Dịch: CP88
***
"Lúc cô gả cho Cận Ngụ Đình có biết nhưng chuyện này không?"
Cố Tân Tân nhìn khuôn mặt đầy bi thương của người phụ nữ, "Nếu như lúc ấy cô biết được con gái của tôi là vì cậu ta mà chết, trong lòng cậu ta còn có một người điên, cô vẫn sẽ lựa chọn gả cho cậu ta sao?"
Cố Tân Tân không có gì để nói, lúc trước cũng không ai cho cô cái quyền được lựa chọn. Cô cắn chặt răng không nói, thậm chí còn có cảm giác hối hận vì đã bước vào căn phòng này.
"Hay là trong lòng cô còn ôm ấp một tia hi vọng rằng sớm muộn cũng sẽ có ngày Cận Ngụ Đình yêu cô?" Người phụ nữ nói đến đây, ngồi lại về giường, kéo chăn lên người, "Quả thật là tôi phải bảo vệ bí mật này, nhưng cô cũng là người Cận gia, vậy thì xem như không tính là tôi đã nói cho người ngoài."
Bà ta nói đến đây, nở nụ cười quái gở. "Con gái của tôi rốt cuộc được coi là cái gì, lúc trước vì sao lại cũng cứ một mực hi vọng như vậy chứ? Ngốc, quá ngốc."
Cố Tân Tân đi đến cửa, nỗ lực mấy lần mới có thể mở cánh cửa ra.
Người đàn ông đứng bên ngoài, nhìn thấy dáng vẻ hồn bay phách lạc của cô cũng không nói nhiều lời, mang cô đến bãi đỗ xe.
Lên xe, người đàn ông phân phó tài xế khởi động xe.
"Cửu phu nhân, chúng tôi không tiện đưa ngài về nhà, ngài xem......"
"Nơi Tần Niệm kia tự sát là ở đâu?"
"Là một phòng trà gia đình, sau khi xảy ra chuyện Cửu gia đã lập tức mua lại cửa tiệm kia, ông chủ và nhân viên bên trong đều bị đưa đi cả rồi. Phong cách làm việc của Cửu gia ngài còn không hiểu sao? Nếu không phải chúng tôi tỉ mỉ điều tra, quan sát chặt chẽ thì có khi chuyện của Tần gia ngay cả Đoàn tiên sinh cũng không biết."
Cố Tân Tân hơi cong lưng xuống, đè lại đau đớn ở ngực, cô không muốn để cho người khác nhìn vẻ mặt chật vật của cô.
Cô ngỡ tưởng đã có thể hoàn toàn che giấu được tất cả tâm tình của mình, "Vì sao anh rể muốn cho tôi biết chuyện này?"
"Tôi không rõ, tôi cũng chỉ là theo phân phó của ngài ấy làm việc thôi ạ."
Cố Tân Tân nhịn xuống chua xót nơi đầu mũi, "Dù tôi có biết rồi thì cũng làm được gì đây, tôi chỉ là một người bị kẹp ở giữa không ai bận tâm, có thể mang lại được ích lợi cho anh ấy? Phiền anh chuyển lời lại cho anh rể, nói anh ấy không cần quá để tâm đến tôi làm gì, tôi không muốn bị cuốn vào cuộc chiến của bọn họ, mỗi một người bọn họ đều có hậu thuẫn của chính mình, mà tôi thì khác, phía sau không có gia tộc lớn nào cả, anh ấy tìm nhầm người rồi."
Cô vừa nói xong, chuông điện thoại đã reo lên.
Cô nhìn màn hình, là Cận Ngụ Đình gọi tới.
Cố Tân Tân nhanh chóng lau sạch nước mắt, chỉ chỉ về phía ven đường, "Cho tôi xuống đây đi."
"Được."
Người đàn ông nói tài xế tìm nơi có thể dừng xe, lúc Cố Tân Tân đẩy cửa xe đi xuống, tiếng chuông điện thoại đã dừng lại.
