cùng hưởng có nạn cùng chịu, ai cũng không thể bỏ rơi ai.