Dịch: CP88
***
Lưng Cận Ngụ Đình đập xuống đất, nhưng dù sao thì giường cũng không cao lắm nên những đau đớn này không thể so với cái cảm giác đau nhói ở ngực kia. Anh mơ mơ màng màng, thậm chí nghĩ mình còn đang nằm mơ, chẳng lẽ là con hổ Siberi bên kia chạy đến nơi này rồi hả?
Lục Uyển Huệ ở bên ngoài nghe được tiếng động lớn như vậy, lập tức nhấc tay gõ cửa. "Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì? Ngụ Đình, con không sao chứ?"
Cận Ngụ Đình tỉnh táo lại, nhìn thấy Cố Tân Tân đứng dậy, ngồi về mép giường sau đó hướng về phía cửa đáp lại. "Mẹ, không có chuyện gì đâu ạ, giường quá nhỏ, anh ấy sơ ý lăn xuống đất."
"Ra là vậy à?" Lục Uyển Huệ vẫn không yên tâm, "Ngụ Đình, thật không sao hả?"
Bàn tay Cận Ngụ Đình đặt lên eo, ánh mắt hơi quét về phía ngực mình, lập tức nhìn thấy cúc áo sơ mi đã bị cởi ra vài cái và hai hàng dấu răng còn đang rỉ máu, loại đau rát này đến tận bây giờ vẫn không thể tan đi.
"Mẹ, không sao, con ngã một cái mà thôi." Cận Ngụ Đình nói xong, bàn tay chống xuống bên cạnh người ngồi dậy.
Cố Tân Tân biết bọn họ ở ngoài nghe trộm, nếu không thì không thể ngay lập tức lên tiếng như thế. "Mẹ, hai người đi nghỉ sớm một chút đi."
"Được." Cố Đông Thăng đáp lại, kéo tay Lục Uyển Huệ lôi bà về phòng.
Cố Tân Tân khoanh chân ngồi trên giường, Cận Ngụ Đình trầm mặt, cô đứng dậy tắt đèn bàn, "Tôi muốn ngủ rồi."
Người đàn ông không lên tiếng, Cố Tân Tân nằm quay lưng về phía anh. Cô không hề buồn ngủ, trong đầu đầy rẫy đủ loại ý nghĩ đang chạy loạn.
Quan hệ giữa cô và Cận Ngụ Đình giống như một mớ bòng bong, mờ mịt, càng dây dưa thì càng cuốn chặt.
Cố Tân Tân nỗ lực an ủi chính mình, thuyết phục bản thân, nhưng khi Cận Ngụ Đình đưa ra lựa chọn vẫn là cho cô một đòn đau xót nhất, bất luận sau này anh có bù đắp thế nào thì cũng chỉ là lấp cái hố không đáy. Nếu như gặp một lần nữa, mà khi đó mạng của cô và Thương Lục đặt cùng một chỗ cần anh lựa chọn, không phải là cô sẽ chết chắc rồi sao?
Cố Tân Tân không rét mà run, cô không muốn sẽ có một ngày mình lại chết mà không biết lý do như thế.
Ý nghĩ như thế mặc dù có chút là buồn lo vô cớ, nhưng ai có thể đảm bảo chuyện như vậy chắc chắn không thể phát sinh đây? Một người đàn ông có thể vứt bỏ bạn lần thứ nhất, nhất định sẽ có thể vứt bỏ bạn lần thứ hai, lần thứ ba.
Cố Tân Tân ôm chặt chăn, những lúc không gian yên tĩnh thật ra lại vô cùng đáng sợ. Cô vốn đã cảm thấy ban ngày khóc như vậy là oan ức kia đã trôi đi, nhưng hiện tại lại phát hiện căn bản là không buông xuống được.
Cô vùi mặt vào trong chăn, Cận Ngụ Đình mơ hồ nghe thấy được tiếng nức nở truyền vào trong lỗ tai anh, tuy là Cố Tân Tân đã cực lực ẩn nhẫn, nhưng loại âm thanh này lại như được mài đến sắc nhọn vô cùng, không ngừng đâm xuyên vào tai anh.
Đau đớn nơi ngực giống như không còn là gì, mà bị thay bằng loại đau lòng từ ngoài thấm vào trong, xuyên qua lục phủ ngũ tạng, không có cách nào để có thể tiếp tục nói ra lời sẽ bù đắp cho cô thêm một lần nữa.
