Hoàng Yến liếc nhìn Ngọc Nhiên cười mỉa mai, sớm muộn gì cô ta cũng bị tống cổ ra khỏi đây thôi, bây giờ nên cố gắng lấy lòng mẹ cô nhiều một chút đi, để bà còn bênh vực cô ta.
" Mẹ à, sớm muộn gì thì cũng ly hôn thôi, mẹ không cản được anh hai đâu, còn nữa mẹ đừng tin cô ta quá sẽ rất thất vọng đấy " Hoàng Yến nhìn mẹ mình nhẹ nhàng nói.
" Ý con là sao? Dù có thế nào mẹ cũng không đồng ý "
" Mẹ đừng vội nói sớm như thế, không lâu nữa đâu thì mẹ sẽ nhận ra bộ mặt thật của cô ta ngay mà "
Mặc cho Hoàng Yến sỉ vả mình, Ngọc Nhiên vẫn chọn cách im lặng nhưng lòng cô ta đầy căm phẫn, hai tay cô ta nắm chặt lại với nhau đến nổi run lên, nếu không có mẹ anh ở đây thì cô ta sẽ không nhịn Hoàng Yến nhiều đến thế.
Bà vẫn một lòng tin vào Tỉnh Ngọc Nhiên, một cô gái hiền lành như vậy thì có thể làm ra chuyện gì được chứ, nhà Ngọc Nhiên cũng là nhà có ăn có học, thế nên bà mới chọn cô ta làm dâu Đông Phương gia.
Hoàng Yến cũng không muốn ở lại đây nên đã đi ngay sau đó, bàn ăn bây giờ chỉ còn lại Huỳnh Kim Thủy mẹ anh và Tỉnh Ngọc Nhiên thôi.
" Mặc kệ nó, mẹ không đồng ý thì nó cũng không làm gì được đâu, ăn đi Ngọc Nhiên "
" Vâng ạ " cô ta vờ sụt sịt tỏ vẻ đáng thương.
Muốn ly hôn sao? Để đường đường chính chính với con nhỏ mù đó à.
Cô ta nhất định sẽ không để cho anh toại nguyện đâu.
" Nào ăn đi, nhìn con rất ốm " bà gắp thức cho cô ta bỏ vào chén.
" Cảm ơn mẹ "
Tỉnh Ngọc Nhiên đưa miếng cá mà khi nãy Huỳnh Kim Thủy gắp cho mình định bỏ vào miệng, nhưng vừa đưa lên thì mùi tanh của cá đã xộc thẳng vào mũi khiến Ngọc Nhiên vừa khó chịu vừa buồn nôn, cô ta liền bỏ đũa xuống đưa tay bịt miệng mình chạy vào nhà vệ sinh.
Bà thấy Ngọc Nhiên như vậy thì trong lòng vui mừng vì bà biết đây là dấu hiệu gì? Huỳnh Kim Thủy đi theo con dâu mình xem tình hình.
" Thế nào? Con cảm thấy trong người ổn không? Hay là chúng ta đến bệnh viện " bà liên lục hỏi han cô ta.
" Con không sao, mẹ đừng lo, chắc tại con khó tiêu nên mới bị vậy thôi " cô ta vẫn chưa biết đây là chịu chứng gì, cứ nghĩ là mình bị khó tiêu.
" Nhìn con như vậy mẹ nghĩ không phải khó tiêu đâu, con có thai rồi phải không? Đừng giấu mẹ, mẹ chỉ nhìn thôi đã biết rồi " bà hớn hở nói.
Có thai?
Nhắc mới nhớ, kỳ kinh nguyệt cô ta chưa tới cũng đã hơn cả tháng rồi, gần đây cô ta hay mệt mỏi, chẳng lẻ đây là chịu chứng sao? Cô ta cứ nghĩ là mệt mỏi thông thường nên cũng không để ý tới, đến khi được mẹ anh nói thì cô ta mới nhớ ra.
" Con không biết, con lên nghỉ ngơi chút, con thấy hơi mệt "
" Được, con đi cẩn thận đấy "
" Vâng ạ "
Tỉnh Ngọc Nhiên lên tới phòng, cô ta ngồi nhớ lại từ lúc chia tay với Bùi Minh Luân tới giờ thì cô ta chỉ qua lại mỗi lão già Võ Tấn Bình, nhưng những lần ân ái xong thì cô ta đều dùng thuốc kia mà, tại sao lại có thể.
Đột nhiên cô ta chợt nhớ ra là cái ngày mà mẹ cô ta bệnh phải nhập viện do đi gấp nên Ngọc Nhiên vẫn chưa uống thuốc, không lý nào chỉ mới một lần đã dính được.
Không thể, ngày mai cô ta nhất định phải đi khám mới biết được.
Huỳnh Kim Thủy dưới này khuôn mặt tươi tắn hẳn lên, vì lúc bà mang thai hai anh em Hoàng thiên thì biểu hiện của bà giống hệt với Ngọc Nhiên, vì thế bà càng chắc chắn là con dâu bà có thai.
Bà sắp có cháu bồng rồi sao? Không ngờ là sau hai năm thì Ngọc Nhiên cũng có thai, nếu vậy thì