Dịch: CP88
Dọc đường đi, Đoàn Cảnh Nghiêu không ngừng thúc giục tài xế để anh ta lái nhanh hơn chút nữa.
Anh ta nghĩ mãi mà không ra, vì sao lại như vậy chứ?
Khả năng duy nhất anh ta có thể nghĩ đến bây giờ chính là Cận Ngụ Đình đã bỏ đứa nhỏ trong bụng.
Hiện tại cũng đã hơn chín giờ, bệnh viện đã mở cửa từ lâu. Cận Duệ Ngôn nhất định là trời vừa sáng đã đi, nói không chừng bây giờ cô ấy đã nằm trong phòng phẫu thuật.
Cô ấy không muốn đứa bé này, là bởi vì đó là con của anh ta sao?
Hay là, cô ấy sợ đứa nhỏ sẽ cản trở tiền đồ rộng mở của mình?
Đoàn Cảnh Nghiêu suy nghĩ lung tung, càng nghĩ càng xa, các loại khả năng đều đã nghĩ qua một lượt.
Xe dừng lại trước cổng bệnh viện, người đàn ông xuống xe, bước nhanh về phía phòng khám của tòa nhà. Anh đi thẳng đến quầy lễ tân của bệnh viện, hỏi y tá ở đó nơi khám bệnh.
Anh ta đã hoảng đến mức nói năng lộn xộn, "Nếu như một người mang thai thì sẽ đến bộ ngành nào để kiểm tra?"
Bộ ngành?
Y tá nhanh chóng hiểu được, "Khoa sản ở tầng ba, ngài lên đó tìm thử xem."
Đoàn Cảnh Nghiêu chạy nhanh đến trước cửa thang máy, con số hiển thị tầng năm vẫn không đi xuống, anh ta xoay người leo lên cầu thang bộ.
Chạy thẳng đến tầng ba, Đoàn Cảnh Nghiêu vọt đến trước phòng khám của khoa sản, nhìn thấy có không ít người ôm theo cái bụng lớn ngồi bên ngoài đại sảnh chờ gọi đến tên mình.
Anh ta rối loạn đứng đó, đúng, Cận Duệ Ngôn dù muốn đi khám cũng nhất định sẽ không khoa trương như vậy. Người đàn ông hồn bay phách lạc đi về phía đối diện, sau đó vọt đến phía trước quầy tiếp tân của khoa sản. "Chủ nhiệm của mấy người ở đâu?"
Y tá liếc anh ta một cái, "Chủ nhiệm đang chẩn bệnh, anh tìm chị ấy có chuyện gì không?"
"Tôi muốn gặp cô ta."
"Thật ngại quá, đây là khoa sản."
"Vợ tôi ở trong đó."
"Vợ ở trong thì anh cũng phải chờ ở bên ngoài."
Đoàn Cảnh Nghiêu không có thời gian giải thích với cô ta, nhấc chân muốn đi vào trong, dọa cho y tá sợ đến mức phải vội chạy ra chặn trước mặt anh ta. "Vị tiên sinh này, đàn ông không thể vào trong."
Đoàn Cảnh Nghiêu hạ giọng nói với cô ta, "Tôi là Đoàn Cảnh Nghiêu."
Cô y tá trợn tròn mắt, cẩn thận nhìn lại khuôn mặt anh ta. Đoàn Cảnh Nghiêu thường xuyên xuất hiện trên ti vi, cô ta rất nhanh liền nhận ra, "Hóa ra là Đoàn tiên sinh, xin chào."
"Dẫn tôi vào trong."
"Vậy tôi đưa ngài vào phòng khám."
Y tá cầm điện thoại gọi đồng nghiệp đến, dặn dò vài câu rồi mang theo Đoàn Cảnh Nghiêu đi về một phía khác.
Đoàn Cảnh Nghiêu hận không thể vượt qua y tá xông lên trước, nhưng anh ta không biết phải đi hướng nào, gấp đến mức như con kiến bò trên chảo nóng.
Đoàn Cảnh Nghiêu đi đến trước một căn phòng, y tá gõ nhẹ cửa, sau đó cẩn thận thò đầu vào kiểm tra. Sau khi nhìn rõ ràng người ở bên trong mới quay đầu lại nhìn Đoàn Cảnh Nghiêu. "Mời vào trong."