Sáng ngày thứ hai, lúc Cố Tân Tân tỉnh lại đã thấy Cận Ngụ Đình nằm ngủ ở bên cạnh. Cô không rõ lắm là khi nào anh lên đây, nhưng anh giống như đã cố gắng để cách xa cô một khoảng, nằm sát bên mép giường, vị trí đó đúng là không thể lùi thêm nữa rồi.
Cố Tân Tân ngồi dậy, Cận Ngụ Đình nghe được tiếng động thì mở mắt ra, "Tỉnh rồi à."
"Ừ." Hai mắt Cố Tân Tân hơi sưng, cô vén chăn lên muốn rời giường, "Ăn sáng đã, ăn xong rồi về."
"Được."
Hai người như thể trở lại phương thức sống chung khi trước, trên đường trở về, Cố Tân Tân thuận miệng hỏi. "Anh không phải đến công ty sao?"
"Có, nhưng đưa em về trước, thuận tiện đổi quần áo."
Trở lại tòa nhà Tây, đúng lúc Tần Chi Song đến tìm Cận Ngụ Đình, bà vừa muốn rời đi thì nhìn thấy Cận Ngụ Đình lái xe vào.
Hai người đi lên vài bước, Cận Ngụ Đình lên tiếng trước. "Mẹ."
"Đêm qua không ở nhà sao?"
"Vâng, ở bên nhà của Tân Tân."
Khóe môi Tần Chi Song hiện lên ý cười hài lòng, "Rất tốt, đúng rồi, Tân Tân, hoạt động ký tặng sách ngày hôm qua thuận lợi chứ?"
Cô nhấc môi, "Mẹ, mới sáng sớm đã đến đây là có chuyện gì sao ạ?"
Tần Chi Song vốn muốn hỏi thăm chuyện ngày hôm qua, nhưng việc liên quan đến Thương Lục nên bà sợ Cố Tân Tân sẽ lại hiểu lầm, "Không có gì, mẹ đến thăm hai đứa thôi."
"Nếu không có chuyện gì thì con vào trước đây."
"Ừ."
Mắt thấy bóng lưng của Cố Tân Tân đã khuất sau cánh cửa, lúc này Tần Chi Song mới lên tiếng hỏi Cận Ngụ Đình. "Chuyện ngày hôm qua đã điều tra ra chưa?"
"Chẩn ghi chép nhất định là truyền ra từ phòng khám, bên trong có camera, xem qua một lượt thì thấy có một nhân viên dọn vệ sinh rất khả nghi. Nhưng bởi vì đội mũ và mang khẩu trang bịt kín mặt nên nhất thời không thể biết là ai, con đã cho Khổng Thành đi điều tra rồi."
"Mẹ thấy sắc mặt Tân Tân không tốt lắm, làm sao vậy?"
Khóe mắt Cận Ngụ Đình cũng thấp thoáng lo âu, nhưng vẫn lắc đầu nói, "Không có gì, mẹ đừng lo lắng."
Mấy ngày qua đi, văn phòng làm việc của Cận Ngụ Đình nhận được điện thoại của Tiêu Tụng Dương. "Có chuyện gì?"
"Vị kia nhà cậu xảy ra chuyện gì sao?"
"Có ý gì?"
"Truyện tranh của cô ấy mấy ngày nay đều không cập nhật chương mới."
Động tác trong tay Cận Ngụ Đình hơi dừng lại. "Sao lại thế?"
"Lời này tớ nên hỏi cậu mới phải, tớ xem lịch sử cập nhật của cô ấy, lúc kết hôn với cậu cũng không hề ngừng cập nhật chương mới. Cậu nói xem, sẽ không phải chuyện ở buổi ký tặng sách đó chứ?"
Cận Ngụ Đình đứng dậy, đi về phía cửa sổ, "Cũng không đến mức đó, trước giờ cô ấy vẫn là đặt bộ truyện tranh đó lên hàng đầu......"
"Cửu gia, hiện tại là thời kỳ vô cùng quan trọng của cô ấy, nhưng trên đời không có bức tường nào gió không lọt qua được, diễn đàn của trang web đã có người đặc biệt nhắc đến chuyện ngày hôm đó. Tớ cũng chỉ có thể cho người xóa, nhưng cũng không thể chặn lại miệng lưỡi người ta."