Người bên kia lại gọi tới, Cố Tân Tân liếc nhìn.
Vừa mới chuyển nghe, giọng nói của Cận Ngụ Đình từ phía bên kia đã truyền đến. "Em đang ở đâu?"
"Có chuyện gì?"
"Tôi vừa gọi điện về bên nhà, mẹ nói em đã rời đi một lúc lâu rồi, nhưng sao còn chưa về đến tòa nhà Tây?"
Cố Tân Tân hoảng hốt, tìm một cái cớ. "Tôi đi dạo lung tung, mua ít đồ."
"Sau này ra ngoài thì nói tài xế đi theo."
"Anh sợ tôi xảy ra chuyện gì sao?"
Cận Ngụ Đình không nghe ra bất thường trong lời nói của cô, "Gần đây tình hình không yên ổn lắm, đừng khiến tôi lo lắng."
Cố Tân Tân nghe thế, nước mắt bất giác lại tràn ra khỏi bờ mi, lúc này đột nhiên không làm sao nghĩ ra Cận Ngụ Đình đối với cô có chỗ nào không tốt. Hoặc có thể là vì cô quá tham lam, muốn quá nhiều, nên mới không biết thế nào là đủ. "Yên tâm, tôi làm sao có thể có chuyện gì được chứ."
"Cố Tân Tân?"
"Sao?"
Cận Ngụ Đình cẩn thận hỏi, "Không phải là em đang khóc đấy chứ?"
"Nói hươu nói vượn, anh bắt gặp được mấy lần tôi khóc hả?"
Cận Ngụ Đình đi đến trước bệ cửa sổ, nhìn mấy thứ đồ của Cố Tân Tân đặt trên đó, "Tối muốn ở nhà ăn hay là đi ra ngoài?"
"Ở nhà đi." Cố Tân Tân chỉ lo nói thêm một câu thôi sẽ khiến tâm tình cô thật sự không kiềm chế được nữa, "Tôi đi mua chút đồ đã, cúp trước."
Bên cạnh trạm tàu điện ngầm có một hàng ghế tựa, Cố Tân Tân đi đến ngồi xuống, nước mắt rốt cuộc không nhịn được thi nhau rơi xuống. Cô đột nhiên hỏi chính mình, nguyên nhân cho đến tận bây giờ cô vẫn còn ở bên cạnh Cận Ngụ Đình, đến tột cùng là gì?
Là bởi vì anh không chịu buông tay nên cô không đi được sao?
Nếu đúng là như vậy thì vì sao không thử cá chết lưới rách?
Hay là cô từ đầu tới cuối vẫn tin tưởng mình có thể chờ? Là ai đã cho cô hi vọng để hao phí niềm tin và dũng khí một lần nữa như thế?
Tần Niệm là tự sát, là vì yêu mà không tiếc nuối tính mạng của chính mình. Một người đã lựa chọn tự sát, thì sẽ không thể đổ tội lên người bất cứ ai cả.
Nhưng Thương Lục điên là bởi vì nhìn thấy máu của Tần Niệm, Cố Tân Tân biết, cũng duy nhất điểm này, cô vĩnh viễn không thể thắng nổi Thương Lục.
Nếu như lại có thêm tình huống cô và Thương Lục đứng chung một chỗ cần anh lựa chọn, sợ rằng cô vẫn sẽ là người bị từ bỏ kia.
Cố Tân Tân cảm thấy bi ai lớn nhất của đời người, có lẽ cùng lắm cũng chỉ có thể là như thế đi?
Thân phận tấm khiên chắn này bây giờ giống như đã hoàn toàn dính chặt lấy cô muốn buông cũng không làm sao buông.
Cố Tân Tân ngồi đó, nước mắt không nén được chảy như mưa, cũng không biết đã qua bao lâu, Cận Ngụ Đình gọi tới lần thứ hai.
