*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Dịch: CP88
***
Cố Tân Tân nhanh chóng lui vào phòng bao, làm như không có chuyện gì xảy ra ngồi xuống bàn trước.
Phía sau truyền tới tiếng mở cửa, Cận Ngụ Đình đi vào trước, Khổng Thành theo sau cầm áo treo lên mắc.
"Muốn ăn gì?" Cận Ngụ Đình kéo ghế ngồi xuống cạnh Cố Tân Tân.
"Anh gọi đi, tôi không kén ăn."
Cận Ngụ Đình đưa thực đơn cho Khổng Thành, khẩu vị trước giờ của anh là gì Khổng Thành rõ ràng nhất.
Khổng Thành rất nhanh gọi ra mấy món, Cận Ngụ Đình tựa như lơ đãng hỏi. "Có gà xé sợi không?"
Cố Tân Tân vểnh tai lên, nghe được Khổng Thành trả lời. "Có."
"Gọi một phần đi." Cận Ngụ Đình mí mắt cũng không động, giống như anh gọi món này chính là cho mình ăn.
"Vâng."
Bàn tay Cố Tân Tân xoa nhẹ cổ, cô và Lý Dĩnh Thư nói chuyện anh đều nghe được rồi?
Bên trong phòng bao này khách mời được hưởng thụ đãi ngộ ưu tiên lên hạng nhất, không lâu lắm thức ăn đã được mang lên đầy đủ.
Cố Tân Tân đói cồn cào, cầm đũa bắt đầu ăn, Cận Ngụ Đình chỉ tay vào bình rượu đỏ, cô liền thấy Khổng Thành đứng dậy rót cho anh một ly.
"Anh sẽ không uống say đấy chứ?"
"Thích dáng vẻ uống say của tôi?"
Nói cái gì đó!
Cố Tân Tân hơi giương mắt nhìn về phía Khổng Thành đang đứng, "Khổng Thành, ngày đó đến nhà ba mẹ tôi ăn cơm, trên đường trở về anh ta không hề say phải không?"
"Cửu gia tửu lượng tốt, làm sao có thể."
"Lúc lên xe anh ta say khướt như vậy không phải anh cũng thấy đó sao?"
Khổng Thành thay Cận Ngụ Đình rót rượu, xong xuôi liền ngồi lại chỗ cũ, "Trí nhớ tôi không tốt lắm, không nhớ rõ chuyện ngày hôm đó nữa."
"Được lắm, không hổ là người của anh ta."
"Cửu phu nhân cứ đùa, phu nhân mới là người của ngài ấy."
Cố Tân Tân không hiểu sao đột nhiên đỏ mặt, vội vàng cúi đầu ăn.
Sau khi ăn xong Khổng Thành và Cận Ngụ Đình bàn bạc công việc gì đó, Cố Tân Tân ăn no muốn đi lại tiêu cơm một chút, bèn nói với Cận Ngụ Đình một tiếng rồi mở cửa đi ra ngoài.
Bên cạnh thang máy có một đài ngắm cảnh, vừa rồi lúc được dẫn đến đây Cố Tân Tân đã nhìn thấy.
Sân thượng được nới rộng ra dựng thành một cái đài ngắm cảnh trên không, nơi đó còn được thiết kế có khu nghỉ ngơi, khu vui chơi cho trẻ em các loại. Cố Tân Tân nhẹ nhàng bước tới, mỗi một khu nghỉ đều được ngăn cách bởi một bức tường phẳng, trên đầu là những dây leo xanh biếc tươi tốt.
Cố Tân Tân đi vào một gian trong đó, trên mặt đất được phủ kín bởi lớp thảm thô dày, còn có một bàn trà đặt trước chiếc ghế xích đu lớn. Cô thấy có vẻ vui liền đi tới ngồi xuống.
Nơi này chỉ làm nơi cho người ta nghỉ ngơi nên không cân nhắc đến vấn đề riêng tư, vậy nên tiếng nói chuyện bên cạnh có thể nghe được vô cùng rõ ràng.