Người đàn ông không thể chờ đợi được nữa, đẩy cửa đi vào. Trong phòng chỉ còn lại một mình Cận Duệ Ngôn ngồi trên giường bệnh đơn, bên cạnh đặt một chiếc máy theo dõi và một chiếc máy tính.
Trái tim Đoàn Cảnh Nghiêu treo lên cao, y tá đóng cửa lại rồi rời đi.
Người đàn ông bước nhanh về phía trước, dùng sức bắt lấy cánh tay Cận Duệ Ngôn. "Vì sao em lại đến bệnh viện?"
"Lời này phải là tôi hỏi anh mới đúng." Cận Duệ Ngôn tránh khỏi tay của người đàn ông "Vì sao anh lại ở đây?"
Đoàn Cảnh Nghiêu nhìn bốn phía xung quanh, sắc mặt càng lúc càng trắng. "Con đâu?"
"Con nào?"
Anh ta quả nhiên đã chậm một bước.
Bi thương và phẫn hận đan xen, Đoàn Cảnh Nghiêu lần thứ hai nắm lấy vai Cận Duệ Ngôn. "Em bỏ nó rồi có phải không? Cận Duệ Ngôn, vì sao em lại có thể độc ác như vậy? Em có từng nghĩ đến cảm nhận của tôi hay không?"
Cận Duệ Ngôn nhấc mi mắt nhìn anh ta, sắc mặt cô ấy hơi tái nhợt. Đoàn Cảnh Nghiêu càng nhìn, trái tim càng thêm tan nát, vừa mới làm phẫu thuật nạo thai nhất định là sẽ suy yếu. Đoàn Cảnh Nghiêu hận không thể kéo cô ấy dậy, nhưng vừa nhìn thấy sắc mặt đó, đành ép cho bản thân mình tỉnh táo lại, cũng ép cho mình buông lỏng tay. "Đó cũng là con của em, sao em có thể nỡ lòng nào làm thế?"
"Anh cảm thấy chúng ta như bây giờ thích hợp có con sao?"
"Vì sao không thích hợp?"
Cận Duệ Ngôn dời tầm mắt đi, "Tôi nhất định phải ngồi vững chỗ này......"
"Đứa nhỏ sẽ không gây trở ngại gì cho em cả."
"Nhưng nó làm tôi phân tâm, thân thể sẽ không thoải mái, rất nhiều công việc cũng sẽ không còn thuận tiện cho tôi đi làm. Tôi không muốn bị kẻ khác thế chân, tôi thật vất vả mới ngồi lên được vị trí này, tôi sợ mất đi, anh có hiểu cho tôi không?"
Đoàn Cảnh Nghiêu khẽ lắc đầu, "Tôi không hiểu em, thật sự không hiểu. Nếu em phân tâm, không thể xử lý được công việc thì tôi có thể giúp em, em muốn sao tôi đều sẽ làm cho em!"
Cận Duệ Ngôn mặt không đổi, khóe miệng hơi động. "Giúp tôi? Đoàn Cảnh Nghiêu, tôi chỉ sợ anh thừa nước đục thả câu, nhân cơ hội này kéo tôi xuống."
Người đàn ông chán chường nhìn cô, "Hóa ra em vẫn luôn nghĩ về tôi như vậy sao?"
"Đây không phải là sở trường của anh à?"
"Người bị anh kéo xuống ngựa không ít, tôi không thể không phòng."
Tầm mắt Đoàn Cảnh Nghiêu khẽ rơi xuống bụng Cận Duệ Ngôn, trong mắt đều là đau xót, loại đau thương này rất nhanh tràn khắp ngõ ngách trong trái tim anh ta. Anh ta có cảm giác trái tim mình sắp vỡ nát, thành từng mảnh vụn, "Vậy nên, em cứ thế mà bỏ nó đi."
"Đoàn Cảnh Nghiêu, chúng ta còn trẻ."
"Tôi không còn trẻ!"
Cận Duệ Ngôn hướng về phía anh ta khẽ cong môi. "Anh lại có thể chịu thừa nhận mình già rồi?"