Đầu cô đau như búa bổ, không muốn nghe, cô nhìn sắc trời không còn sớm nữa, thuận tay chuyển điện thoại sang chế độ yên lặng rồi bỏ vào trong túi, sau đó lên tàu điện ngầm về nhà.
Đến tòa nhà Tây, cô đang chuẩn bị bước lên bậc thang thì cửa đã mở ra, Cận Ngụ Đình từ bên trong đang bước nhanh ra ngoài.
Cố Tân Tân đứng lại, nhìn thấy Khổng Thành đi phía sau Cận Ngụ Đình, anh đi vài bước lên trước mặt cô, bàn tay cầm lấy cánh tay cô, "Xảy ra chuyện gì? Điện thoại không nghe, người cũng không biết đi đâu, không phải là đi mua đồ sao? Đồ đâu?"
Cô thuận miệng nói dối như vậy, sau đó thậm chí cũng chẳng muốn đi mua đồ gì ứng phó, Cố Tân Tân đẩy tay anh ra, "Không phải là đã về rồi đây sao? Tôi thì có thể đi đâu nữa chứ?"
"Em không sao chứ?"
Đôi mắt cô không lừa được anh, vành mắt ửng đỏ, vừa nhìn đã có thể biết được là vừa khóc.
"Không có chuyện gì." Cố Tân Tân nói xong, đi qua hai người vào trong nhà.
Cận Ngụ Đình nhìn sang Khổng Thành đứng bên cạnh. "Cậu đi điều tra xem cô ấy sau khi ra khỏi nhà đã đến đâu."
"Vâng."
Buổi tối, hai người ăn cơm tối với nhau cũng không nói gì, Cận Ngụ Đình chốc lát lại liếc nhìn thần sắc của cô. Cố Tân Tân gắp bừa một chút thức ăn, cơm trong bát mảy may không động vào, Cận Ngụ Đình gắp một miếng thịt bò bỏ vào bát cô.
"Tôi không ăn."
Cận Ngụ Đình nghe được, dùng đũa trực tiếp gắp miếng thịt bò đặt bên miệng cô.
Cô liếc anh một cái, không có ý định há miệng.
Cận Ngụ Đình nhấc tay muốn nắm lấy cằm cô, Cố Tân Tân lui về sau tránh đi. "Tôi có tay, tôi tự ăn được."
Người đàn ông nhân cơ hội đó nhét miếng thịt bò vào trong miệng cô, Cố Tân Tân há miệng muốn nói, Cận Ngụ Đình dùng đũa trong tay chỉ chỉ cô, "Nếu em còn dám nói nữa tôi lập tức nhét hết đống thức ăn trên bàn này vào miệng em."
Cố Tân Tân nghe thế, ngoan ngoãn im lặng.
Cận Ngụ Đình cầm đũa tiếp tục gắp thức ăn, Cố Tân Tân nuốt xuống thức ăn trong miệng, "Anh thích sạch sẽ lắm cơ mà, còn ăn đũa tôi đã dùng qua?"
"Cái này gọi là gián tiếp ăn nước bọt của em sao?" Cận Ngụ Đình nói xong, khóe mắt như có như không lộ ra một chút ý cười. "Vậy lúc hôn môi tính là gì?"
Cố Tân Tân lúc này thật sự không có tâm tư đùa giỡn với anh, trong lòng cô bị người ta hung hăng rạch nát ra như thế, mà giờ giọng nói của Cận Ngụ Đình lại một câu lại một câu mạnh mẽ công kích trái tim cô, khiến cô đau không thở nổi.
Tắm xong, Cố Tân Tân ngồi trên bệ cửa sổ nghĩ tình tiết vẽ chương mới, nhưng trong đầu chạy loạn, không làm sao nghĩ được gì hết.
Cô tắt máy tính trèo lên giường, thuận tay tắt cả đèn trên đầu giường đi. Cô tận lực khiến cho động tác của mình nhẹ nhàng không gây ra tiếng động, còn cho rằng Cận Ngụ Đình đã ngủ rồi, không nghĩ tới chỉ vừa nằm xuống đã bị anh ôm lấy.