"Được rồi, tôi biết rồi."
Tiêu Tụng Dương không còn mặt mũi tìm Cố Tân Tân, tuy là sau đó đã cho biên tập đi tìm, nhưng Cố Tân Tân lại xin nghỉ phép, bọn họ có thể làm gì đây?
"Bộ truyện tranh này của cô ấy kết quả vẫn rất tốt, nhưng nếu như ngừng lại việc cập nhật nhất định sẽ rớt khỏi bảng xếp hạng đặt mua. Độc giả một khi rời đi thật sự sẽ rất phiền phức."
Cận Ngụ Đình day nhẹ thái dương, "Việc này không có cách nào động tay động chân sao?"
"......"
Xem ra là anh đã làm mấy việc này thành nghiện rồi.
Cận Ngụ Đình trở về tòa nhà Tây, lúc đi tới cửa chuẩn bị vào nhà thì người giúp việc cũng từ bên trong đi ra, trên tay còn bưng đĩa hoa quả. "Cửu gia."
"Đi đâu đấy?"
"Cửu phu nhân ở trong sân, tôi mang ra cho phu nhân chút hoa quả."
Cận Ngụ Đình quay người bước trở lại mấy bước, quả nhiên thấy bóng dáng Cố Tân Tân, "Đưa cho tôi."
"Vâng."
Cố Tân Tân ngồi trên đu quay trong sân, hai tay cầm dây thừng, chân đẩy nhẹ lên mặt đất để cho chiếc đu quay chầm chậm chuyển động. Cô ngồi đó, giống như là đang miên man suy nghĩ.
Cận Ngụ Đình đi đến phía sau cô, nhẹ nhàng đặt đĩa hoa quả xuống bàn bên cạnh. Cố Tân Tân không nghe thấy tiếng, chỉ cảm thấy như có người sau lưng đẩy mạnh một cái, cô theo bản năng nắm chặt dây thừng, nhìn thấy phong cảnh trước mặt chuyển động xoành xoạch. Cô lập tức biết được là ai, dù sao thì cũng không có ai khác dám đẩy cô như vậy.
Đu quay tiến lên điểm cao nhất rồi quay trở lại, Cố Tân Tân nhìn thấy cái bóng của Cận Ngụ Đình chiếu lên mặt cỏ, từ phía sau chụp lấy hai tay cô, đu quay đung đưa mấy cái rồi bị ép dừng hẳn. Cố Tân Tân không quay đầu, lại nhìn thấy cái bóng kia ép xuống.
"Sao hôm nay lại rảnh rỗi ngồi đây chơi?"
"Muốn chơi thì chơi thôi."
Cằm Cận Ngụ Đình đặt lên bả vai cô, Cố Tân Tân chỉ cảm thấy trên người bị ép xuống, khó chịu nhích vai muốn anh tránh ra.
"Tiêu Tụng Dương nói mấy ngay nay em đều không cập nhật chương mới."
"Truyện tranh sao?"
"Đúng."
Cố Tân Tân lại nhúc nhích vai. "Tôi chỉ muốn nghỉ ngơi một chút."
"Được, thích nghỉ ngơi bao nhiêu thì cứ nghỉ, dù từ giờ em không muốn vẽ nữa cũng không sao cả. Chỉ cần nói cho tôi biết em muốn làm gì, tôi......"
Cô biết anh muốn nói gì, nhưng Cố Tân Tân vô cùng ghét những lời dối trá này.
"Tôi không thể không vẽ, tôi cũng chỉ có cái khả năng này mà thôi." Cố Tân Tân đặt hai chân chạm đất, "Không phải đã nói sau này chuyện của tôi thì không cần anh quan tâm sao?"
Cận Ngụ Đình đứng thẳng dậy, nhìn chằm chằm đỉnh đầu Cố Tân Tân, không nhịn được đi đến trước mặt cô, "Tốt nhất là em mang những lời này giải thích cho rõ ràng."
Cố Tân Tân nâng cằm lên, đối đầu với tầm mắt của anh, ngữ khí tựa như đã điềm đạm đi không ít, "Tôi nói là công việc của anh bận rộn, không cần phải chuyện gì của tôi cũng phải bận tâm, tự tôi cũng có thể giải quyết đâu vào đấy."