Cố Tân Tân nghe được một người hỏi, "Vừa rồi ở cửa làm sao lại quỳ xuống thế?"
Tên đàn ông kia chưa trả lời, âm thanh đó lại tiếp tục vang lên, "Tôi ngồi ở bên trong nên không nhìn rõ lắm, người đi tới có phải là Cửu gia không?"
"Ừ." Tên đàn ông đó rốt cuộc cũng nặn ra được một chữ.
"Nhìn thấy người đó thì tốt nhất là tránh xa ra đừng trêu chọc tới, làm sao cậu lại còn đến quỳ xuống?"
"Cậu không hiểu." Tên đàn ông kia có lẽ là với lấy cốc nước trên khay trà, nhưng vì động tác quá mạnh nên chiếc chén ma sát với mặt bàn phát ra âm thanh chói tai.
Cố Tân Tân buông hai chân đặt lên mặt đất, giữ cho chiếc ghế đứng im."
"Tôi đắc tội với anh ta."
"Cái gì?" Người bạn kia tựa hồ rất giật mình. "Làm sao ngu ngốc lại đắc tội với anh ta cơ chứ!"
"Kỳ thực cũng không tính là......" Tên đàn ông đó nói ra việc này vẫn còn cảm thấy cực kỳ oan uổng, "Cũng là họa từ miệng mà ra, vừa rồi chỉ là mắng chửi người phụ nữ kia vài câu, không ngờ anh ta lại ra mặt. Cận gia này có mấy vị đại Phật gia địa vị cao quý, làm gì có ai không biết là phải trốn xa? Hôm nay coi như tôi không còn chút mặt mũi nào, thấy anh ta một lần thì phải quỳ một lần, tôi......"
Tên đàn ông đó tuy không nuốt nổi cục tức này, nhưng rốt cuộc cũng là trứng chọi đá, "Tôi có thể dám không nghe theo sao? Cận Ngụ Đình bóp chết tôi phỏng chừng so với bóp chết một con kiến còn dễ dàng hơn."
Cố Tân Tân mặc dù có thể đoán được người nói chuyện là ai nhưng cô vẫn đứng dậy đi đến tường ngăn trước mặt, xuyên qua khe hở của đám cành lá nhìn đến người đàn ông lúc trước mình đụng phải trước cửa phòng bao kia.
Cô nghĩ tới lúc đụng phải anh ta, dù sao đó cũng là trên hành lang, vậy mà anh ta nổi giận đùng đùng lên tiếng phỉ báng cô.
Nhưng...... làm sao mà Cận Ngụ Đình lại biết được nhỉ?
Cố Tân Tân nghĩ rồi lại nghĩ, kỳ thực có lẽ cũng rất đơn giản, lúc ấy có nhân viên phục vụ ở đó, lại còn có cả những người khác đứng xem. Mà Cận Ngụ Đình hoàn toàn có thể chỉ trong một thời gian ngắn tìm anh ta nói
chuyện phiếm một chút, quy củ cứ gặp phải quỳ này liền từ đó nhanh chóng được định ra.
Trong lòng Cố Tân Tân vui vẻ ấm áp, dường như đang có một nhánh củi nhỏ đang chầm chậm cháy, bờ môi cô bất tri bất giác cong lên.
Cận Ngụ Đình không sợ làm như vậy sẽ chuyện bé xé thành to sao?
Không, anh nhất định là không thèm để ý, trong từ điển sống của anh xưa nay chỉ có hai loại, hoặc thoải mái hoặc mang tâm trạng bực dọc mà tiếp cận.
Cố Tân Tân thả nhẹ bước chân đi ra ngoài, chỉ lo lát nữa hai người đó lại nhận ra sự hiện diện của cô.
Cận Ngụ Đình khi lần đầu tiên nói với cô về lợi ích khi kết hôn cùng anh, cô giương nanh múa vuốt, vô cùng căm ghét. Cô không cho là hôn nhân có cái gì tốt đẹp, chẳng lẽ không dựa vào anh thì cô liền không thể ngóc đầu lên được sao?
