Chương 1.1
Bên trong Đoan vương phủ đèn đuốc sáng trưng, vẻ mặt của mọi người đều tràn đầy lo âu hồi hộp, chúng nha hoàn liên tục ra ra vào vào một tòa tiểu viện, hoàn cảnh rất là rối ren. Lúc này bên trong phòng, bà mụ đang lo lắng hô lớn: "Vương hậu, người dùng sức, người dùng sức đi nào!" Có điều, đáp lại bà chỉ là những tiếng hét lớn tê tâm liệt phế.
Ở ngoài phòng là một vị nam tử có dáng người thon gầy, thân mặc một bộ cẩm bào màu đen chỉ vàng, họa tiết thêu hoa văn hình rồng tứ trảo. Vị nam tử ấy đang căng thẳng đứng tựa vào cửa phòng, bàn tay phải nắm chặt chiếc túi hương đưa bên cạnh miệng, đây chính là túi hương do tự tay thê tử cẩn thận may từng đường kim mũi chỉ, hai chữ "bình an" màu vàng đại biểu cho tâm ý người thêu nên giờ khắc nào cũng sưởi ấm lòng người. Ông trời ơi, xin ngài hãy phù hộ cho thê tử thiện lương của con, xin hãy để cho con được chịu thay nàng mọi đau khổ, Trạm Tuân con rất sẵn lòng.
Phía đông mặt trời dần ló dạng, trong phòng ngủ giờ phút này dường như chỉ còn mỗi tiếng bà mụ khàn khàn hô to. Trạm Tuân cực kỳ sốt ruột, nhấc chân định đạp tung cửa phòng. Tổng quản thái giám Trạm Thành đứng bên cạnh đã trước một bước vội tới ngăn cản, quỳ rạp xuống đất khẩn cầu: "Vương gia, phòng sanh là nơi dơ bẩn, tập tục từ xưa bảo nên kiêng kị, nam tử không thể tiến vào, nếu không sẽ gặp điềm xấu."
Trong lồng ngực Trạm Tuân như mắc nghẹn một mồi lửa, nôn nóng không thôi, nâng chân đạp Trạm Thành ngã lăn, quát: "Nam nhân, nam nhân, lại là nam nhân. Bổn vương không phải — không phải loại phàm phu tục tử. Cái gì mà tập tục kiêng kị, bổn vương không mê tín!" Dứt lời, hai tay đẩy mạnh cửa phòng, bất chợt một tiếng khóc nỉ non cất lên như xé rách không gian. Trạm Tuân vội vàng chạy tới bên giường, chẳng màng để ý những vết máu đen loang lỗ đang vương vãi khắp nơi, chỉ lo cầm chặt lấy tay thê tử mình.
Trên gương mặt tái nhợt của vương hậu Tức Mặc thị tràn đầy mồ hôi, đôi mắt vốn thất thần vì quá sức mệt mỏi, khi thấy người thương lại ánh lên nét vui sướng, cố gắng cử động khóe miệng, hy vọng nụ cười có thể làm yên lòng phu quân. Trạm Tuân tràn đầy thương yêu gật đầu với thê tử, khẽ cúi người nhẹ nhàng hôn lên chiếc trán đã ướt đẫm mồ hôi bết dính tóc của nàng. Dường như sợ sẽ quấy rầy tới vương hậu tĩnh dưỡng, trong phòng bỗng trở nên an tĩnh lạ thường, đến ngay cả tiếng khóc nỉ non của trẻ nhỏ cũng ngừng lại.
Trạm Tuân nhìn lướt qua bốn người có mặt trong phòng, quỳ ngay trước mặt là bà mụ Lý ma ma đang tay ôm đứa trẻ, còn đứng ở cạnh bên là nữ quan Chu đại phu và hai nha hoàn Kim Hỉ Kim Nhạc, bốn người này từ nhỏ đã đi theo phụng sự, là thân tín có thể tin tưởng. Tiếp tục đưa mắt nhìn ra ngoài sân viện, tổng quản Trạm Thành cũng là tâm phúc, nhưng còn những kẻ đứng đầy trong sân kia... trong lòng liền cười lạnh, Hừ, ai mà biết trong đó liệu có gian tế hay không?