"Thật sự nghĩ như vậy sao?"
Cố Tân Tân buông tay sau đó đứng lên, "Chiều nay mẹ có tới đây, nói anh hai trở về. Anh ấy mở tiệc ở tòa nhà Đông, nói chúng ta qua đó ăn tối."
"Không cần," Cận Ngụ Đình lập tức từ chối. "Chúng ta ăn ở nhà."
"Tôi đã đồng ý rồi." Cố Tân Tân thấy anh đứng trước mặt không có ý định tránh ra, cô trực tiếp ngồi lại đu quay, "Sao không đi? Trong lòng tôi rất bình ổn, cũng chỉ là ăn cơm mà thôi, vì sao phải chột dạ chứ."
Cận Ngụ Đình không để cô đến gần Thương Lục, còn không phải vì sợ cô nghĩ đến chuyện ngày hôm đó trong lòng sẽ lại khó chịu sao?
Chiều tối người ở bên tòa nhà Đông lại đến mời, Cố Tân Tân vẫn rất thẳng thắn đáp ứng.
Cô thay quần áo rồi đi ra ngoài, sắc mặt Cận Ngụ Đình từ đầu đến cuối vẫn luôn âm trầm. Hai người đi đến tòa nhà Đông, Tần Chi Song và Thương Kỳ đã ở đó, Cận Hàn Thanh đưa quà cho Thương Kỳ, cô ta vô cùng vui vẻ, lập tức mở ra.
"Cửu tẩu!" Nhìn thấy cô đi vào, Thương Kỳ không ngừng vẫy tay. "Bên này, anh rể đang phát quà này."
Cố Tân Tân đi đến, lên tiếng chào hỏi bọn họ. Cận Hàn Thanh cầm một hộp quà trên bàn đưa cho cô.
Cố Tân Tân thoải mái nhận lấy. "Cám ơn anh hai."
"Không cần cám ơn, chuyện nên làm thôi."
Thương Lục cũng đang ôm một hộp quà, đang muốn bóc ra, vẻ mặt dù là rất chăm chú nhưng mãi không mở được.
"Chị, em giúp chị nha."
Thương Kỳ nói xong thì đưa tay muốn cầm lấy, nhưng Thương Lục lập tức nghiêng người tránh đi không cho cô ta lấy được.
"Chị, chị còn sợ em cướp đồ của chị sao?"
Thương Lục đứng đó, thử mấy lần không có kết quả, cô ấy lướt mắt những người xung quanh một lượt, sau đó cầm hộp quà đưa đến trước mặt Cận Ngụ Đình. Cố Tân Tân dứt khoát đứng tránh ra, âm trầm nơi đáy mắt Cận Ngụ Đình càng lúc càng dày đặc, bàn tay buông bên người giật giật, không nhận lấy.
Tần Chi Song sợ nhất là nhìn thấy cảnh tượng đó, gương mặt Cận Hàn Thanh tái nhợt, đáy mắt nổi lên sóng ngầm, Cố Tân Tân vừa nhìn liền biết là anh ta lại đang phát hỏa rồi.
Thương Lục nghi hoặc thu tay về, quay đầu nhìn Cận Hàn Thanh, thấy được ánh mắt của người đàn ông đang trói chặt trên người cô ấy không tha, ánh sáng hung tàn trong mắt như hận không thể ăn tươi nuốt sống cô ấy. Nhưng ngược lại với ánh mắt đó, ánh mắt Thương Lục lại vô cùng chân thành giơ giơ hộp quà trong tay lên hướng về phía Cận Hàn Thanh.
"Đưa sai rồi," cô ấy nói xong, nhét hộp quà vào trong lồng ngực Cận Hàn Thanh, "Đưa cho anh đó. Bóc cho em."
Cố Tân Tân nhìn thấy vẻ mặt Cận Hàn Thanh lập tức thay đổi, kinh hỉ, vui mừng, khó có thể tin, đủ loại biểu cảm phức tạp bày ra trên khuôn mặt anh tuấn đó. Người đàn ông này thật sự là yêu Thương Lục tha thiết, vì cô ấy mà bi cũng vì cô ấy mà hỉ, tuy là ở bên ngoài sát phạt quyết đoán như vậy, nhưng có ai có thể nghĩ tới ở nhà anh ta lại bị một người phụ nữ giam hãm chặt chẽ đến vậy đây?