Cố Tân Tân đẩy cánh tay anh ra, "Anh ôm như vậy tôi nằm rất không thoải mái."
Cũng không biết Cận Ngụ Đình theo bản năng mà lúc nửa tỉnh nửa mê ôm lấy cô hay không, Cố Tân Tân đợi một lúc không thấy anh buông tay, bất đắc dĩ dùng sức nắm chặt tay anh rút ra, người đàn ông bị xua đuổi không còn cách nào khác là tách ra nằm sang bên cạnh.
Cố Tân Tân kéo chăn đắp lên người, không ngờ chỉ vừa mới khép mắt anh đã quay lại.
Lần này Cận Ngụ Đình còn gác luôn cả chân lên người Cố Tân Tân, cánh tay cũng dùng sức ôm lấy cô.
"Tôi biết anh không ngủ, anh ôm như vậy rất nóng, buông tôi ra trước đã."
Cận Ngụ Đình không hiểu sao anh chỉ là muốn ôm cô ngủ thôi mà cũng khó như vậy? Mỗi lần không đẩy thì là đánh, được anh ôm khó chịu như vậy sao?
Anh mặc kệ quyết giả vờ ngủ đến cùng, nghĩ rằng cứ mặc Cố Tân Tân nói gì, chỉ cần anh không buông tay là được.
Cô nằm trong lồng ngực anh giãy dụa, xô đẩy, đá vào cẳng chân, tất cả đều vô dụng, cuối cùng chỉ có thể lựa chọn từ bỏ phản kháng, mặc cho anh ôm.
Dù sao cô có lòng học Taekwondo nhưng không thành, xét về sức mạnh thì vẫn không thể là đối thủ của Cận Ngụ Đình.
Nửa đêm, Cố Tân Tân còn đang ngủ say, mi mắt đóng chặt, nhưng trên trán đầy mồ hồi, thân thể như bị cảm giác bất an vây lấy không ngừng giãy dụa. Cô đang mơ một cơn ác mộng đáng sợ, nhưng vẫn không có cách nào thoát ra.
Cận Ngụ Đình cảm giác được sự bất thường của Cố Tân Tân, mở mắt ra sau đó khẽ lay cô.
"Tân Tân?"
Cô vẫn còn đang nói mớ, mồ hôi trên trán ngày càng nhiều, Cận Ngụ Đình vội vàng vỗ vỗ lên mặt cô, Cố Tân Tân bị đau rốt cuộc cũng tỉnh lại.
Cô không nhìn rõ người đàn ông trước mặt, dùng sức đẩy anh ra.
Cận Ngụ Đình ngồi dậy bật đèn lên, vẻ mặt Cố Tân Tân hoảng hốt sợ sệt, Cận Ngụ Đình vừa muốn nhích người lại gần, cô đã bị dọa sợ đến mức phải lùi về sau.
"Mơ thấy ác mộng?"
Cố Tân Tân thở hổn hển, trái tim trong lồng ngực đập thình thịch, một hồi lâu sau, cong chân lên ôm chặt đầu gối.
"Chỉ là nằm mơ thôi mà, không sao cả."
Lá gan cô luôn rất lớn, nhưng không ngờ sẽ mơ thấy cảnh tượng đó. Cố Tân Tân liếc nhìn Cận Ngụ Đình, mở miệng thăm dò. "Tôi vừa rồi mơ một người đã chết, trên mặt toàn là máu, cầu xin tôi cứu cô ta, còn nói cô ta vô cùng hối hận vì đã tự sát chỉ vì một người đàn ông."
Đầu giường chỉ có ánh đèn màu mật ong mờ nhạt chiếu tới, nhưng cô vẫn có thể thấy rõ ràng sắc mặt Cận Ngụ Đình hơi thay đổi, anh đón lấy ánh mắt cô, "Đây là em mơ thấy sao?"