"Em còn cười được?" Trái tim của cô rốt cuộc là làm bằng cái gì vậy? "Tôi muốn đứa bé, muốn một đứa con thuộc về hai chúng ta."
Cận Duệ Ngôn không lên tiếng, hai tay chống trên mép giường. Người đàn ông đi đến bên người cô ấy, mất hồn ngồi xuống. "Rốt cuộc là tôi phải làm thế nào thì em mới tin tưởng tôi? Để em hiểu được tôi sẽ không tranh giành với em nữa? Phải làm thế nào em mới tin tôi là muốn em, chứ không phải quyền lợi phía sau em?"
Hai người bọn họ đã tranh đấu quá lâu, anh lừa tôi gạt như cơm bữa, Cận Duệ Ngôn nghe anh ta nói như vậy thì trong ánh mắt lộ ra vẻ khó có thể tin.
"Bởi vì tôi bị anh tính toán quá nhiều."
"Em nghĩ lại xem, là em tính toán tôi nhiều hơn, hay là tôi tính toán em nhiều hơn?"
Cận Duệ Ngôn mím chặt môi không nói, Đoàn Cảnh Nghiêu không cam lòng, nhưng cũng có thể làm thế nào đây? Mọi thu đoạn tàn nhẫn của anh ta đều không bao giờ sử dụng được với Cận Duệ Ngôn.
Anh ta chán nản ngồi đó, bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa, chủ nhiệm đi vào, nhìn thấy Đoàn Cảnh Nghiêu thì lên tiếng chào hỏi. "Đoàn tiên sinh."
Đoàn Cảnh Nghiêu thất thần, bộ dạng mất hồn không phản ứng lại.
Cận Duệ Ngôn đứng dậy đi về phía chủ nhiệm, chủ nhiệm đưa tập hồ sơ bệnh án cho cô ấy, Cận Duệ Ngôn mở ra xem, đọc qua một lượt rồi lại nhét về.
Cô ấy đi ra đến cửa, thấy Đoàn Cảnh Nghiêu vẫn còn thất thần ngồi đó. Cận Duệ Ngôn đưa tay mở cửa, quay đầu lại nhìn bóng lưng anh ta, "Anh còn không đi?"
Người đàn ông đứng dậy, hai người một trước một sau đi ra ngoài.
Xuống đến tầng hầm để xe, Cận Duệ Ngôn đến trước xe của mình. Tài xế giúp cô ấy mở cửa xe, Cận Duệ Ngôn quay đầu lại nhìn Đoàn Cảnh Nghiêu đứng phía sau, "Anh theo tôi đến văn phòng một chuyến, tôi có lời muốn nói với anh."
"Còn cái gì mà nói nữa?"
"Chuyện rất quan trọng." Cận Duệ Ngôn nói xong, khom lưng ngồi vào hàng ghế sau.
Hai người đi vào văn phòng của Cận Duệ Ngôn, đến trước bàn làm việc, Cận Duệ Ngôn ngồi xuống. Đoàn Cảnh Nghiêu đứng cách một cái bàn nhìn cô ấy, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng, bộ dạng như là đang hận không thể đánh cô ấy một trận.
Cận Duệ Ngôn đan hai tay lại với nhau nhìn anh ta, "Có phải trong lòng đang rất hận tôi?"
"Tôi thấy em bây giờ gần như điên cuồng với quyền lợi
rồi."
Cận Duệ Ngôn cũng không phủ nhận điểm này, "Đúng vậy, nếu như mất đi rồi, cái gì cũng không còn nữa."
"Không phải em còn có tôi, còn có con của chúng ta sao?"
Cận Duệ Ngôn khẽ cười thành tiếng, "Đoàn Cảnh Nghiêu, tôi muốn bàn với anh một cái điều kiện."
"Chuyện đã đến nước này rồi mà em còn muốn mở miệng bàn điều kiện với tôi? Cận Duệ Ngôn, em vì một vị trí thị trưởng mà bỏ đi đứa con của tôi, từ giờ về sau tôi sẽ không để cho em được yên ổn ngồi trên địa vị đó. Có lẽ chỉ khi em mất hết mọi thứ thì mới bằng lòng sống một cuộc sống của người bình thường, tôi nói có đúng không?"