Cận Hàn Thanh kéo một tay của cô ấy, mang cô ấy ngồi xuống chiếc ghế sô pha đối diện. Tần Chi Song cười vui vẻ, "Con về từ chiều cơ mà, sao đến tận bây giờ mới đưa quà cho con bé thế?"
"Cô ấy ngủ. con muốn để cho cô ấy ngủ thêm một lúc."
Cận Hàn Thanh mở giấy bọc ra, bên trong có một hộp đựng trang sức, Cố Tân Tân nhìn thấy Thương Lục mở hộp lấy ra một chiếc nhẫn bạch kim.
Cô cũng không nhìn kỹ, dù sao đàn ông tặng quà, hầu hết đều là đồ trang sức.
Cận Hàn Thanh nắm chặt bàn tay Thương Lục, còn Thương Lục bên cạnh chăm chú nhìn chiếc nhẫn, người đàn ông ôm cô ấy vào trong lồng ngực, "Em hẳn là còn nhớ đến nó mà phải không?"
Tầm mắt của Cận Ngụ Đình hơi buông xuống, liếc nhìn chiếc nhẫn trong tay Thương Lục.
"Trên bề mặt đó là hoa văn do chính tay em vẽ, tôi biết em nhất định sẽ thích. Yên tâm đi, từ nay về sau mỗi một bức tranh của em tôi đều sẽ mang chúng đặt riêng thành đồ trang sức để em mang lên người, có được không?"
Trên mặt Thương Lục thấp thoáng nét cười, cũng không biết có nghe lọt lời của anh ta hay không. "Đẹp."
"Thích không?" Cận Hàn Thanh dịu dàng hỏi.
"Thích."
"Tôi đeo vào cho em." Cận Hàn Thanh cầm lấy nhẫn
từ trong tay cô ấy, sau đó nhấc tay cô ấy lên, đeo chiếc nhẫn vào.
Cố Tân Tân nhấc mi mắt nhìn về phía Cận Ngụ Đình, nãy giờ anh chứng kiến một màn này, không biết là trong lòng có cảm nhận gì nhỉ? Loại đau nhói lòng đó nhất định là mạnh mẽ hơn gấp mười, gấp một trăm lần so với cô phải chịu đựng. Cố Tân Tân chợt cảm thấy một loại cảm giác tiểu nhân đắc ý, nếu có thể thì tốt nhất là đâm cho anh một lỗ thủng thật lớn trong tim anh đi.
Thương Lục liên tục vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón tay, xem ra là rất thích. Cận Hàn Thanh nhìn như vậy, không nhịn được cúi xuống hôn lên mặt cô ấy một cái.
Tần Chi Song liếc qua phòng ăn, đoán chừng khâu chuẩn bị cũng gần xong xuôi rồi, "Ăn cơm thôi."
Cố Tân Tân vẫn là lần đầu tiên ăn cơm ở tòa nhà Đông, chuyện trong nhà Cận Vĩnh Nham ít khi quản tới, mấy ngay nay đều hẹn bạn bè đi đến làng du lịch câu cá, đối với ông ấy, chỉ cần hai anh em họ không trở mặt ra mặt thì muốn làm gì cũng được. Nhưng nếu như thật sự là có ngày đó, cũng không biết Cận Duệ Ngôn sẽ tiếp tục tồn tại thế nào?
Thương Kỳ ngồi bên cạnh Thương Lục, không ngừng gắp cho Thương Lục món ăn cô ấy thích. "Chị, chị với anh rể đã lâu không về nhà rồi, ngày mai về thăm nhà một chút đi."
Hôm nay tâm tình Cận Hàn Thanh tốt, người khác nói ra yêu cầu gì, chỉ cần không quá đáng thì đều có thể đáp ứng.
"Hai ngày nữa đi, mai anh phải đến công ty."
Cố Tân Tân và Cận Ngụ Đình cũng không nói chuyện, Cận Hàn Thanh hơi lắc ly rượu trong tay, "Lão Cửu, mấy hôm trước may mà có chú."