Cố Tân Tân quả thật là ở trong mơ thấy được Tần Niệm, chỉ là trên mặt cô ấy đều là máu không thể nhìn rõ ngũ quan. Cố Tân Tân hơi gật đầu một cái, khuôn mặt đầy máu đó đến tận bây giờ vẫn chưa tan đi hết, "Tôi cũng không hiểu vì sao lại mơ thấy loại giấc mơ này, thật là đáng sợ."
Cận Ngụ Đình nhìn chăm chú sắc mặt của Cố Tân Tân, anh đưa tay lên mặt cô lau nhẹ, mấy lọn tóc trên trán đều là mồ hôi, không hề giống với giả bộ. "Chỉ là ác mộng thôi, đừng để ở trong lòng."
Cố Tân Tân khẽ lắc đầu. "Tôi không ngủ được, cũng không dám ngủ nữa."
Người đàn ông xem đồng hồ bên cạnh, vẫn còn sớm, bèn nhấc tay ôm lấy Cố Tân Tân vào trong lòng. "Vậy thì nói chuyện."
"Tôi với anh có gì để nói đây."
"Cố Tân Tân, có phải trong lòng em đang che giấu chuyện gì?"
"Sao có thể."
Cô ôm chăn dựa một bên người vào đầu giường, Cận Ngụ Đình ngồi bên cạnh cô, Cố Tân Tân liếc nhìn cửa sổ sát đất cách đó không xa, luôn cảm thấy hình ảnh đó vẫn hiện lên trước mắt, vội vàng thu lại tầm mắt.
"Cũng chỉ là một cái ác mộng thôi mà đã có thể dọa em thành như thế rồi?"
Trong lòng Cố Tân Tân phát lạnh, xưa nay anh vốn không có ý định đem
sự kiện kia nói cho cô biết, cô cũng đã nói đến vậy rồi mà anh vẫn không hề có ý định tiết lộ. Nói cho cùng, có lẽ là anh cảm thấy cô không cần phải biết đi.
"Nói không chừng lại không chỉ là ác mộng không đâu, liệu có phải là ma nữ quấn người muốn đền mạng không?"
"Nói vớ vẩn gì thế?" Cận Ngụ Đình lạnh giọng chặn lại lời nói của cô. "Nếu em không muốn ngủ, vậy tôi bỏ lại em ở đây, cho cái con ma nữ em sợ hãi kia quấn lấy em luôn đấy."
Cố Tân Tân nghe vậy thì lườm anh một cái, "Có quấn lấy thì tôi cũng không sợ, ngược lại tôi nhất định phải hỏi một chút vì sao cô ta tự sát, được sống không phải là rất tốt sao."
Vẻ mặt Cận Ngụ Đình không tự nhiên, ánh mắt anh nhìn ra khoảng không cách đó không xa. Cố Tân Tân cầm điện thoại liếc màn hình một cái, cô không thể thăm dò tiếp nữa, Cận Ngụ Đình này cực kỳ nhạy cảm, rất dễ nhận ra khác thường.
Cô cứ ngồi như vậy, không nằm xuống cũng không ngủ, Cận Ngụ Đình nâng tay ôm lấy bả vai cô. "Ngủ đi, nếu em sợ, vậy thì tôi ôm em là được chứ gì."
Cố Tân Tân đẩy tay anh ra. "Chưa biết chừng là vì anh ôm tôi nên tôi mới mơ thấy ác mộng đó."
Lồng ngực anh phập phồng, nén xuống lửa giận, vén chăn lên rồi nằm xuống giường, quay lưng lại không thèm để ý đến cô nữa.
Cố Tân Tân lần đầu tiên cảm thấy phòng lớn cũng không phải là chuyện gì tốt đẹp, chỉ cần phóng tầm mắt ra khoảng không tĩnh lặng là sẽ lại không nhịn được nghĩ ngợi linh tinh, từng hình ảnh cứ tranh đấu kịch liệt xuất hiện trước mặt.
Cô hơi khép mi lại, bên tai đột nhiên truyền đến giọng nói của người đàn ông.
