Hai người nằm cạnh nhau trên chiếc giường nhỏ, nói nhỏ nhưng vẫn đủ để anh và cô ngủ, Liên Chi ngay bây giờ cô có cảm giác thật bình yên, khó mà diễn tả được.
" Thiên, vẻ ngoài anh như thế nào? " cô tò mò về vẻ ngoài của anh, tuy cô không quan tâm anh thế nào nhưng cũng nên biết đôi chút, để còn nhận dạng ra anh chứ.
" Anh sao? Rất đẹp trai, người yêu em có khá nhiều người theo đuổi đó " anh tự đề cao về nhan sắc của mình, nhưng đúng thật, anh rất đẹp trai.
" Anh tự luyến vừa thôi " cô bĩu môi nói.
Anh không nói không rằng, cầm lấy tay cô đưa lên mặt mình, Liên Chi từ từ di chuyển ngón tay khắp khuôn mặt anh như mắt, mũi, môi....!Cô cảm nhận được làn da của anh khá mịn màng, nhưng cái mà cô thích nhất là chiếc mũi cao của anh.
Những đặc điểm đó thôi thì cô cũng hình dung ra khuôn mặt hiện tại của anh, tại sao cô lại may mắn gặp được anh, một vừa có tài vừa có sắc, lại dịu dàng, ấm áp, có lẽ ngoài đời anh còn đẹp hơn như thế nữa.
" Tại sao mũi anh lại cao như vậy? " tay cô mãi không chịu rời khỏi mặt anh.
" Thế nào? Có phải rất đẹp không? " anh nhìn cô trìu mến.
" Phải, rất đẹp " cô không ngại mà dành lời khen cho cô.
Anh vui lòng khi được cô khen, miệng nhỏ của cô cũng thật dẻo, trước giờ anh không thích người khác chạm vào mình, nhưng cô thì ngoại lệ, miễn là cô thì tất cả mọi thứ đều có thể.
Hoàng Thiên đợi cô yên giấc, xong anh mới có thể làm việc được, anh dựa lưng vào đầu giường, chiếc laptop thì để trên đùi, vừa làm vừa canh cô ngủ.
....
Sáng nay đột nhiên cô thức sớm hơn mọi khi, cô nhận ra anh vẫn còn đang ngủ, Liên Chi nhẹ nhàng gỡ tay anh ra khỏi eo mình, cô định ngồi dậy xuống giường thì bị tay anh kéo mạnh khiến cô ngã vào lòng ngực anh.
" Em muốn đi đâu? " anh nhìn cô hỏi.
" Em đi rửa mặt, anh cứ ngủ tiếp đi " giọng cô ngọt ngào cất lên.
" Nào đi thôi " anh đứng dậy nắm tay cô đi vào phòng tắm.
Anh thuận tay giúp cô đánh răng, dù cô có từ chối cũng không được, đúng anh muốn chăm sóc cô từng li từng tí, ngay cả việc tắm, thay đồ thì anh đây chẳng ngại gì, nhưng anh biết cô còn khá e dè nên thôi.
Người phụ nữ trước mắt anh khiến anh chỉ muốn nâng niu cô cả đời.
" Anh đi làm cẩn thận nhé " trước khi đi cô còn hôn tặng anh một nụ hôn.
" Em ở nhà ngoan biết không? " anh cưng chiều vuốt tóc cô.
" Em biết rồi "
Thời gian ở cạnh cô thì anh đã biết thế nào là đi làm muộn, thường thì anh đến tập đoàn đúng 7 giờ nhưng mấy ngày nay đều trễ 30p, nguyên tắc bấy lâu của anh mất đâu rồi.
Phía biệt thự, Tỉnh Ngọc Nhiên mặc chiếc váy hai dây từ trên lầu đi xuống, quản gia Trịnh thấy cô ta thì lắc đầu ngao ngán, cô ta chẳng để ý gì mà đi thẳng ra ngoài.
Mỗi ngày cô ta chỉ việc đi chơi, trau chuốt bản thân thật đẹp, cái cô ta luôn để ý tới vẻ ngoài của mình, còn những việc khác Ngọc Nhiên chẳng quan tâm, ngay cả khi anh không về hai hôm nay cô ta cũng