Thức ăn giống như nghẹn lại ở cổ, Cố Tân Tân khẽ chớp mắt, Cận Ngụ Đình bên cạnh cũng không muốn đề cập đến chuyện này, "Chuyện cũng đã xong rồi, lần sau nhớ cẩn thận hơn."
"Đối phương đưa ra yêu cầu gì?"
Sau khi việc đó được giải quyết, Cận Ngụ Đình đều nói năng rất thận trọng. Hôm nay Cận Hàn Thanh mới về nước nên cũng không rõ lắm làm thế nào mà anh cầm được chiếc bút ghi âm đó về.
"Không có gì." Anh nhàn nhạt mở miệng.
Cố Tân Tân cảm nhận đắng chát trong miệng, chỉ là không hiểu nổi vì sao Cận Ngụ Đình không muốn nhắc đến, nếu như anh nói ra......
Cô chợt hiểu được rõ ràng, nếu như anh ăn ngay nói thật, vậy thì cô và Thương Lục trong lòng anh bên nặng bên nhẹ nhất định sẽ không thể lừa dối được nữa.
Ở trước mặt người thân phải che cho thật kín lại tâm tình, bữa cơm này sợ là cơm cũng muốn nghẹn lại ở cổ phải không?
Nhưng Cận Hàn Thanh này khôn khéo như thế nào, dù là bây giờ không nói thì tương lai sớm muộn anh ta cũng sẽ biết thôi.
Cố Tân Tân nhìn Cận Hàn Thanh múc canh cho Thương Lục, bất thình lình nói một câu, "Anh hai, em có thể đòi một phần thưởng của anh không?"
"Thưởng gì cơ?"
"Ngày hôm đó chị dâu xảy ra chuyện, em cũng có một hoạt động ký tặng sách ở thư viện Tân Hoa. Điều kiện của đối phương kỳ thực rất đơn giản, đó chính là muốn phá buổi ký tặng của em."
Cận Hàn Thanh đặt lại muôi múc canh, Tần Chi Song hơi giật mình, ánh mắt chuyển sang Cận Ngụ Đình. "Thật sao?"
"Hiện tại nếu như muốn biết thì thi thoảng vẫn có tin tức đó ạ. Tuy là con không nổi tiếng, nhưng vẫn có kẻ muốn nhìn con trở thành trò cười."
Cận Ngụ Đình liếc nhìn Cố Tân Tân, cô rõ ràng rất biết cái gì nên nói cái gì không nên, "Ngụ Đình gọi điện thoại cho con, nói có người dùng chị dâu uy hiếp Cận gia......"
Cô không hề nói là uy hiếp anh, mà là nói Cận gia, "Con hỏi anh ấy đối phương đòi tiền hay cái gì, anh ấy nói bọn họ chỉ cho anh ấy hai lựa chọn. Thứ nhất là mang chiếc bút ghi âm đó công bố ra ngoài, hai là hủy đi hợp đồng ký tiếp từ nhà xuất bản của con. Trong trường hợp đó chúng con thật sự không còn lựa chọn khác, chỉ có thể lựa chọn bảo vệ chị dâu."
Cố Tân Tân nói xong thì không khỏi từ cười giễu trong lòng, cô đây chính là tự dát vàng lên mặt mình đó sao?
Dù sao thì toàn bộ quá trình kia cô mới chính là người chẳng hề hay biết gì cả. Có ai cho cô quyền được lựa chọn không?
Không có.
Nhưng cô không thể không nói như vậy, Cố Tân Tân nghĩ thầm, tự cảm thấy mình thật chuyên nghiệp, trong khoảnh khắc có thể bỏ qua sự tồn tại của cô, tất cả đều lấy Thương Lục làm trọng, lấy Thương Lục làm ưu tiên hàng đầu.
Cận Hàn Thanh hơi lùi người về sau, ánh mắt chăm chú nhìn cô. "Vì sao em phải lựa chọn như vậy? Hay là......bởi vì em cũng không còn lựa chọn nào khác?"
Khóe miệng Cố Tân Tân cứng ngắc, Cận Hàn Thanh không hổ là Cận Hàn Thanh, cô chỉ có thể nỗ lực kéo lên một nụ cười, "Chúng em bảo vệ chị dâu, không lẽ anh không vui sao?"