Lý ma ma thấy vương gia chẳng hề lên tiếng, nghĩ rằng mọi việc cũng sẽ diễn ra giống như lúc mình đỡ đẻ cho các vương gia trước kia, liền nở nụ cười tươi, lấy giọng hô lớn, "Chúc mừng vương gia."
Nhưng Trạm Tuân lại nhíu mày, cắt ngang lời bà định nói, bình tĩnh bảo: "Cứ nói thật, không sao." rồi siết tay thê tử càng thêm chặt. Trạm Tuân mỉm cười nhìn thê tử, trong ánh mắt tràn ngập kiên định,cũng như muốn nhắn nhủ mình đã sớm có tính toán rồi.
Bốn người còn lại trong phòng đều cả kinh, cùng đưa mắt nhìn thoáng qua nhau, nhưng khi thấy nét mặt của vương gia chẳng hề giống đùa giỡn thì trong lòng cũng tự có cân nhắc, chỉ là họ nghĩ mãi mà vẫn chưa hiểu được ý của vương gia thế nào. Rốt cuộc Lý ma ma vẫn là người đã sống lâu năm trong vương phủ, nghĩ rằng nhất định vương gia có ý định của riêng mình, vì thế liền theo lời cất cao giọng nói: "Chúc mừng vương gia, là một vị tiểu quận chúa khỏe mạnh xinh đẹp." Toàn bộ hạ nhân phía ngoài nghe vậy liền cùng nhau quỳ xuống, hô to chúc mừng.
Trạm Tuân nở một nụ cười vừa cương quyết vừa có chút trào phúng, xen lẫn đâu đó còn có cả ý đập nồi dìm thuyền, "Hi,Trạm Hi. Bổn vương sẽ dâng tấu lên triều, lập quận chúa Trạm Hi làm Đoan vương thế tử, bất cứ ai cũng không được dị nghị, nếu không gϊếŧ không tha." Chúng hạ nhân đều ngẩn người, nhưng giọng điệu vương gia chắc nịch thế kia ai lại dám trái lời, nên đồng loạt hô lớn tiếng chúc mừng. Vương hậu Tức Mặc Dao vẫn đang nằm trên giường nghe thế tức thì lông mày cau chặt,nhìn sườn mặt kiên định của người thương mà lòng thấy thật bất an.
...
Giờ Mão ngày mùng 2 tháng 2 năm Trường Thọ thứ ba mươi lăm, quận chúa Trạm Hi ra đời. Ngày mùng 3 tháng 2, Đoan vương dâng tấu cho triều đình, muốn lập Trạm Hi làm thế tử. Ngày 14 tháng 2, một con khoái mã tiến nhập kinh thành. Ở buổi lâm triều ngày kế, trong điện Quang Đại — chính điện của Hoàng thành,chúng quan lại đã quỳ gối suốt nửa canh giờ, nhưng vị Tấn đế Mẫn Thuân năm nay vừa được năm mươi lăm tuổi, ngồi trên long ỷ lại chỉ lạnh lẽo nhìn xuống bọn họ, chẳng hề mở miệng nói một câu.
Lại qua thêm một khắc, rốt cuộc có vị quan sức khỏe không tốt chẳng thể quỳ nổi nữa, nghiêng người ngã xuống đất. Mẫn Thuân khẽ đưa mắt liếc qua, sau đó không mặn không nhạt nói, "Sức khỏe như vậy thì sao có thể dốc sức cho triều đình? Kéo ra ngoài. Chém." Tức thì có vài thị vệ mặc ngân giáp sáng loáng tiến vào, vây hai bên trái phải của vị đại thần vừa ngã xuống đất kia rồi túm lấy hắn lôi đi. Vị đại thần đó đâu ngờ rằng chỉ vì sức khỏe yếu không thể quỳ vững lại sẽ đưa tới họa sát thân chứ, chỉ còn biết tru lên những tiếng thét thê lương cầu mong hoàng thượng tha mạng, đáng tiếc Mẫn Thuân chẳng thèm để ý.