Chỉ khi thật sự gặp được những kẻ ngang tàng bạo ngược hơn, gặp được những thế lực bất công, cô mới có thể cảm thấy được có những thứ kia cũng thật tốt, hóa ra là như vậy.
Nếu như bên cạnh không có Cận Ngụ Đình, Trần tiểu thư đó hoàn toàn có thể đem chiếc bánh đầy mù tạc nhét vào trong miệng cô, Kiều Dư có thể dùng bể nước mang cô còn sống sờ sờ dìm cho chết đuối, mà tên đàn ông này cũng có thể nhục mạ thậm chí ra tay đánh đập cô. Nếu vậy Cận Ngụ Đình bảo hộ cô ở phía sau, cũng là bởi vì có một chút quan tâm với cô rồi sao?
Cô không dám nói là rất nhiều rất nhiều, nhưng mà một chút thôi dù sao cũng phải có chứ?
Cố Tân Tân nhanh chóng ra khỏi đài trên không, trở lại phòng bao, ngồi về ghế. Cận Ngụ Đình vẫn đang ngồi đó nói chuyện, từng đường nét gò má và đôi mắt đẹp lưu chuyển được ánh đèn chiếu lên khắc sâu hơn, quả thật là với không gian trong căn phòng này vô cùng hài hòa.
Cô đi rồi, tiếng nói bên trong khu nghỉ ngơi còn tiếp tục.
Người bạn kia nghe vậy thì đầy mặt khó tin, "Cậu chắc chứ, chỉ vì mấy câu nói đó sao?"
"Trước đây tôi chưa từng gặp anh ta bao giờ, cho dù có lòng bắt chuyện cũng không đến lượt tôi."
"Người phụ nữ kia là ai?"
Tên đàn ông kia sợ lời này bị người ta nghe được, liền giảm thấp âm thanh xuống. "Rất giống một kẻ điên! Lúc ấy tôi không biết cô ta là ai, càng không biết được cô ta lại là người Cận gia. Xe tôi ở trong gara bị cô ta vẽ linh tinh lên như vậy tôi không thể phát hỏa được sao? Tôi chỉ đẩy cô ta một cái, mắng vài câu."
"Nghe có vẻ là việc này cũng không thể hoàn toàn trách cậu được."
"Còn không phải sao," tên đàn ông đó giận giữ, nhưng cũng là lực bất tòng tâm, "Tôi thấy người phụ nữ kia rất không bình thường, lại nói dù sao tôi cũng không phải là thật sự động vào cô ta."
Sau đó anh ta mới từ miệng một người khác biết được, người kia hình như là chị dâu của Cận Ngụ Đình.
Thời điểm Cố Tân Tân ngồi lại bên cạnh Cận Ngụ Đình, trái tim lại vô cùng hoảng hốt. Chuyện anh bắt người ta quỳ xuống đó, một chữ cũng không đề cập trước mặt cô.
Tâm tư đơn thuần của cô khẳng định không chịu nổi thế tiến công mạnh mẽ như vậy, nếu như so sánh trái tim của cô chính là một tòa tường thành thì có lẽ lúc này Cố Tân Tân đang trơ mắt nhìn bức tường thành đó từng chút từng chút nứt ra thành một khe hở vừa to vừa dài.
------ lời tác giả ------
Mọi người, vé tháng tích cóp trong tay lập tức có thể dùng đến rồi
Ha ha ha ha ha ha
***
Bát Bát: nàng nào suốt ngày hỏi ta truyện lên VIP chưa nhé, cái miệng quỷ, giờ thì sắp lên thiệt rồi đó 0.+!
P/s: Lượt view đã chạm mức 10k và lượt like vượt 1k5 ngày hôm qua. Rất cám ơn sự ủng hộ của mọi người với bộ truyện. Ta nên cám ơn mn thế nào bây giờ nhỉ?:))))