"Đương nhiên là rất hài lòng, chỉ cần Thương Lục ổn thì những người khác có bị đẩy xuống vũng bùn hay không anh đều không quan tâm." Cận Hàn Thanh lời này là thật. "Chỉ là vì vậy mà liên lụy đến em, lão Cửu không đau lòng sao?"
Cố Tân Tân sợ nhất chính là chỗ này, quả thật là càng sợ cái gì thì thứ đó càng nhanh tới.
"Đau lòng chứ, nhưng bên nào nặng bên nào nhẹ chúng em vẫn có thể phân biệt được. Với lại em tin giúp chị dâu sẽ không phải chịu thiệt đâu."
"Nếu đã tranh công với anh như vậy rồi, vậy nói xem, muốn gì đây?"
"Anh hai giao thiệp rộng, một cái buổi ký tặng bị đập phá thì có là gì, chỉ cần tìm anh thì tám hay mười cái cũng không có vấn đề, phải không?"
Cận Hàn Thanh cong môi, "Đương nhiên."
"Tốt. Vậy đến lúc cần em nhất định sẽ tìm anh."
"Quân tử nhất ngôn."
Tần Chi Song nghe vậy, lại nhớ đến ngày hôm đó nhìn vẻ mặt không tốt của Cố Tân Tân, mắt cũng sưng vù. Hiện tại cô có thể ngồi đó nói chuyện với giọng điệu ung dung tựa như không có gì để trong bụng, nhưng bất giác lại làm cho người nhìn phải đau lòng.
Trên đường trở về, Cố Tân Tân bước đi như chạy, càng về tới gần nhà thì càng tăng nhanh bước chân. Cận Ngụ Đình đi đến bên cạnh cô, "Tôi là nghĩ cho em, nhưng em rõ ràng là không muốn, lại cứ nhất quyết phải nói với anh ấy là vì sao chứ?"
Cố Tân Tân liếc mắt nhìn anh. "Nếu như tôi không muốn gì thì anh ấy sẽ càng nghi ngờ."
"Tôi đã nói rồi, tôi cũng có thể bù lại cho em......"
Cố Tân Tân ngắt lời anh. "Tôi tìm anh hai đòi là bởi vì Thương Lục là vợ anh ấy, mọi chuyện cũng đều là vì chị ấy mà xảy ra. Anh nhận hết về mình làm cái gì? Chị dâu là cái gì của anh chứ?"
Cận Ngụ Đình bị cô nói cho nghẹn lời, trơ mắt nhìn Cố Tân Tân từ trong tầm mắt mình hiên ngang rời đi.
Ngày hôm sau Thương Kỳ lại tới, trong tay còn xách theo túi lớn túi nhỏ.
Cố Tân Tân ngồi trong sân gọi cô ta, Thương Kỳ ôm đống đồ đi qua. "Cửu tẩu."
"Cái gì thế này?"
"Quà cám ơn chị đã cứu chị gái em đó."
Cố Tân Tân cũng không muốn người khác thật sự báo đáp mình, lại nói nếu như muốn báo đáp thì cũng nên tìm Cận Ngụ Đình mà báo đáp.
"Không cần đâu, chuyện này cũng đều qua cả rồi."
"Chúng ta ra ngoài dạo phố đi, em mời chị ăn cơm."
Thật sự là chỉ cần Thương Kỳ nhiệt tình mời thì không ai có thể chống đỡ được, hơn nữa cô ta chính là điển hình cho kiểu người chỉ cần nói là sẽ làm ngay lập tức.
Hai người ăn cơm bên ngoài, Thương Kỳ kéo cánh tay Cố Tân Tân đi dạo trong trung tâm thương mại, lầu một đều là mấy gian hàng bán đồ xa xỉ phẩm. Cố Tân Tân ra khỏi thang máy, nhìn thấy cách đó không xa có một hiệu thuốc.
"Chị đi mua ít thuốc."
"Thuốc? Cửu tẩu, chị không thoải mái trong người sao?"
"Không phải." Cố Tân Tân đi vào trong tiệm, cô gái mặc chiếc áo blu trắng lập tức lên tiếng chào hỏi. "Xin chào."
Cố Tân Tân trực tiếp nói, "Lấy cho tôi mấy hộp thuốc tránh thai khẩn cấp."
"Được."
Bên trong quầy có bày mấy loại, Cố Tân Tân chỉ vào loại đắt nhất, thứ thuốc này cũng không thể tiết kiệm tiền.