Cận Duệ Ngôn thu lại nụ cười bên khóe miệng, "Anh muốn trả thù tôi?"
"Tôi sẽ khiến em phải ngã từ trên chỗ cao nhất đó xuống."
Cận Duệ Ngôn tức đến mức mặt mày xanh mét, "Uổng công tôi giữ lại chút tình cảm với anh mà hạ thủ lưu tình, bây giờ nhìn lại, quả nhiên tôi đã hành động ngu ngốc, với anh đáng lẽ ra phải tuyệt tình đến cùng."
"Hạ thủ lưu tình? Em lưu tình với tôi ở chỗ nào?"
"Anh lại đưa tôi về bệnh viện đi, hoặc là, anh tự mình ký tên lên cam kết đồng ý phẫu thuật rồi bỏ nó đi, có được không?"
Đoàn Cảnh Nghiêu dời tầm mắt xuống, dừng lại trên khuôn mặt của Cận Duệ Ngôn. "Ý em là gì?"
"Anh thật sự nghe không hiểu lời của tôi?"
"Đứa nhỏ vẫn còn có phải không?" Đoàn Cảnh Nghiêu kích động, vòng qua bàn muốn đi đến bên cạnh Cận Duệ Ngôn, cô ấy lập tức nghiêm mặt nói, "Đừng có đến đây."
Người đàn ông mạnh mẽ dừng chân lại. "Con vẫn còn có đúng không?"
Cận Duệ Ngôn chỉ chỉ sang phía đối diện bàn làm việc. "Anh đang đứng ở đâu đấy?"
Đoàn Cảnh Nghiêu nghe vậy, tuy có chút không cam lòng, nhưng vẫn vòng về chỗ cũ, trên mặt gấp gáp không thể giấu được. "Con đâu?"
"Đương nhiên là vẫn còn, nhưng tôi đúng là đang cân nhắc......"
"Em dám!"
"Đoàn Cảnh Nghiêu, anh còn nói câu này thêm một lần nữa, liền xem xem tôi có dám hay không? Tôi ghét nhất là có kẻ uy hiếp tôi, anh không biết sao?"
Sắc mặt Đoàn Cảnh Nghiêu biến đổi liên tục, Cận Duệ Ngôn đúng là lần đầu tiên nhìn thấy người đàn ông tỏ ra nhẫn nhịn như vậy, nhất thời cảm thấy buồn cười. Đoàn Cảnh Nghiêu không nói lời nào, nhưng sắc mặt đã dịu đi không ít, mắt nhìn chằm chằm bụng Cận Duệ Ngôn.
"Tôi muốn anh ký một bản cam kết."
"Cam kết gì?"
Cận Duệ Ngôn lấy từ trong ngăn tủ ra hai tờ giấy và một hộp mực đóng dấu, "Cam kết vĩnh viễn sẽ không dòm ngó đến những gì thuộc về tôi, hơn nữa nhất định phải đồng ý sẽ toàn tâm toàn ý ủng hộ tôi vô điều kiện, đặc biệt trong lúc tôi mang thai, cũng chính là khoảng thời gian tôi lực bất tòng tâm nhất, anh đều phải toàn quyền nghe tôi sắp xếp mà làm việc. Nói rõ ràng hơn, thì anh phải trở thành một cánh tay đắc lực của tôi, coi tôi là trung tâm, không được phản bội tôi."
Đoàn Cảnh Nghiêu nhìn chằm chằm tờ giấy trắng kia, "Em dùng đứa nhỏ ép buộc tôi?"
"Chuyện này sao có thể gọi là ép buộc chứ? Rõ ràng là tôi đang xin anh giúp đỡ."
Người đàn ông kéo ghế ra, đứng đó mấy giây, cuối cùng ngồi xuống.
Cận Duệ Ngôn đẩy tờ giấy trong tay về phía anh, lại đưa bút cho anh, "Tôi nói cái gì thì anh viết cái đó."