"Này -------"
Cố Tân Tân á một tiếng, Cận Ngụ Đình thuận thế ôm cô nằm lại về giường, cô vẫn còn sợ hãi, tim đập thịch thịch liên hồi, mở mắt ra liền nhìn thấy khóe miệng Cận Ngụ Đình hơi giương lên.
"Anh -------"
"Suỵt, em không sợ bên giường sẽ có người nghe trộm sao?"
"Cận Ngụ Đình, anh giỏi!" Cố Tân Tân hiện tại đến cả đầu giường cũng không dám ngước lên nhìn, Cận Ngụ Đình dứt khoát quay mặt cô về phía mình, "Được tôi ôm lại cứ nhất định không muốn, đây có thể coi là không biết trân trọng không?"
"Anh thật nhàm chán, hơn nửa đêm chơi trò dọa ma, chơi vui không?"
"Không phải em nhận mình gan lớn lắm sao? Tôi chỉ là muốn thử một chút."
Cửa sổ của căn phòng không đóng, đúng lúc có trận gió lạnh thổi tới. Cố Tân Tân cảm giác được sau lưng da gà da vịt nổi lên ầm ầm, rốt cuộc không nghĩ được nhiều nữa, vội vàng chui vào trong lồng ngực anh.
Cận Ngụ Đình hài lòng đưa tay ôm chặt cô, đều nói phụ nữ là động vật mềm yếu, cô cứ yếu đuối như vậy quả thật tốt hơn nhiều.
Hai mắt Cố Tân Tân mở to nhìn hõm cổ anh, ánh mắt không khỏi rơi xuống vết thương mới của Cận Ngụ Đình.
"Tôi có thể hỏi anh một câu hỏi không?"
Tầm mắt Cận Ngụ Đình dừng trên đỉnh đầu cô. "Câu hỏi gì?"
"Nếu như không có Thương Lục, anh sẽ thích được người khác sao?"
"Trong đầu em cũng có thật nhiều thứ ý nghĩ kỳ quái."
Cố Tân Tân đưa tay ra, ngón tay chạm lên vết thương của Cận Ngụ Đình, anh hơi run một cái, sau đó nhanh chóng nắm chặt tay Cố Tân Tân.
"Sẽ sao?"
"Có thể." Cận Ngụ Đình nói xong, đặt cằm lên đỉnh đầu Cố Tân Tân.
Vành mắt cô nóng lên, không muốn để anh nhìn thấy nước mắt cô, nhanh chóng chôn khuôn mặt nhỏ vào lồng ngực anh.
Chủ nhật tuần đó, Cố Tân Tân nhận được điện thoại của Lục Uyển Huệ.
Về đến nhà, Lục Uyển Huệ thần thần bí bí lấy ra một cái túi mang theo, Cố Tân Tân không nhìn ra được bên trong là thứ gì.
"Mẹ, mẹ muốn đi đâu?"
"Đến rồi biết."
Hôm nay Cố Tân Tân được tài xế đưa tới, mắt thấy hai người đi xuống, vội vàng xuống xe mở cửa xe chờ sẵn.
Cố Tân Tân cũng không khách sáo, chờ cho Lục Uyển Huệ lên xe rồi cũng ngồi vào.
"Cửu phu nhân, hai người muốn đi đâu?"
Lục Uyển Huệ lấy từ trong túi ra một tờ giấy rồi đưa nói cho tài xế. "Đến chỗ này."
Tài xế liếc mắt một cái, nhập địa chỉ lên hướng dẫn chỉ đường, sau đó mới khởi động xe.
Điểm đến là một tiểu khu chuẩn bị phá dỡ, lúc xe đi vào cũng không cần phải đăng kí, bên trong tiểu khu đâu đâu cũng có mấy đứa trẻ và xe điện rải rác khắp nơi. Tài xế tắt hướng dẫn đi đến dưới một tòa nhà cao tầng thì dừng lại, Lục Uyển Huệ nhìn thấy địa chỉ có gắn trên cửa gara.