Các vị quan còn lại đang quỳ dưới đất đổ mồ hôi ròng ròng, tính tình của vị hoàng đế này trước nay vẫn luôn buồn vui thất thường,đã nhiều năm không hề lâm triều, thế mà hôm qua đột nhiên lại chiêu cáo cần mở triều, làm trong lòng mọi người đều cảm thấy bất an, thậm chí có vài người lá gan nhỏ còn cẩn thận lưu lại di ngôn ở nhà. Rồi hôm nay lúc lâm triều, sau khi làm xong lễ tam bái cửu gõ, hoàng thượng lại chẳng hề cất tiếng cho mọi người "bình thân", vì thế tất cả đều phải kiên trì quỳ tiếp, đến cùng vẫn có người không tránh được kiếp nạn.
Mẫn Thuân chán ghét nhìn đám thần tử đã hoàn toàn thay đổi sắc mặt phía dưới, màn gϊếŧ chóc vừa rồi cũng làm sự tức giận trong lòng lão vơi bớt đi, nên bắt đầu chậm rãi mở lời, "Hôm nay Đoan vương dâng tấu, muốn trẫm phong quận chúa Trạm Hi của hắn làm thế tử, các ngươi nghĩ thế nào?" Quần thần nào còn dám lên tiếng, chỉ biết cúi đầu dán chặt vào đất, chỉ sợ hoàng thượng nhỡ may gọi đến tên mình.
Mẫn Thuân cười càng lạnh lẽo, "Trẫm nuôi các ngươi chính là để cho các ngươi làm kẻ câm sao? Nếu thế để trẫm cắt hết đầu lưỡi, cho các ngươi thành người câm thực sự."
Chúng quan lại biết vị hoàng đế này thật sự có thể làm được ra việc ấy, nhất thời hoảng sợ không thôi, sôi nổi đưa mắt nhìn lên người ở vị trí đầu. Có lẽ cảm nhận được những ánh mắt nóng rực sau lưng, một vị cựu thần vừa mới qua năm mươi tuổi dập đầu rồi nói: "Bẩm hoàng thượng, thần Đổng Hoa xin có lời." Thấy hoàng thượng không có ý kiến, Đổng Hoa mới cảm thấy bình tâm hơn: "Thần nghĩ từ xưa đến nay chưa bao giờ có chuyện nữ tử được phong vương, hành động này của Đoan vương thật quá hoang đường, xin hoàng thượng hãy hạ chỉ khiển trách."
Có người gan lớn thử lén nhìn hoàng thượng, thấy dường như lão không tức giận, lập tức phụ họa theo. Trong phút chốc đám quần thần ở đại điện đều trở nên kích động phẫn nộ, Mẫn Thuân nheo mắt lại,không biểu lộ tâm tình gì, hờ hững hỏi: "Huyễn nhi nghĩ thế nào?"
Một thiếu niên thân mặc áo tím chỉ vàng đột nhiên đứng thẳng dậy, ngẩng cao đầu thưa: "Nhi thần nghĩ lời của Đổng thái sư có lý." bộ dạng kiêu căng kia nhìn thật y đúc Mẫn Thuân, đây chính là Tam hoàng tử Mẫn Huyễn năm nay vừa tròn mười lăm tuổi. Ở triều Tấn, nam tử mười lăm tuổi được xem là trưởng thành, còn nữ tử thì mười bốn. Khi Mẫn Huyễn vừa đủ tuổi trưởng thành đã được vào triều nghe chính sự, còn hai vị huynh trưởng của hắn khi vừa mới đủ tuổi đã ngay lập tức bị điều tới biên giới phía bắc và đất phong, chỉ thế thôi đã đủ thấy lòng yêu thích của Tấn đế đối với hắn.
Nghe con trai nói vậy, Mẫn