Đoàn Cảnh Nghiêu không tiếp lấy, trong lòng có một cảm giác khó chịu không nói nên lời. Cận Duệ Ngôn so với anh ta luôn biết tính toán hơn nhiều, từng bước đều đánh đúng điểm yếu của đối phương, đến ngay cả chuyện quan trọng nhất cũng có thể trở thành thứ vũ khí tốt nhất để cô ấy sử dụng.
Anh ta thật sự rất ghét bộ dạng này của cô ấy, thế nhưng trong lòng lại không có chút nào không vui vẻ, trong đầu đều là đứa nhỏ chưa bị bỏ đi kia. Đứa con vẫn còn là đã đủ rồi, những cái khác anh ta đều không quan tâm.
Đoàn Cảnh Nghiêu nhấc mi mắt nhìn chằm chằm Cận Duệ Ngôn. "Hôm nay em đến bệnh viện làm gì?"
"Tôi đi khám thai, xác định lại một lần thôi."
"Hồ sơ chẩn đoán đâu?"
Cận Duệ Ngôn hơi nhíu mày nhìn anh ta, "Anh sợ tôi lừa anh?"
"Chưa biết chừng," Đoàn Cảnh Nghiêu nghiến răng nghiến lợi nói, "Không phải em vẫn luôn gạt tôi đó sao?"
Cận Duệ Ngôn lấy chiếc túi xách ra, lại rút từ trong đó một tập hồ sơ, mở lấy mấy tờ giấy đưa cho Đoàn Cảnh Nghiêu.
Đoàn Cảnh Nghiêu không thể chờ đợi được nữa nhận lấy, mở từng tờ từng tờ ra xem, tia sáng trong con ngươi đen nhánh cũng càng lúc càng chói mắt. Ngón tay anh ta khẽ vuốt mép tờ giấy, khóe miệng cong lên, khóe mắt đều là ý cười.
"Mau viết đi."
"Được." Người đàn ông kéo tờ giấy về phía mình, cầm bút lên.
Nội dung cần viết Cận Duệ Ngôn từ sáng sớm đã nghĩ xong xuôi cả rồi. Nói cô ấy tính toán cũng được, tâm cơ thâm trầm cũng không sao, dù gì trước giờ cô ấy vẫn luôn là như vậy. Hơn nữa, một khi sinh đứa bé này ra cô ấy thật sự sẽ phải hi sinh rất nhiều. Cô ấy và Đoàn Cảnh Nghiêu chính là một người muốn đánh một người muốn bị đánh, nếu cô ấy đã nhân nhượng rồi, thì anh ta cũng phải hy sinh tương tự.
Chỉ là đối với Đoàn Cảnh Nghiêu mà nói, hy sinh này hoàn toàn trong khả năng anh ta có thể tiếp nhận. Cận Duệ Ngôn chính là có cái bản lĩnh này, vừa đánh vào mặt anh ta, lại vừa có thể khiến anh ta cười không khép lại miệng được.
Tòa nhà Tây.
Cố Tân Tân ôm máy tính ngồi trên bệ cửa trong phòng ngủ chính, lúc Cận Ngụ Đình đẩy cửa đi vào, nhìn thấy bóng người cô thì có chút giật mình.
Hình ảnh này, với khi cô mới đến tòa nhà Tây quả thật giống nhau như đúc, anh không nhịn được tiến lên vài bước. "Không phải đã chuẩn bị thư phòng cho em rồi hả?"
"Chỗ này thuận tiện, lát nữa rồi vào thư phòng sau."
Cận Ngụ Đình ngồi xuống đối diện, "Chị cả và anh rể đến, đúng rồi, chị cả mang thai đấy."
"Thế hả?" Cố Tân Tân ngẩng đầu nhìn lên, "Quá tốt rồi, chuyện đáng mừng."
"Đúng vậy, tôi thấy tên họ Đoàn kia bước đi tiêu sái nhẹ nhàng như đạp trên mây."
"......" Cố Tân Tân không nhịn được khẽ cười thành tiếng, "Anh ta dù gì cũng là anh rể của anh."
"Tôi thật sự rất hâm mộ bọn họ." Cận Ngụ Đình thật sự là hâm mộ muốn chết rồi, anh kéo cánh tay Cố Tân Tân, "Còn có cả ghen tị nữa."