Bà dắt tay Cố Tân Tân đi xuống xe, đến trước cửa nhà để xe rồi gõ hai cái.
Rất nhanh cánh cửa được mở ra, Cố Tân Tân nhìn thấy một bà lão khoảng 80 tuổi, tóc bạc phơ đứng trước mặt bọn họ.
Lục Uyển Huệ cung kính cúi đầu chào, bà lão xoay người đi vào trong, Cố Tân Tân được Lục Uyển Huệ dẫn theo vào.
Trong phòng rất tối, không hề bật đèn, Cố Tân Tân nhìn thấy trong không gian không mấy lớn đó đặt một cái giường, ngoài cửa chính còn có một cái bàn thấp.
Lục Uyển Huệ mở túi, lấy hương và nến từ trong ra, lại mang cả hoa quả đặt lên chiếc bàn thấp.
Cố Tân Tân khó hiểu nhìn theo, nhưng cũng không tiện hỏi nhiều, trước bàn có một cái đệm, Lục Uyển Huệ kéo tay Cố Tân Tân ý bảo cô quỳ xuống.
Bà lão ngồi ở bên cạnh, liếc nhìn hai người. "Hỏi gì?"
"Bình an."
"Đốt hương lên đi."
Lục Uyển Huệ ngoan ngoãn đứng dậy đốt hương. Cố Tân Tân nhìn cảnh này, trong lòng bất giác hoảng hốt, mơ hồ đã đoán ra mục đích đến đây của Lục Uyển Huệ. Nếu sớm biết như vậy, có đánh chết cô cũng sẽ không theo tới.
Nén hương rất nhanh bị đốt còn một nửa, bà lão ngồi im lặng ngồi bên cạnh hồi lâu lúc này mới lên tiếng, "Trong nhà cô có một người vừa trải qua cửu tử nhất sinh, sau này phải đặc biệt chú ý, rượu thuốc lá không thể đụng, nếu còn lần sau nữa sẽ không cứu được như vậy nữa đâu."
Lục Uyển Huệ không ngừng gật đầu, "Được ạ, được ạ."
"Yên tâm đi, sau khi trải qua một kiếp nạn này, sẽ cả đời bình an, yên yên ổn ổn mà sống, sau này đều là những tháng ngày tốt đẹp, phải quý trọng."
"Vâng."
Cố Tân Tân nhìn chằm chằm bà lão, không lẽ bà ấy thật sự có bản lĩnh thông thiên này? Hai người gì cũng chưa nói, bà ấy hẳn cũng không biết trước được bọn họ sẽ đến, làm sao có thể biết được những việc này?
Bà lão còn nói thêm không ít, Lục Uyển Huệ nghe chăm chú, cảm thấy đều rất chính xác.
Một hồi lâu sau, bà ấy mới ngừng lại, sau đó hỏi. "Còn muốn hỏi gì không?"
"Con còn muốn hỏi hôn nhân của con gái, con hi vọng cả đời con bé đều được hạnh phúc."
Cố Tân Tân nghe vậy thì vội vàng ngăn cản. "Mẹ, chuyện của con không cần hỏi đâu."
"Con đừng có nháo." Lục Uyển Huệ đứng dậy, lại đốt hương lên.
Cố Tân Tân không khỏi chột dạ, cô không tin những thứ bói toán này, nhưng Lục Uyển Huệ là đã tin tưởng hoàn toán như vậy, vạn nhất là thật sự nói trúng......
Cố Tân Tân cúi đầu, sau một lúc, giọng nói già nua truyền tới. "Con gái cô có mệnh phú quý, số hưởng, nhà chồng cực kỳ giàu có, đừng nói là cả đời không phải lo ăn lo mặc, mà mấy đời sau đều được hưởng trọn vinh hoa phú quý bất tận này. Hai người cách nhau bốn tuổi, tình cảm vợ chồng cũng không tệ. Có điều.. hôn nhân của con gái cô có vẻ cũng không thuận buồm xuôi gió, đời này e là phải kết hôn hai lần."