Thương Kỳ giật mình kéo lại cánh tay của cô. "Cửu tẩu, sao chị lại mua thứ này?"
Coi như phòng ngừa đi, dù cho hiện tại cô với Cận Ngụ Đình đang trong tình trạng nước giếng không phạm nước sông, nhưng lo trước cũng không thừa.
Cố Tân Tân thu lại đống hộp, trả tiền sau đó nhét toàn bộ thuốc vào trong túi, còn kèm theo cả hóa đơn thanh toán.
Ra khỏi tiệm thuốc, Thương Kỳ lo lắng mở miệng, "Chị với Cửu ca cãi nhau thì cứ cãi nhau, nhưng tuyệt đối không được uống thuốc bậy bạ đâu. Bác Tần mong muốn có cháu như vậy, nếu như bị người trong Cận gia biết được......"
"Chỉ là hiện tại chị không muốn sinh con mà thôi, không cần lo lắng."
Hai người đi dạo trong trung tâm thương mại hồi lâu, Thương Kỳ mua một ít đồ, nhưng túi nhỏ nên cũng bỏ nhờ trong túi Cố Tân Tân một ít. "Cửu tẩu, bỏ cái này vào túi chị đi."
"Được."
Trở về tòa nhà Tây, Thương Kỳ đi lại với Cố Tân Tân một thời gian dài, hiện tại đã coi tòa nhà Tây như nhà mình, tự rót cho mình một cốc nước, sau đó một hơi uống hết nửa cốc.
"Vừa rồi ở trung tâm thương mại em còn uống một cốc trà sữa đó, vậy mà bây giờ đã như vậy rồi."
Thương Kỳ cười cười đi vào phòng khách, Cố Tân Tân đi dạo cũng thấm mệt, ngồi xuống ghế sô pha.
"Cửu tẩu, chị phải tăng cường rèn luyện mới được, thể lực còn yếu quá nha."
"Chị cũng không thích đi dạo phố, chị chỉ thích làm trạch nữ thôi."
Thương Kỳ vừa ngẩng đầu, xuyên qua cửa sổ thấy Tần Chi Song đang đi tới, cô ta không chút biến sắc thu lại tầm mắt, sau đó liếc về phía cửa.
Vừa rồi lúc đi vào Cố Tân Tân chưa đóng cửa, hiện tại vẫn đang mở rộng ra.
"Cửu tẩu, em phải về rồi."
"Không ở lại ăn cơm tối sao?"
"Không ạ." Thương Kỳ nói xong, cầm túi xách của Cố Tân Tân lên. "Đồ của em trong túi chị nhỉ."
"À ừ." Cố Tân Tân đứng dậy, kéo khóa túi ra, tìm kiếm một lúc. Mấy thứ Thương Kỳ mua đều nhỏ nhỏ, sau khi bỏ vào túi Cố Tân Tân thì thật sự rất khó tìm được ngay.
Đồ vật bên trong túi của cô vốn cũng không ít, tiền lẻ, giấy ăn, điện thoại, thuốc, dây buộc tóc......
Cố Tân Tân thật sự là tìm không nổi nữa, trực tiếp đổ hết đồ lên bàn.
Cô tìm mấy thứ đồ của Thương Kỳ nhặt ra, sau đó đột ngột nghe được giọng của Tần Chi Song.
"Thương Kỳ ở đây à."
Cố Tân Tân cảm thấy sau lưng phát lạnh, Tần Chi Song làm sao mà đi vào đây được? Mà một chút động tĩnh cũng không có. Mà điểm chết người nhất chính là đống thuốc của cô đều ở trên bàn hết đây này.
Thương Kỳ cũng sợ hết hồn, "Bác Tần."
Cô ta nói xong lời này thì nhanh chóng ngồi xổm xuống cùng Cố Tân Tân thu lại mấy hộp thuốc nhét về trong túi. Tần Chi Song đi đến trước bàn trà, Cố Tân Tân kịp thời kéo lại khóa túi, nhưng thế nào cũng không ngờ được tờ hóa đơn kia lại từ trên bàn rơi xuống tự bao giờ.
***
Bát Bát: Mọi người đã sẵn sàng cho chương phúc lợi ngày mai chưa nào?:*:*:*