"Cái gì?"" Lục Uyển Huệ giật mình, "Lẽ nào bọn chúng...... sẽ ly hôn sao?"
"Vợ chồng bọn họ chính là gặp phải trở ngại, phía nhà trai có người sinh bệnh, mà người kia nếu như bệnh vẫn còn thì hôn nhân của con gái cô sẽ không sao, nhưng ngược lại nếu như một ngày người đó khỏi bệnh, cuộc hôn nhân này sẽ kết thúc."
Cố Tân Tân nghe vậy, sắc mặt trắng bệch, cô và Lục Uyển Huệ trao đổi ánh mắt với nhau, hai người đều có thể đoán ra được người mắc bệnh kia là ai.
"Có cách gì hóa giải hay không?"
"Khó."
Lục Uyển Huệ nắm chặt cánh tay Cố Tân Tân, "Tân Tân, con ra ngoài chờ mẹ."
"Mẹ, mẹ muốn làm gì?"
"Mẹ muốn thắp thêm một nén nhang, hỏi giúp chuyện của một người khác, con đi ra ngoài trước đi."
Cố Tân Tân đứng dậy, chỉ cảm thấy mơ mơ hồ hồ, trong đầu đều là những lời bà lão vừa nói.
Cô chờ ở bên ngoài rất lâu, sau đó có người cũng dừng xe lại tìm đến, gõ cửa thấy bên trong còn người thì ngoan ngoãn đứng đợi bên ngoài.
Khoảng chừng nửa giờ sau, cánh cửa nhà xe mới mở ra, Cố Tân Tân nhìn thấy Lục Uyển Huệ vẻ mặt u ám đi ra.
"Mẹ, nhìn vẻ mặt ngưng trọng của mẹ kìa, không phải mẹ lại tin thật đấy chứ?""
"Có rất nhiều việc đều nói rất chính xác, đây cũng không phải chỉ dựa vào suy đoán mà ra được đâu."
Tài xế đứng bên cạnh xe chờ bọn họ, Lục Uyển Huệ kéo lại cánh tay Cố Tân Tân. "Tân Tân, có mấy lời con phải thật sự để tâm cho thật kỹ."
"Nếu nói như bà ấy, thì tức là lúc chị dâu khỏi bệnh con sẽ phải ly hôn sao?"
Lục Uyển Huệ cũng cảm thấy hai chuyện này không có liên quan gì đến nhau. "Có một số việc cũng không thể không phòng tránh."
Cố Tân Tân miễn cưỡng cười nói. "Con lại chẳng tin."
Cô đi từng bước đến chiếc xe, ý lạnh từ lòng bàn chân xông lên toàn bộ cơ thể. Cô biết, nếu như Thương Lục thật sự khỏi bệnh, tấm bia đỡ đạn này là cô cũng không còn một chút giá trị lợi dụng nào nữa.
Cô không biết vì sao bà lão kia có thể nhìn ra chuẩn như vậy, nhưng là cô cũng không có cách nào phủ định. Có lẽ đây thật sự là số mệnh của cô đi.
Hai người ngồi lên xe, Lục Uyển Huệ thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ. Tài xế chuẩn bị khởi động xe, lại nghe được Lục Uyển Huệ nói. "Mẹ hơi khát nước."
"Cốp sau xe có nước, để tôi đi lấy." Tài xế nói xong, đẩy cửa xe ra đi xuống.
Lúc trở lại, anh ta ngồi vào ghế tài xế, sau đó đưa chai nước về phía sau.
Cố Tân Tân nghiêng người về phía trước đón lấy, Lục Uyển Huệ liếc nhìn chiếc túi cô đặt ở bên cạnh không kéo khóa, bà đưa tay ra, nhanh chóng thả một tấm bùa vào trong đó.
***
Bát Bát: Mọi người dạo này lại lười vote lười like rồi:((((